Q.4 - Chương 1885
Nàng không khỏi nhớ tới người bạn ở kiếp trước của nàng, cha và ông nội cả đời đều làm cán bộ, cũng đều là người cẩn trọng, cuối cùng lại thua bởi một phụ nữ nhu nhược, quen dùng nước mắt để chiếm được tình cảm và sự đồng tình của nam nhân, đạt được mục đích của người phụ nữ kia.
Nàng biết chuyện này không nên oán hận người phụ nữ kia, hoặc là do đàn ông chủ động, hoặc là đàn ông không khống chế được, nhưng nếu như các nàng không đến quyến rũ người ta, những người đàn ông bị động kia có lẽ sẽ không phạm sai lầm.
Tóm lại, cả hai đều sai, mỗi người đều đánh 50 đại bản.
Nhưng đối với những ý đồ xấu, ngay từ lúc có ý định mà nói, đó chính là tuyệt đối không thể lưu tình.
Tô Mạt không nói một câu nào, sắc mặt lạnh lùng, khí thế quanh người giống như đột nhiên rơi vào mùa đông, khiến cho người bên cạnh nàng đều cảm thấy hàn ý.
Thẩm Tinh Tinh đắc ý nhìn nàng, nàng ta chính là muốn Tô Mạt nhịn không được, nếu nàng bức bách Nhạc Phong Nhi, vậy thì Tô Mạt chắc chắn sẽ mang danh người hay ghen, hừ, muốn so với mình, không có cửa đâu!
Nhạc Phong Nhi khóc lóc đáng thương, lại bắt đầu dập đầu, cầu xin Hoàng Phủ Cẩn và Tô tiểu thư đừng đưa nàng cho đám thổ phỉ, cầu xin hắn để nàng cho nàng đi theo làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ.
Tô Mạt vẫn không nói lời nào, nếu chỉ là tiện thiếp, đó chính là làm nô tỳ, nhưng với thân phận Nhạc tiểu thư, đều là danh quý thiếp, vậy thì cũng không phải là nô tỳ.
Mặc kệ là nô tỳ hay không nô tỳ, nàng sẽ không để Nhạc Phong Nhi ở cạnh Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, quyết định ném cục than nóng bỏng tay này lại cho hắn.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng hỏi ý kiến của mình, lại nhìn Nhạc Phong Nhi quỳ trên mặt đất, hắn có chút không đành lòng, dù sao đại ca của nàng ta là huynh đệ cùng sinh ra tử với mình, huống hồ trước đây tỷ muội Nhạc gia cũng là người thân thiện.
Hắn suy nghĩ một chút, "Ngươi đứng lên đi, không cần hơi một tí là quỳ xuống cầu xin."
Hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Vân, "Lưu Vân, ngươi gọi vài người, hộ tống nàng ta đi tìm Nhạc Lâm Nhi, sau đó quay về kinh thành, lại thông báo với quản sự một chút, không được để bất kỳ kẻ vào khi dễ các nàng. Nếu không được, để cho các nàng làm quản sự tạm thời của vương phủ."
Nói như vậy cũng là vì bản thân hắn và Tô mạt không quay về vương phủ thì nơi đó cũng chỉ là hữu danh vô thực, chẳng qua là có chút tiền tài, lại có chút địa vị, cũng có người bảo vệ các nàng.
Nhạc Phong Nhi vừa nghe xong, lại giống như nghe thấy hình phạt tàn nhẫn nhất, nàng ta ra sức lắc đầu, nước mắt ràn rụa, "Không, vương gia, cầu xin người đừng đưa Phong Nhi đi. Phong nhi....không dám, không, không muốn, không, không phải, Phong Nhi muốn đến ở nhờ nhà biểu cữu, không cần phiền phức quay về vương phủ nữa."