Q.4 - Chương 2220: chân tướng náo động 01
Chỉ là bởi vì Nhạc Thiểu Sâm, nếu không hắn là không quan tâm nàng.
Đưa nàng đi, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, hắn đối với nàng, vốn là không có thiếu, cũng không có nghĩa vụ.
Tô Mạt tự tiếu phi tiếu nói: “Nhạc cô nương có thể trước chịu quá nhiều kinh sợ, dù sao chết nhiều người như vậy, nàng lại bị người mang đi, Doãn Thiếu Đường nói không chừng còn hù dọa nàng.”
Suy nghĩ một chút cái kia chút rắn độc độc dược, nữ hài tử nào không sợ hãi .
Đợi một ngày, A Lí có truyền đến tin tức, bọn họ dò thăm một ít tin tức, tìm được mấy khổ lực còn ẩn núp ở mỏ muối, nhưng mà thương thế bọn hắn nghiêm trọng, không thể di động.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn quyết định bọn họ lên đường.
Nàng phân một nửa người, để Lan Như dẫn người đưa Nhạc Phong nhi trở về Ngân Châu, sau đó xin người của Tào bang đưa Nhạc Phong nhi về phía bắc, người của nàng sẽ tiếp ứng ở Giang Bắc.
Lan Như một vạn cái không muốn, nhưng mà nếu tiểu thư phân phó cũng không thể nghịch.
Nhạc Phong nhi càng thêm đổi khuôn mặt, nghiêm mặt, không có nước mắt, cũng không thèm nhìn tới Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, cũng là lãnh ngạnh.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không ở đó, coi nàng như là bị kinh sợ, lo cho Nhạc Thiểu Sâm, mới có thể như vậy.
Nhạc Phong nhi bị đưa đi, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt trang bị nhẹ nhàng, đi hội hợp cùng bọn A Lí.
Bọn họ đi tới một chỗ núi hoang, nơi đây cũng không phải rất xa ruộng muối, bọn quan binh cũng qua lại, không biết vì sao sao thế nhưng khôngtìm được bọn họ.
Nơi đó ẩn giấu mười mấy khổ lực, bởi vì bị thương cộng thêm đói khát chết bảy, còn dư lại hai bệnh nặng thoi thóp một hơi, còn có ba đói bụng đến cả người vô lực.
A Lí cho người xử lý vết thương cho bọn hắn, lại để cho người đút cháo cải cho bọn hắn uống..., coi như là kéo lại được mệnh năm người.
Mấy người lấy một người tên là lão Triệu cầm đầu, tỉnh lại liền nói cám ơn với đám người A Lí.
Tô Mạt ngồi ở trên tảng đá lớn, quan sát bọn họ được một lúc mới mở miệng, “Ruộng muối rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt mấy người kia lóe lên, đều nhìn về lão Triệu.
Trong ánh mắt lão Triệu có đề phòng, nhìn Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, hắn nhìn ra hai người kia là thủ lãnh của những người này.
“Các ngươi. . . . . . là ai?”
Tô Mạt nói: “Ngươi không phải cần sợ, vị này là Tề vương Điện hạ, ngươi có lời gì nói với hắn.”
“Tề vương. . . . . . Điện hạ?” mấy người lão Triệu lập tức ngây người, rồi sau đó cặp mắt sáng lên, giống như chết chìm nhìn thuyền lớn đến cứu mạng.
Bọn họ mừng như điên bò dậy, giống như lập tức tràn đầy sức lực vô hạn, phục liền dập đầu, “Tội dân ra mắt Vương gia! Vương gia Thiên tuế. . . . . .”
“Tốt lắm!” Hoàng Phủ Cẩn khoát tay cắt đứt bọn họ, “Không cần đa lễ, cũng mời các ngươi quên mất ta là Vương gia, nói chuyện nói đi.”
Lão Triệu căn cứ từ mấy nghe được truyền thuyết, quan sát Hoàng Phủ Cẩn, người đàn ông này anh tuấn phi phàm, vẻ mặt trầm ổn, ánh mắt kiên định, lúc nhìn người mặc dù cố ý thả mềm ánh mắt, nhưng cỗ bén nhọn kia vẫn có thể lộ ra ngoài.
Hắn tin chắc, đây chính là Tề vương rồi, Chiến thần trong lòng dân chúng Đại Chu.
“Cầu xin Vương gia làm chủ cho chúng tội dân, làm chủ cho Nhạc tướng quân!” Mấy người lại bắt đầu dập đầu.
Hoàng Phủ Cẩn vung tay áo một cái, bọn họ liền lạy không nổi nữa, từng cái một chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xong.
Lão Triệu bắt đầu nói chuyện đã xảy ra.
Thì ra là Nhạc Thiểu Sâm vẫn sống ở ruộng muối, rất quy củ, là người đần độn, ít nói kiệm lời, chỉ biết là vùi đầu làm việc, coi như mỗi ngày ăn không đủ no cũng không càu nhàu, cả người giống như là một hùng sư ngủ đông, làm cho người thấy lòng phải chua xót.