Q.4 - Chương 1908
Chuyện xảy ra trong chớp mắt, chỉ kịp nhìn, lại không kịp nghĩ gì, thậm chí cũng không kịp nhắc nhở.
Lưu Hỏa lờ mờ, hô một tiếng không xong, liền thấy Lan Nhược đã rơi vào trong lòng Tô Mạt.
Tim gan như muốn nứt ra, gần như bất chấp xông lên, hét thảm một tiếng: "Tiểu thư!"
Hắn ra sức đánh lui mấy tên địch, tiến về phía Tô Mạt, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy máu chảy dài, tiểu thư lung lay sắp ngã, ai ngờ...
Lan Nhược sắc mặt không dám tin lung lay sắp đổ, ngây người nhìn Tô Mạt, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, đây là có chuyện gì?
Lưu Hỏa vọt tới trước mặt Tô Mạt, hai người dựa lưng vào nhau, "Tiểu thư, rốt cuộc sao lại thế này, Lan Nhược sao vậy?"
Vô cùng rõ ràng Lan Nhược này là giả.
Tô Mạt theo bản năng nhìn thoáng qua phòng của Nhạc Phong Nhi.
Lúc này những Bạch y nhân kia thi nhau kêu thảm, một đám người toàn thân vô lực, ngã nhào trên mặt đất.
Tên cầm đầu thấy tình thế không tốt, lập tức kêu rút lui.
Lưu Hỏa và Tô Mạt đâu dễ dàng thả bọn hắn đi như vậy, ít nhất cũng phải bắt được một người sống.
Lan Nhược giả kia tiến lên ngăn cản bọn họ, chẳng qua là khi trận đấu ngừng lại, kẻ địch cũng đều là cao thủ, đã thoát được gần hết.
"Ngươi, sao ngươi biết ta..." "Lan Nhược" vô cùng khó hiểu nhìn Tô Mạt, vô cùng không cam lòng, hơn nữa chính mình trúng độc của Tô Mạt lúc nào?
Nàng ta cho mình son độc, bản thân nàng căn bản không dùng tới.
Tô Mạt thản nhiên nói: "Son độc cho ngươi và Lưu Hỏa, có một công dụng là thuốc giải."
Thứ nàng cho vào lò hương và đống lửa chính là đan độc.
Đồng thời son độc là một loại độc dược khác, có thể khắc chế địch nhân ở gần.
Có thể khiến kẻ địch không còn sức lực.
Quan trọng hơn là, ngày thường nàng vẫn dùng loại son này, Lan Nhược giả không biết, ở bên cạnh nàng hít vào không ít, gặp một loại dược vật khác làm thuốc dẫn, vậy sẽ thành độc dược.
"Ngươi, quả nhiên, không tầm thường..." "Lan Nhược" nói xong câu này đã có chút hữu khí vô lực.
Tô Mạt đề phòng nhìn nàng ta, nhất định phải ngăn những người này lại, những Bạch y nhân này quá mức độc ác, không chỉ là đối với kẻ địch, đối với bản thân cũng vậy.
Kẻ bị bắt lại, hầu như đều tự sát.
"Nhưng mà, ta, ta không hiểu...Ngươi làm sao biết ta là giả..." Sắc mặt "Lan Nhược" nghi ngờ, thân hình lảo đảo sắp ngã, giống như không chống đỡ được nữa.
Tô Mạt chậm rãi nói: "Ta không biết ngươi là giả, chẳng qua là cảm giác có điểm bất thường."