Quyển 1 - Chương 102: Khó phân thật giả

  Thuận Bình cười hì hì giấu miếng ngọc vào trong người, cười đáp: "Thế tử gia không biết đâu, tiểu nhân vừa nói Thế tử gia mất máu quá nhiên nên hôn mê mãi không tỉnh, ánh mắt Tạ cô nương liền thất thần đi hẳn, lại nghe nói Thế tử gia không chịu uống thuốc, bèn bảo tiểu nhân bóp mũi Thế tử đổ thuốc vào miệng, còn dặn tiểu nhân không cần phải sợ, sau này nếu Thế tử có hỏi đến, thì cứ sống chết không thừa nhận là được."

Những lời vô lại này đúng thật là chỉ có Thần Niên mới có thể nói ra được, độ cong của khóe miệng Phong Quân Dương bất giác lại lớn thêm chút nữa, lát sau, mới lại hỏi Thuận Bình: "Nàng ấy nói muốn gặp Lục Kiêu?".

Thuận Bình gật gật đầu, trả lời: "Lúc đầu Tạ cô nương có nói vậy, nhưng sau nghe tiểu nhân kể về thương thế của Thế tử gia, thì thôi không nhắc đến chuyện đó nữa, giống như nhất thời quên mất vậy."

Phong Quân Dương theo bản năng giơ tay sờ sờ lên vết thương trên bả vai, thoáng trầm ngâm một lúc, rồi dặn dò Thuận Bình: "Ngươi đi tới chỗ Lục Kiêu mời hắn ta tới đây, nói rằng ta có chuyện muốn thương lượng với hắn."

Thuận Bình vội chạy đi mời Lục Kiêu. Một lát sau, Lục Kiêu cùng với Thuận Bình đi tới, vừa vào đến nơi chỉ nhìn thấy có mỗi Phong Quân Dương, hắn lấy làm lạ bèn hỏi: "Ta còn tưởng là Tạ Thần Niên lừa ta cơ, không ngờ thật sự là ngươi, nói đi, tìm ta có chuyện gì?".

Phong Quân Dương ngồi trên sập, hơi hơi cúi người xuống, cười cười tỏ ý xin lỗi Lục Kiêu, đoạn nói: "Đùi ta cử động không tiện, không ngồi dậy đón tiếp Lục huynh được, cứ ngồi tự nhiên nhé."

Lục Kiêu trước giờ không chú ý đến những chuyện kiểu này, hắn kéo ghế ngồi xuống đối diện với Phong Quân Dương, ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, bèn hỏi: "Ngươi bị thương?".

Phong Quân Dương khoát tay cho Thuận Bình lui xuống, rồi mới hờ hững nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài da thôi."

Lục Kiêu nhớ tới mấy hôm trước trong phủ có một trận náo loạn, hắn nghe thấy tiếng ồn ào nên chạy ra xem, nghe Thuận Bình nói không sao nên lại quay trở về. Giờ nhìn thấy Phong Quân Dương bị thương, hắn có chút kinh ngạc hỏi Phong Quân Dương: "Là do mấy ngày trước bị thích khách tấn công trong đêm à? Lúc đó Thuận Bình nói không sao mà, sao ngươi lại bị thương thế này? Tạ Thần Niên thì sao? Nàng ta vẫn ổn chứ?".

Phong Quân Dương cười khẽ, lắc lắc đầu, "Thần Niên không sao."

Lúc ấy Lục Kiêu mới "ồ" một tiếng, bình tâm lại.

Phong Quân Dương liếc nhìn Lục Kiêu mấy lần, do dự hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Thật ra, vết thương của ta là do Thần Niên đâm."

Lục Kiêu nghe xong ngây người sững sỡ, ngước mắt lên nhìn Phong Quân Dương, kinh hãi hỏi: "Hai người các ngươi sao lại đánh nhau đến mức ấy?".

Phong Quân Dương khẽ thở dài, thật thật giả giả kể cho Lục Kiêu nghe chuyện Thần Niên bị người ta bày mưu tính kế hiểu lầm hắn có ý định lấy người khác, giấu nhẹm không nhắc nhỏm gì đến chuyện hắn thực sự phải lấy Vân Sinh, chỉ nói Thần Niên hiểu lầm không chịu nghe hắn giải thích, đoạn nói tiếp: "Lục huynh, ta không sợ huynh chê cười, ta thật sự không biết nên làm thế nào với Thần Niên nữa, tính cách của nàng ấy vừa bướng bỉnh lại quật cường, thậm chí chẳng thèm nói với ta dù chỉ một câu, đâm ta hai đao rồi bỏ đi! Ta thật sự hết cách rồi, đành phải bảo người tạm thời quản thúc nàng ấy ở trong tiểu viện."

Lục Kiêu nghe xong đầu như thể sưng lên, vội vàng thoái thác: "Ngươi nói với ta cũng vô dụng thôi, ta cũng hãi Tạ Thần Niên lắm, huống hồ dù ta có khuyên nàng ta, thì nàng ta cũng không để mấy lời ấy lọt tai đâu."

"Không phải ta muốn Lục huynh đi khuyên nàng ấy, chỉ là ta..." Phong Quân Dương khẽ mím môi, khổ sở nói, "Chỉ là sợ nàng ấy vì tức giận ta mà muốn Lục huynh dẫn nàng ấy rời đi, nàng ấy tính tình trẻ con, lại đang giận dỗi, chẳng có chuyện gì mà nàng ấy không làm được cả. Nếu có nghĩa phụ của nàng ấy ở đây, thì ta còn có thể mời ông ấy ra mặt quản thúc Thần Niên, nhưng hiện giờ lại không tìm được Mục tiên sinh. Nếu như Thần Niên cứ nhất định muốn đi, tuy rằng ta có thể cứng rắn ngăn nàng ấy, nhưng suy cho cùng cũng không danh chính ngôn thuận được. Chẹp, ta thực sự không biết nên làm thế nào mới ổn nữa."

Lục Kiêu thấy bộ dạng Phong Quân Dương như vậy, khuôn mặt không kìm được lộ ra vẻ đồng tình, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: "Hiện giờ ta cũng chỉ có thể trông chừng nàng ta cẩn thận thôi, đợi qua vài ngày nữa nàng ta nguôi giận rồi, ngươi hãy từ từ mà dỗ."

Phong Quân Dương cau mày thở dài, bảo: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi." Hắn dừng lại một lúc, rồi lại ngước mắt lên nhìn Lục Kiêu, hỏi: "Lục huynh đi gặp Thần Niên một lát đi, vừa nãy nàng ấy cứ náo loạn lên đòi gặp huynh đấy."

Lục Kiêu vội vàng xua xua tay: "Thôi, ta không đi đâu, nói không chừng lại giống như ngươi đoán, bảo ta cùng rời Thanh Châu với nàng ấy cũng nên."

Không ngờ Phong Quân Dương lại rất kiên quyết, từ từ nhỏm người dậy từ trên sập, nói: "Đi đi, ta đưa Lục huynh qua đó."

Lục Kiêu không lay chuyển được hắn, đành phải đì cùng hắn đến tiểu viện của Thần Niên, quả nhiên thủ vệ bên ngoài tiểu viện so với ngày trước nhiều hơn hẳn. Phong Quân Dương dừng bước ở bên ngoài, nói với Lục Kiêu: "Thần Niên vẫn còn đang giận, ta không vào gặp nàng ấy đâu, để ta bảo Thuận Bình dẫn Lục huynh vào đó."

Lục Kiêu gật gật đầu, cùng đi với Thuận Bình vào tiểu viện của Thần Niên.

Lúc trước Thần Niên bảo muốn gặp Lục Kiêu chẳng qua chỉ là thử lòng nhau thôi, không ngờ Thuận Bình lại thực sự dẫn Lục Kiêu tới, nàng có chút kinh ngạc nhìn Thuận Bình, vẫn là dáng vẻ cúi đầu tuân lệnh ấy, không nhìn ra được manh mối nào, nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nghiêm mặt nói: "Thuận Bình, ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Lục Kiêu."

Thuận Bình cung kính tuân lệnh, thật sự lui ra khỏi phòng. Thần Niên vô cùng hiếu kỳ, vội vàng cẩn thận kéo Lục Kiêu sang một bên, thì thầm hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao bọn họ lại dễ dàng để ngươi vào đây gặp ta thế?".

Lục Kiêu hỏi ngược lại: "Tại sao bọn họ lại không để ta vào đây gặp cô?".

Thần Niên bất giác chau mày, liếc nhìn Lục Kiêu, lại hỏi: "Là ngươi chủ động định tới tìm ta, hay bọn họ tìm ngươi tới?".

Lục Kiêu ngạc nhiên đáp: "Không phải cô đang tìm ta sao?".

Hắn nhướng nhướng đuôi mày, vẻ mặt quả thực rất ngạc nhiên, hoàn toàn không giống như đang đùa. Thần Niên lặng lẽ đánh giá hắn một lục, hỏi: "Ngươi có nhìn thấy rất nhiều thủ vệ đang canh giữ nghiêm ngặt bên ngoài tiểu viện của ta không? Có biết là vì sao không?".

Lục Kiêu vốn dĩ đang cố ý giả vờ với Thần Niên, nghe vậy cười đáp: "Đúng là nhiều hơn thật, nhưng không phải là do mấy đêm hôm trước gặp phải thích khách à?".

Phản ứng của hắn như vậy, khiến Thần Niên nhất thời cũng thấy hơi hoang mang, không đoán được rốt cuộc là hắn ngốc thật hay giả ngu, hoặc giả là có điều gì khó nói nên mới phải như vậy, nàng nhằn nhằn cánh môi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, nghiến răng thì thầm nói: "Lục Kiêu, ta không ngại nói với ngươi, ngươi nghe đây, ta đòi chia tay với Phong Quân Dương, rất nhiều ám vệ bên ngoài kia không phải để đề phòng thích khách, mà là đề phòng ta bỏ trốn. Ta tìm ngươi, cũng là vì muốn nói chuyện này với ngươi, ngươi đã là người nghĩa phụ ta tìm tới bảo vệ cho ta, thì hãy nghĩ cách giúp ta trốn khỏi đây."

Nàng vừa nói xong, thì ở bên này Lục Kiêu bất giác cau mày, hỏi Thần Niên: "Cô lại cãi nhau với Phong Quân Dương?".

"Không phải cãi nhau, là chia tay." Thần Niên ngừng một lát, đè nén cảm giác xấu hổ xuống tận đáy lòng, lại giải thích: "Phong Quân Dương lừa ta, hắn muốn lấy người khác."

Lục Kiêu cau mày càng chặt hơn, nhưng lại hỏi: "Hắn đã nói chuyện đó với ta rồi, có người cố ý muốn ly gián các ngươi. Tạ Thần Niên, ta thật không tài nào hiểu nổi cô, cô có thể vì hắn mà vứt bỏ cả mạng sống, vậy tại sao lại không chịu tin tưởng hắn?".

Thần Niên lập tức cứng đờ cả người, nhất thời hiểu ra tại sao hôm nay Lục Kiêu lại phản ứng như vậy, có lẽ Phong Quân Dương gặp mặt hắn từ trước, còn đổi trắng thay đen kể chuyện này cho hắn rồi cũng nên. Thấy phản ứng của hắn như vậy, trong lòng Thần Niên vừa thấy ấm ức lại vừa giận dữ, nàng nhìn chằm chằm Lục Kiêu không chớp mắt, chậm rãi hỏi hắn: "Lục Kiêu, ta chỉ hơi ngươi một câu thôi, ngươi tin ta hay tin Phong Quân Dương?".

Vấn đề này hiển nhiên là đã vô cùng làm khó Lục Kiêu, hắn ấp úng hồi lâu, rồi mới trả lời: "Đương nhiên là ta tin cô rồi."

Thần Niên nghe ra giọng điệu nói một đằng nghĩ một nẻo của hắn, không nhịn được cười hì hì hai tiếng lạnh lùng, nói: "Lục Kiêu, ta cũng chẳng lạ gì cái ý nghĩ tin tưởng này của ngươi, ngươi quay về nói Phong Quân Dương, cho dù không có sự giúp đỡ của Lục Kiêu ngươi, thì Tạ Thần Niên ta cũng có thể trốn khỏi đây! Ngươi đi đi, đi đi!" Nói đoạn nàng liền thật sự đứng dậy đuổi Lục Kiêu ra ngoài.

Lục Kiêu nghe xong bất giác cũng sầm mặt xuống, nổi cáu nói: "Tạ Thần Niên, cô đang làm gì vậy hả?".

Trong lúc nói chuyện Thần Niên đã đẩy hắn ra ngoài cửa, nổi giận đùng đùng lao đến chỗ Thuận Bình nói: "Thuận Bình, đưa gã này đi đi, quay về bẩm báo với chủ tử nhà ngươi!".

Lục Kiêu hừ lạnh một tiếng, dỗi thật bực mình quay người bỏ đi, ra khỏi cửa tiểu viện nhìn thấy Phong Quân Dương vẫn còn đang đợi ở ngoài, không khỏi nổi giận nói: "Nha đầu như vậy chũng chỉ có ngươi là coi nàng ta như bảo bối, nếu để ta nói thì toàn do người chiều quá nên mới thế! Tình lang của mình không tin, lại đi tin mấy lời đồn đại vớ vẩn, còn rút dao đâm ngươi mấy nhát, ngươi không giận thì cũng coi như thôi, lại còn phải dỗ dành nàng ta nữa. Hừ, nếu như ở Bắc Mạc bọn ta, thì đã sớm trói nàng ta lại quất cho một trận nên thân rồi!".

Phong Quân Dương khóc dở mếu dở, đành phải khuyên: "Lục huynh bớt giận, Thần Niên tuổi vẫn còn nhỏ, không nên tính toán với nàng ấy như vậy."

Lục Kiêu nghe thế liền lườm cho Phong Quân Dương một cái bực mình vì sự nín nhịn của hắn, bảo: "Bỏ đi, tính ra, ta cũng chẳng quản được việc giữa hai người các ngươi, dù sao nghĩa phụ ông ấy cũng chỉ dặn ta bảo vệ tính mạng cho nàng ta, chứ không dặn ta chọn chồng hộ!".

Nói xong, Lục Kiêu sải bước bỏ đi.

Phong Quân Dương nhìn theo bóng lưng đùng đùng tức giận của hắn, bất giác bật cười.

Lúc ấy Thuận Bình cũng từ trong vườn đi ra, tiến đến nhỏ giọng bẩm báo với hắn: "Có vẻ Tạ cô nương bị Lục Kiêu chọc cho tức lắm, tiểu nhân cũng bị mắng theo mấy câu, hình như cô nương ấy đoán ra được Thế tử gia đã nói gì đó với Lục Kiêu, nên bảo tiểu nhân về báo cáo lại với Thế tử gia, sau đó lại đóng sầm cửa lại không chịu cho ai vào."

Phong Quân Dương hơi gật đầu, "Ta biết rồi."

Thuận Bình chần chừ một lúc, lại hỏi: "Thế tử gia có muốn vào xem Tạ cô nương thế nào không?".

Phong Quân Dương cười khẽ, lắc đầu nói: "Không, giờ nàng ấy đang giận, ta mà vào chỉ chọc nàng ấy giận thêm thôi, đợi nàng ấy nguôi giận đã rồi tính."

Những lời này nghe thì rất đơn giản, nhưng Thần Niên nào có thật sự nguôi giận chứ. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy Lục Kiêu đúng là một cái chày gỗ chết tiệt, vậy mà nàng còn đang lo lắng nếu một mình mình chạy trốn, thì Phong Quân Dương sẽ trút giận lên người Lục Kiêu, nhưng với tình hình hiện giờ, xem ra nàng thật sự không cần phải bận tâm rồi.

Hồi đầu Thần Niên chỉ thấy tức giận, về sau lại cảm thấy hối hận, lúc trước vì muốn giảm bớt sự cảnh giác của Phong Quân Dương, nên mới cố ý giả vờ mình đang đang cực kỳ lo lắng cho hắn để Thuận Bình xem, giờ lửa giận bốc lên, màn kịch lúc trước coi như thành công cốc. Cứ cáu giận mãi như vậy, khiến cả một đêm Thần Niên trằn trọc không tài nào ngủ nổi, cảm thấy sắp qua canh tư, nàng đang định lẻn lỉnh ra xem xem mấy nàng thị nữ ngoài cửa có lơ là không, nhưng người vừa đến gần cửa, thì đột nhiên nhìn thấy một lưỡi đao mỏng xiên qua khe cửa.

Thần Niên hoảng hốt, vội nhẹ nhàng đứng tránh sang bên cạnh hai bước, lách người trốn sau cánh cửa. Chỉ thấy lưỡi đao trượt vào thuận vào khe cửa, nhẹ nhàng rơi xuống chốt cài, chỉ một loáng sau đã gạt được ra. Cánh cửa chậm rãi bị người đó đẩy mở, bóng dáng cao lớn từ bên ngoài lỉnh vào, rồi lật tay lặng lẽ đóng cửa lại.  

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện