Q.4 - Chương 1865
Sau đó không biết từ lúc nào mà nội lực của nàng tăng lên nhiều so với trước, khiến cho năm giác quan của nàng càng thêm nhạy bén.
Có giác quan nhạy bén cùng với hiểu biết về thiên văn, hơn nữa dọc đường đi nàng có quan sát cẩn thận, nên mới có thể đoán chính xác lúc nào cơn mưa sẽ tạm dừng.
Dù là thiên tài, cũng không thể dựa hết vào vận may và đoán bừa được.
Sáng ngày hôm sau, nàng và Hoàng Phủ Cẩn cũng dẫn người xuất phát, Doãn Thiếu Đường vô cùng chủ động đuổi theo, Triệu Thành là thuộc hạ của Ngụy An Lương, được bang chủ phân phó báo cáo hành động của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, nếu bọn họ khởi hành, thì cũng mang tất cả người đi theo.
Lần này khởi hành không có Thẩm tiểu thư rườm ra, lại không cần phô trương, mang theo những đồ cần thiết, còn lại thì để lại cho Tuần viên ngoại, ngược lại đi nhanh hơn rất nhiều, không lãng phí chút thời gian nào.
Chờ đến khi Tô Mạt chuẩn bị xong đồ đạc, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong.
"Tô tiểu thư, xin hỏi chúng ta vẫn đi đường thủy hay là đi đường bộ?" Triệu Thành cung kính hỏi Tô Mạt, không chỉ bởi vì nàng là tiểu thư Quốc công phủ, mà do khí thế quanh người nàng khiến cho người khác phải khuất phục.
Tô Mạt đội mũ rơm do Lưu Hỏa làm lên đầu, che đi ánh mặt trời, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Chúng ta đi về hướng đông, đi đường Thượng Quan, sẽ nhanh hơn một chút so với đường thủy. Có thể trực tiếp đến Tô Châu."
Triệu Thành lập tức cho người chuẩn bị, lại tự động đem mình thăng cấp thành hộ vệ cho mấy người Tô Mạt, hắn phái người đi trước kiểm tra đường.
Đến buổi trưa, Triệu Thành hỏi nàng có cần dựng chỗ nghỉ tạm thời hay không, nấu cơm ăn trưa.
Doãn Thiếu Đường ôm bụng, nằm úp sấp trên lưng ngựa, vô cùng tha thiết nhìn Tô Mạt, "Tô tiểu thư, tại hạ thật sự không giỏi cưỡi ngựa, chúng ta sao không đi đường thủy, nếu không dừng lại nấu cơm thì sẽ chết đói mất."
Tô Mạt nhìn hắn một cái, theo lộ trình ban đầu là đi đường thủy, nhưng địch nhân đã biết nàng định đi đường thủy, hiện giờ nàng không đi đường thủy nữa, tất cả đều là suy nghĩ bất chợt, hơn nữa có Tào bang đi cùng, chỉ sợ những âm mưu âm thầm phá rối là không thể thực hiện nữa.
Nàng đá nhẹ bụng ngựa, đi đến gần Doãn Thiếu Đường, cười cười nhìn hắn, "Doãn công tử không giỏi cưỡi ngựa sao?"
Khi ở đê Hà Hoa Doãn Thiếu Đường đã mấy lần bị ngã từ trên ngựa xuống, may mà trời mưa đất mềm, tuy nhiên cả người dính đầy bùn đất, nhưng không bị thương gì.
Hắn nhờ Lưu Vân chỉ cho một chút, dắt theo một đoạn đường, sau đó tự mình cưỡi ngựa, vẫn chật vật không chịu nổi.
Hiện giờ tuy có thể cưỡi, nhưng tư thế kia thật sự không dám khen ngợi, giống như con tôm khô co người trên lưng ngựa vậy.