Quyển 1 - Chương 67: Trời xanh có tình

Khi Vân Yên mở mắt nhìn vào đôi mắt đen như biển sâu đối diện, nỗi đau khắc cốt đã bị đêm tối chôn sâu trong đáy mắt, nhưng nỗi buồn thê lương đang ở ngay trước mắt.

Ngón tay cái thon dài của Dận Chân nhẹ nhàng lướt qua giọt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt Vân Yên, bàn tay mơn trớn mái tóc dài mềm mại bù xù sau tai, Vân Yên sực tỉnh muốn lùi lại, thì bị cánh tay chàng đặt trên eo nhẹ nhàng siết chặt.

- Chúng ta về nhà.

Truy Vân phi nhanh, gió mạnh gào thét qua tai, Vân Yên ngồi nghiêng trên lưng ngựa được Dận Chân ôm chặt vào ngực, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Trời cao biển rộng muôn hồng nghìn tía, cũng không bằng một gian phòng nhỏ trong nhà mình. Nhưng trong căn phòng nhỏ đó, đã không còn tiếng cười của trẻ con, phải bảo nàng đối mặt như thế nào đây? Không tin, nàng tuyệt đối không tin.

Trên đường đi, Dận Chân rất ít khi mở miệng nói chuyện, khuôn mặt chàng nghiêm nghị lạnh lùng cùng nỗi đau thầm kín. Chàng ôm chặt Vân Yên vào trong lòng, Vân Yên vẫn luôn trầm mặc. Lại một ngày một đêm không ngủ bôn ba đường dài, khi trời rạng sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy cổng thành Bắc Kinh cao lớn, giống như vượt qua vài thế kỉ mới tới được chỗ này.

Khi móng ngựa chạm tới cửa Tứ phủ, lá cờ trắng nổi bật như đâm thủng đôi mắt Vân Yên, thật đau đớn ——

Dận Chân một thân sương gió bước vào cửa chính Tứ phủ, cả con đường các hạ nhân đều mang theo ánh mắt đau thương sợ hãi cùng mong mỏi run rẩy thút thít nghẹn ngào, từng người từng người một quỳ dưới chân chàng.

"Tứ gia" "Tứ gia" "Tứ gia đã trở lại!"

Trong phủ treo cờ trắng, trong ánh nắng sáng sớm lại thê lương và đau khổ dường vậy.

Sắc mặt Vân Yên trắng bệch đi sau lưng Dận Chân, nhìn những lá cờ trắng này sao cảm thấy sợ hãi đến vậy, nàng sẽ không còn được thấy Hoằng Huy nữa, không còn nữa.

Cao Vô Dung đi lên hành lễ, trên gương mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh kêu lên một tiếng đau thương:

- Tứ gia.

Dận Chân ngẩng đầu nhìn ông ta, giọng nói khàn khàn trầm thấp.

- Dẫn đường.

Bóng lưng cao lớn cô độc nhưng kiên cường của chàng đứng ở đó, là chỗ dựa cho bao nhiêu người đau khổ nhìn lên, dựa vào để chống đỡ.

Trong tập tục nhân gian, người tóc bạc không thể tiễn kẻ tóc xanh. Bậc cha chú không thể đưa tiễn con cháu qua đời. Đây khác nào là một trong những chuyện tàn nhẫn nhất trên thế gian. Nhưng Dận Chân vẫn đi tới linh đường.

Dận Chân sải bước theo Cao Vô Dung đến cửa linh đường, linh đường nhỏ bé được xây dựng không xa Tứ Nghi Đường, đặt đầy vòng hoa. Bên trong đặt một tấm linh vị: Ái Tân Giác La Hoằng Huy chi vị. Khói tỏa lượn lờ từ ba cây hương được cắm trong lư hương.

Bên trên đài cao có một cỗ quan tài nhỏ bé, cô đơn lẻ loi nằm ở đó.

Khi Vân Yên theo Dận Chân bước vào cửa linh đường nhìn thấy cỗ quan tài nhỏ bé, nỗi đau đớn áp chế trong lòng không thể nào kìm nén được nữa, tuôn ra như đê vỡ —— Hoằng Huy, không phải nhóc nói sẽ chờ tỷ trở về sao!

Vân Yên đứng ở cửa bỗng nhiên xông lên đài cao ôm chặt cỗ quan tài, nha hoàn này thương tâm đến phát điên rồi! Hành vi mạo phạm như vậy mà không sợ mất cái mạng nhỏ. Nha hoàn gã sai vặt đứng bên cạnh kịp phản ứng kéo nàng ra, nhưng Vân Yên bám chặt vào nắp quan tài, khuôn mặt tái nhợt của nàng đã đẫm nước mắt.

Dận Chân sắc mặt nặng nề đi tới, giọng nói khàn khàn. "Ra ngoài hết đi" bọn hạ nhân nghe xong, vội vàng im lặng bước ra khỏi linh đường.

- Nô tài muốn nhìn Hoằng Huy... A ca đã nói sẽ chờ nô tài trở về.

Giọng nói Vân Yên rất nhỏ rất khàn, đôi môi nàng trắng bệch không chút sắc đỏ.

Dận Chân nhắm chặt mắt lại, cắn chặt răng, đưa tay nửa kéo nửa ôm nàng xuống.

- Cùng ta trở về thôi.

Vân Yên ngẩng đầu nhìn chàng, nước mắt theo hai gò má chầm chậm chảy xuống.

- Tứ gia, người hiện giờ đau đớn nhất, là phúc tấn.

Dận Chân nâng mắt lên nhìn Vân Yên thật lâu, rồi gật đầu.

Vân Yên cúi đầu giơ tay áo lên lau nước mắt, quỳ gối trước linh cữu.

- Tứ gia, xin gia ân chuẩn cho Vân Yên được túc trực bên linh cữu a ca Hoằng Huy.

Người tóc bạc không thể tiễn kẻ tóc xanh, Hoằng Huy còn nhỏ như vậy. Cho nên trước khi Hoằng Huy được đưa về nơi an nghỉ cuối cùng sẽ không có người thân bầu bạn trong linh đường, cậu bé chỉ có Vân Yên . Ít nhất, còn có Vân Yên.

Dận Chân không trả lời, khuôn mặt ẩn chứa sự đau đớn tột cùng nhìn tấm linh vị. Ánh mắt lướt qua mỗi một con chữ. Cuối cùng ừ một tiếng, chậm rãi xoay người rời đi.

Vân Yên quỳ gối trước linh cữu đốt vàng mã, không thể ngăn được những giọt nước mặt rơi tí tách trên mặt đất. Trong ngọn lửa, trong đầu óc nàng đều tràn ngập hình ảnh và giọng nói của Hoằng Huy. Hoằng Huy vui vẻ, Hoằng Huy giận dỗi, Hoằng Huy làm nũng, Hoằng Huy giảo hoạt, Hoằng Huy ba tuổi, Hoằng Huy bốn tuổi, cho đến khi Hoằng Huy tám tuổi. Cậu bé còn nhỏ như vậy, thế nhưng lại có một trái tim giống như thạch anh.

Không biết qua bao lâu, Vân Yên không biết thời gian, chỉ biết có người đưa cơm đến cho nàng, nàng không còn sức lực di chuyển con mắt, càng không còn sức lực để mở miệng, nàng chỉ biết lắc đầu.

Biến cố này thật quá tàn nhẫn, trong vòng vài ngày, nghiêng trời lệch đất. Dưới cái nóng mùa hè, bắt buộc phải nhập liệm nhanh. Chỉ cần chậm một hai ngày là lỡ mất giờ đẹp. Nhưng đến cả khuôn mặt cuối cùng của cậu bé nàng cũng không được nhìn. Cho nên, nàng càng không tin, càng không cách nào chấp nhận được sự thật này. Vân Yên luôn cảm thấy, Hoằng Huy vẫn chưa chết.

Ông trời, ông có biết hai chữ tình nghĩa không? Hay là ông vốn là người vô tình vô nghĩa.

Từ tảng sáng đến đêm tối, vẫn là một vòng luân hồi. Đối với người vui vẻ hoặc bình thường thì chỉ là trong nháy mắt. Nhưng đối với người bị dày vò trong đau khổ mà nói, đây đã là bãi bể nương dâu (1).

Chân Vân Yên quỳ đến khi chân không còn cảm giác, linh đường trong đêm rất yên tĩnh, gió thổi qua lá cờ trắng tung bay phất phơ. Đôi mắt Vân Yên nhìn linh vị đã trở nên mơ hồ, giọng nói khàn khàn thì thào:

- Hoằng Huy, lời nhóc nói không tính, nhóc nói lớn lên muốn lấy Vân Yên làm vợ. Ta vẫn còn nhớ, mà nhóc đã quên rồi.

Trước mắt nàng tối sầm lại, cơ thể như không còn cảm giác ngã về phía trước ——

Một đôi tay mạnh mẽ nhanh chóng ôm lấy nàng, nhìn vào hai gò má nàng, lo lắng gọi tên của nàng. Vân Yên nằm trong lòng Dận Chân, hai hàng lông mi khẽ run lên rồi tỉnh lại:

- Tứ gia, ngài cũng đến làm bạn với Hoằng Huy sao.

Đôi mắt Dận Chân ngàn ngập sự đau khổ kìm nén:

- Ngươi không thể lại tiếp tục như vậy, ngươi đã ba ngày bốn đêm không ăn không ngủ rồi.

Vân Yên vô lực lắc đầu, lại bám lấy vạt áo trước ngực Dận Chân, thút thít nức nở:

- Tứ gia... Nô tài muốn nhìn Hoằng Huy một lần, chỉ nhìn một lần thôi... Được không?

Dận Chân nghiêm nghị, nhắm mắt lại. Nàng, muốn mở quan tài.

Đột nhiên, Vân Yên thoắt cái túm chặt vạt áo trước của Dận Chân, Dận Chân thoắt cái mở mắt ra, nhìn thấy trong đôi mắt như con nai nhỏ của Vân Yên tràn đầy sự ngạc nhiên và kích động không tên.

- Tứ gia! ngài có nghe thấy không?

Dận Chân nghi hoặc nhìn Vân Yên. Vân Yên từ trong lồng ngực của chàng giãy giụa muốn ngồi lên.

- Là Hoằng Huy, đúng là tiếng của Hoằng Huy!

Dận Chân nghe xong trong lòng đau xót, trong linh đường hoàn toàn yên tĩnh.

Vân Yên giãy dụa đứng lên chạy về phía quan tài, cơ thể gầy yếu nằm sấp trên quan tài dùng hết sức mình mở nắp, nhưng nó không hề nhúc nhích.

Dận Chân đuổi kịp ôm lấy nàng, Vân Yên giống như một con thú nhỏ xù lông cắn loạn khắp nơi, vùng vẫy thoát khỏi động tác của Dận Chân, xoay người mở to hai mắt nhìn thẳng vào mắt chàng, dường như muốn bật khóc.

- Tứ gia, ngài hãy tin nô tài, nô tài không bị điên, không nghe nhầm, thực sự là tiếng rên rỉ của Hoằng Huy, cực kì nhỏ, nhưng thật sự là đúng! Tứ gia, ngài hãy tin Vân Yên!

Dận Chân ngừng lại, nhìn đôi mắt Vân Yên mở to cố gắng không khóc trên khuôn mặt kiên định. Có lẽ, không vì lý do gì. Nhưng, chàng lại tin!

Đôi tay to lớn di chuyển nắp quan tài, cùng với đôi bàn tay nhỏ bé trắng bệch cùng hợp lực đẩy, nắp quan tài cuối cùng được mở ra ——

Tầm mắt đặt trên khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt quen thuộc, nhìn sắc mặt không phải là một thi thể cứng đờ —— khuôn mặt hơi nhăn nhó và thân hình xanh tím khiến tim hai người đứng bên quan tài đồng thời nhảy dựng!!!

Khi còn đi học Vân Yên đã từng đọc trong sách giáo khoa, thời cổ đại, có một vài người sau khi nhập quan vài ngày sẽ sống và tỉnh lại, nhưng do ngạt thở trong quan tài nên lại chết đi. Những người chết đi sống lại ấy thường bị người ta đồn thổi thành cương thi hoặc yêu ma các loại. Thật ra sống lại sau khi chết đi là một hiện tượng rất ngẫu nhiên, ở hiện đại đã xảy ra rất nhiều trường hợp, đều được y học giải thích là một hiện tượng rất bình thường.

Bỗng nhiên, Vân Yên nhìn thấy rõ ràng lông mi Hoằng Huy đang nằm trong quan tài hơi run lên! Mà Dận Chân cũng nhìn thấy! Hai người không hẹn mà cùng nhau đẩy nắp quan tài ra, đẩy cho tới khi được mở ra hoàn toàn —— Dân Chân vội vã khom người xuống cẩn thận kéo cơ thể nhỏ bé của Hoằng Huy lên, nhẹ nhàng ôm ra, nhanh chóng đưa ngón tay đến mũi kiểm tra hơi thở cậu bé, bỗng nhiên nâng mắt nhìn Vân Yên. Dường như nỗi kích động run rẩy đang tấn công tim can hai người!

Ông trời có tình!

Trong nháy mắt Vân Yên vui mừng khôn xiết, chấn động muốn bật khóc, hóa ra ông trời cũng cảm động tình thương ấm áp của nhân gian! Hoằng Huy, Hoằng Huy, trả Hoằng Huy lại sao...

Vân Yên ngay lập tức muốn nhảy xuống đài tìm đại phu, nhưng Dận Chân kéo nàng lại, lắc đầu với nàng. Chàng nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu. Cơ hồ chỉ dừng lại một giây, nhanh chóng dùng một tay đóng nắp quan tài lại, Vân Yên sững sờ vội vàng giúp chàng đẩy vào. Chàng xuống đài dùng áo choàng trên người bọc kĩ Hoằng Huy, nhìn Vân Yên kiên định mở miệng:

- Vân Yên, bây giờ ngươi nghe cho rõ từng câu ta nói.

Vân Yên nắm chặt đầu ngón tay đang run rẩy của mình, ánh mắt hầu như không rời khỏi gương mặt trẻ con trắng bệch nằm trong lòng Dận Chân, lập tức gật đầu.

- Cửa sau căn phòng này thông tới chiếc cầu ở Tứ Nghi Đường, ta sẽ mang Hoằng Huy ra khỏi phủ ngay trong đêm nay, ngươi ra ngoài cửa linh đường sẽ nhìn thấy một nha hoàn, nói cho cô ta biết Tứ gia gọi Cao Vô Dung tới. Sau khi Cao Vô Dung tới, ngươi bảo với ông ta, bảo ông ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa chờ ta ở chỗ cũ hậu viện Tứ Nghi Đường, còn nữa bào ông ta đưa một nha hoàn khác tới linh đường túc trực thay ngươi, nói với bên ngoài ngươi đã cùng Tứ gia quay về Tứ Nghi Đường. Sau đó, ngươi theo cửa sau này trở lại Tứ Nghi Đường, ta ở Tứ Nghi Đường chờ ngươi, nhớ hết chưa?

Vân Yên dùng hết sức gật đầu, lập tức nhớ tới một điều.

- Cao quản gia...

Dận Chân lập tức tiếp lời:

- Không cần lo lắng, lời ngươi nói ông ta sẽ không nghi ngờ.

Dận Chân cúi đầu dùng áo choàng đắp kín Hoằng Huy trong ngực, mắt nhìn Vân Yên, sau đó đi ra ngoài bằng cửa sau.

Vân Yên đưa mắt nhìn bóng lưng Dận Chân biến mất trong bóng đêm, trong lòng trống rỗng. Dận Chân ra một quyết định không bình thường như vậy, nàng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không muốn đi tìm hiểu rõ ràng. Chắc chắn chàng có lý do riêng. Vân Yên chỉ biết là, Hoằng Huy, Hoằng Huy có thể sẽ được cứu. Nàng hít sâu một hơi, đi ra ngoài linh đường làm việc Dận Chân giao cho.

Quả nhiên như lời nói Dận Chân, sau khi Cao Vô Dung vào linh đường nghe Vân Yên nói, không hề hỏi bất cứ điều gì lập tức quyết đoán nói được.

Vân Yên đi từ cửa sau, trong bóng đêm cố gắng phân biệt cảnh vật bước từng bước cẩn thận, khi đẩy cửa phòng Tứ Nghi Đường, cả người nàng như sắp ngất xỉu.

Dận Chân vẫn ôm Hoằng Huy hơi thở mỏng manh trong ngực, dùng tấm thảm mỏng bọc kĩ, che cậu bé dưới lớp áo choàng màu đen. Dận Chân lúc này, giống như một con sư tử đực đang che chở cho con mình, cả người toát ra sự kiên cường và vĩ đại có thể gánh vác cả thế giới, khiến người ta xúc động.

Dận Chân ngẩng đầu lên nhìn Vân Yên:

- Ta sẽ đưa Huy nhi ra ngoài ngay trong đêm nay, chuyến đi này ít thì mất ba đến năm ngày, nhiều thì mất nửa tháng ta chắc chắn sẽ trở về. Ngươi, buộc phải ở lại Tứ Nghi Đường. Tất cả mọi người đều biết, ta ở trong Tứ Nghi Đường. Nếu có người tới thăm, người chỉ cần nói ta đau buồn quá độ, không muốn gặp ai. Có chuyện gì thì ngươi tìm Cao Vô Dung. Nhớ kỹ, trừ ngươi và ta, không thể tin bất cứ ai, không thể để lộ cho bất cứ kẻ nào biết!

Chàng ngừng lại, bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vân Yên, nắm chặt tay nàng:

- Chờ ta trở về.

Vân Yên nhìn đôi mắt đen như mực và sắc mặt nặng nề của chàng, nghẹn ngào gật đầu.

- Nhớ rồi ạ

Hậu viện vang lên một tiếng giống nhưng cũng không giống tiếng còi, Dận Chân nghe thấy biết là xe ngựa đã chờ ở cửa sau liền đứng lên. Vân Yên đi sau Dận Chân đến hậu viện, cửa hậu viện đã được mở ra ——

Trong bóng đêm một chiếc xe ngựa rộng lớn đã an tĩnh đứng chờ ở đó, ngay cả người đánh xe cũng mang theo mũ không nhìn thấy rõ mặt. Áo choàng rộng thùng thình của Dận Chân che kín Hoằng Huy, cuối cùng xoay người lại nhìn Vân Yên thật sâu. Dận Chân quyết đoán vén vạt áo nhấc chân chui vào trong xe, xe ngựa lẳng lặng khởi hành, dưới vó ngựa có bao vải nhung, lặng yên không một tiếng động biến mất trong màn đêm.

(1) Bãi bể nương dâu: Biến đổi lớn lao trong cuộc đời

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện