Quyển 1 - Chương 199: Không để lại gì
Bát a ca Phúc Huệ, còn gọi là Lục Thập a ca, được mai táng theo quy cách thân vương, tức hỏa táng.
Ngày đưa tang, dù ốm yếu nhưng Vân Yên vẫn gắng gượng tiễn Lục Thập chặng đường cuối, Ung Chính tuy lo lắng trăm bề, dẫu vậy vẫn hiểu cho nàng.
Nghi thức hỏa táng diễn ra nghiêm túc trang trọng, người có mặt rất ít, đều là thân tín của hoàng đế, Vân Yên, Ung Chính, Di Thân Vương Doãn Tường, đều là máu rủ ruột già, đều mang trong mình nỗi đau không ai hiểu được.
Sức khỏe Vân Yên rất yếu, sau khi từ lễ tang về càng kém hơn. Thái y chẩn bệnh, nói nàng lo lắng quá độ, tích tụ thành bệnh, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, ngay cả ăn mặc đi đứng đều do một tay Ung Chính chăm sóc. Mỗi sáng sớm lên triều, ngài đều rời khỏi với tâm trạng bất an.
Màn đêm trong Tử Cấm Thành vẫn chưa tan, Cửu Long Thiên Tử đã rời giường thay quần áo.
Nếu nói đương kim hoàng đế Ung Chính tự mình mặc long bào chắc chẳng mấy ai tin, nhưng luôn có chuyện làm người khác bất ngờ. Ngài không chỉ tự mình mặc long bào, mà còn bưng bát ngồi đầu giường.
Tay phải Ung Chính nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xõa trên gối của người đang say ngủ, bàn tay trượt xuống hõm vai Vân Yên, tay trái vòng qua bờ eo gầy, cẩn thận ôm cả người nàng lên, rồi đắp tấm chăn lụa màu vàng lên bụng nàng, sau đó khom người kê chiếc gối vào sau tấm lưng gầy.
Vân Yên khép hờ mắt, thần sắc rất tệ, vì bệnh mà làn da trắng bệch, có thể nhìn rõ những mạch máu mờ mờ ẩn hiện bên dưới.
Tô Bồi Thịnh khẽ khàng bưng chiếc khay quỳ xuống bên giường, Ung Chính sờ trán Vân Yên, tay trái cầm chiếc bát sứ nạm vàng đựng cháo trắng, thổi nguội từng thìa rồi đút cho nàng ăn.
Vân Yên ăn được hai miếng thì lắc đầu tỏ ý không muốn. Ung Chính dỗ nàng ăn thêm mấy thìa nữa, hàng mi dày của nàng hơi lay động, nuốt thêm mấy miếng nhỏ, cuối cùng chưa đến nửa bát đã dừng.
Ung Chính đặt bát xuống, ôm nàng vào trong lòng, dùng chiếc khăn màu vàng lau khóe miệng cho nàng. Vân Yên nhẹ nhàng tựa vào, một lúc sau mới mệt mỏi lên tiếng:
- Mấy giờ rồi… đừng để muộn.
Ung Chính đáp ừ, chậm rãi đứng lên, đứng bên giường khom người xuống xoa đầu nàng, hình như muốn nói lại thôi. Ngài gầy đi thấy rõ, vành mắt hơi trũng xuống, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng khó gần.
Vân Yên đặt tay mình lên tay ngài, yếu ớt nắm chặt lấy, bàn tay với những đốt xương khẳng khiu lặng lẽ trượt xuống, môi nàng nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay dày rộng, rồi chầm chậm thả tay ngài ra, hạ thấp giọng:
- Mau đi đi.
Nói xong, nàng trở người lại.
Đường cong chiếc cằm của Ung Chính cứng lại, ngài đứng yên mấy giây, rồi mới buông tấm màn đang treo trên móc vàng xuống, thong thả kéo vào. Ngài quay mặt đi, phất ống tay móng ngựa, ngẩng đầu sải bước ra ngoài.
Mỗi sáng sớm luôn có một cuộc chia tay ngắn ngủi đầy khó khăn, dù chỉ là ngắn ngủi nhưng khiến vị đế vương ấy cảm thấy đáng sợ hơn bao giờ hết. Cả đời này, ngài chưa từng sợ hãi như vậy. Ôm trong lòng, còn lo lắng nàng biến mất, huống hồ chia xa.
Tình hình của Vân Yên không quá tốt, trừ lúc ngài lên triều xử lý công vụ, hầu như hai người đều ở bên nhau như hình với bóng. Hơn nửa đời trôi qua, họ như đã dung hòa vào làm một. Thật ra nàng rất quyến luyến ngài, y hệt đứa trẻ.
Vào dịp tết, ngài tự tay chải đầu cho ngài, mặc chiếc áo mới màu đỏ tươi, bế nàng đến bên cửa sổ nhìn đám tiểu thái giám và cung nữ đốt pháo hoa trên bãi đất trống trong đình viện.
Vừa mới vào xuân, dưới triều Ung Chính tuyển tú ba năm một lần chỉ còn là hình thức, tú nữ được chọn ít đến mức chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người có thể thấy được long nhan càng không có.
Chiến sự Tây Bắc lại nổ ra, triều chính ngày càng bận rộn. Gia đình, quốc gia, loạn trong giặc ngoài, chỉ người đàn ông mạnh mẽ mới chống đỡ được bầu trời đất nước. Tình hình sức khỏe của Di Thân vương Doãn Tường mỗi ngày một kém, nhưng ngài giống Ung Chính, đều đang kiên cường gánh vác. Chiến sự Tây Bắc càng ác liệt, thời gian thiết triều càng thêm dài, ngài khó lòng quan tâm cho cả đôi bên.
Bên ngoài phòng còn chưa sáng, Vân Yên uống thuốc xong bèn tựa vào đầu giường, khép hờ mắt khẽ ho mấy tiếng rồi giục Ung Chính lên triều, bàn tay hai người đan vào nhau, đều không nỡ buông ra.
Cơn ho dừng lại, Vân Yên mở mắt nhìn đôi mắt quen thuộc của ngài, nhẹ nhàng đẩy lòng bàn tay ngài:
- Hửm?
Ung Chính cúi đầu, môi ngài cọ lên trán nàng, nói rõ ràng ba từ:
- Không rời xa.
Vân Yên trầm mặc, nhưng đưa tay ôm cổ ngài, gác khuôn mặt mình lên hõm vai ấy, không rõ đang cười hay đang khóc, trả lời ngài bằng im lặng, rằng, thiếp cũng thế.
Ngón tay cái của ngài giúp nàng lau khóe mắt, vừa lau vừa nói:
- Thật đấy.
Vân Yên mơ màng ngơ ngác nhìn ngài, trên gương mặt gầy gò lạnh lùng ấy vẫn là sự dịu dàng sâu xa. Ngài cúi đầu giúp nàng kéo chăn lại, Vân Yên chợt cảm thấy nhẹ hẫng, ngay cả tấm chăn trên người đều nằm trên đôi tay vững chãi thân quen. Tay nàng bất giác bám chặt vào vạt trước long bào.
Ung Chính cẩn thận bế nàng ra ngoài, bước chân vững vàng. Vân Yên cuộn tròn trong lòng ngài, tuy vẫn chưa hiểu gì nhưng cực kì an tâm.
Ngài không hề ra khỏi sảnh chính, mà đi từ cửa phía sau, hình như là một con đường khép kín vừa mới xây, trên các khám (1) gắn vào vách tường đều đặt một ngọn đèn, dưới đất trải thảm đỏ, nên không hề cảm thấy lạnh. Qua một khúc ngoặt nữa chính là con đường thẳng tắp thăm thẳm yên tĩnh, Tô Bồi Thịnh đã đứng sẵn trước cánh cửa xa xa. Căn phòng đầu bên kia con đường không hề xa hoa, nhưng cũng không hề tầm thường.
Ung Chính bế Vân Yên sải bước vào trong phòng, bên trong đã đặt một chiếc giường bảo tọa (2) rộng lớn và lò sưởi, trước mặt là một bức tường, cửa sổ nhỏ đang mở, rèm được vén lên, sắp xếp nghiêm cẩn.
Ung Chính ngồi xuống giường bảo tọa, nhẹ nhàng đặt nàng xuống ga giường, để nàng gối đầu lên đùi ngài, cẩn thận dém chăn xong bèn nhỏ giọng hỏi nàng có lạnh không.
Vân Yên lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nắm lấy ngón tay mảnh khảnh, ngẩng đầu lên nhìn.
Ung Chính đặt lòng bàn tay mình lên trán nàng và nhẹ nhàng vuốt ve:
- Đây là phòng quân cơ mới xây, lát nữa lão Thập Tam và đám Trương Đình Ngọc sẽ đứng bên ngoài bẩm báo công việc, nàng buồn ngủ thì cứ ngủ đi.
Vân Yên đã hiểu ra, bèn gật đầu, rúc gần vào eo ngài hơn, vùi gò má vào bụng ngài, khép mắt lại.
Ung Chính ngước mắt nhìn Tô Bồi Thịnh, y lập tức mở cửa sổ, nói vọng ra bên ngoài:
- Cho truyền.
Giọng nói sắc bén của thái giám trực bên ngoài cất lên:
- Cho truyền đại thần vào phòng quân cơ!
Vân Yên nhắm hờ mắt, vẫn nghe thấy nội dung quân tình mà Trương Đình Ngọc đứng bên ngoài bẩm báo, mỗi khi đưa tấu chương vào đều do Tô Bồi Thịnh tự tay vém rèm lên đưa, trình cho Ung Chính.
Di Thân vương Doãn Tường thỉnh thoảng lại bật ho, hình như lấy khăn che miệng lại, kìm nén tiếng ho, những nhận xét ngài ấy đưa ra rất chính xác độc đáo. Ngài đề nghị nên để thương nhân Sơn Tây (3) bí mật mua bán quân nhu, không để gánh nặng lên vai người dân. Ngạc Nhĩ Thái và Trương Đình Ngọc đều tán thành.
Xây đựng phòng quân cơ chủ yếu do chiến sự Tây Bắc bảy năm, nhưng ý nghĩa chưa từng xuất hiện trong lịch sử chính để thanh trừ hội nghị nghị chính vương đại thần (4) và tất cả nội các. Những đại thần được chọn vào quân cơ đều là thân tín trong thân tín của Ung Chính, trao đổi giữa Ung Chính và các đại thần tâm phúc luôn trực tiếp và nhanh chóng, giảm bớt những chi tiết rườm rà khi ở trên triều, kiểm soát chặt chẽ mạch máu quốc gia đại sự, tất cả mọi người đều nghe theo lệnh của Ung Chính, phòng quân cơ nắm giữ toàn bộ chuyện lớn trong nước, trờ thành trung tâm chính trị của một thời đại mới.
Mỗi ngày Vân Yên đều được Ung Chính chăm sóc chu đáo, dù là trong phòng quân cơ. Mấy vị quân cơ đại thần đều là thân tín nhiều năm của ngài, đương nhiên cũng biết người đằng sau cánh cửa ấy là ai.
Tháng mười, Ngạc Nhĩ Thái bẩm tấu Triệu Châu Vân Nam có nước suối ngọt, Ung Chính vô cùng vui mừng khi nghe thấy tin tức may mắn hiếm hoi này, lập tức khen ngợi ông ta “Có công cảm hóa người dân, ông trời thấu hiểu mang điềm lành tới”, thăng chức lên thiếu bảo (5).
Dưới sự chăm sóc và bảo vệ tỉ mỉ của Ung Chính, sức khỏe Vân Yên dần tốt lên, nhưng nhìn gương gò má của ngài ngày càng gầy gò nhô cao, lòng nàng lại đau thắt lại, khi ngài ngủ say nàng nằm trong chăn xoa nhẹ bờ eo ấy, mới nhận ra ngài còn gầy hơn cả mình nghĩ.
Vân Yên khỏe hơn, chiến sự Chuẩn Cát Nghĩ càng thêm thuận lợi, thì Ung Chính bỗng nhiên ngất xỉu trong lễ cầu mưa.
Lần này có lẽ do kiềm chế và áp lực quá lớn, nên khi tất cả mọi thứ đều vượt quá giới hạn, thì bệnh đến núi đổ!
Ngài ngã xuống, Vân Yên sợ hãi, không còn quan tâm tới bất cứ điều gì, trước mắt chỉ có ngài. Khi Di Thân vương Doãn Tường lê lết cơ thể bệnh tật vội vã chạy tới, tin tức đã hoàn toàn phong tỏa với bên ngoài.
Ngài chưa từng bị bệnh nặng như vậy. Nhiễm phong hàn, sốt cao không hạ, tim đau quặn, hôn mê không tỉnh, đêm đêm đều tái phát, bệnh tình nghiêm trọng đến nỗi toàn bộ thái y trong thái y viện đều ngày đêm túc trực trong phòng phụ điện Dưỡng Tâm, chỉ sợ sơ xuất, hoàng đế có gì bất trắc.
Chỉ trong một đêm, tóc ngài bạc đi nhiều hơn, miệng môi cũng lở loét, không cách nào bón thuốc hay bón thức ăn được, Vân Yên dùng miệng mớm từng miếng thuốc cho ngài, luôn nắm chặt tay ngài, không rời khỏi giường nửa bước, không ngủ không nghỉ. Nàng biết ngài chắc chắn sẽ không bỏ nàng lại một mình.
Khi Ung Chính tỉnh lại, Vân Yên đang lau người cho ngài, ngài giơ tay kéo tay nàng, nàng chợt ôm ngực ngài khóc òa lên.
Trong cơn bạo bệnh này, ngài thật sự đã dạo một vòng trước quỷ môn quan.
Vân Yên kiên trì mỗi ngày lau người cho ngài, trước khi ngủ còn xoa bóp toàn thân, mỗi lần đều tùy tiện búi tóc lên, xoa bóp cho tới khi mồ hôi ướt đẫm, ngài xoa nhẹ đầu nàng, trong mắt đong đầy dịu dàng.
Còn trẻ là vợ chồng, về già thành bạn đời, chỉ vậy mà thôi.
Ngài hỏi nàng có sợ không. Nàng chỉ cười trả lời rằng chưa từng sợ hãi.
Ngài kéo nàng vào trong lòng, thì thầm vào tai đôi câu, nàng ngạc nhiên che miệng mình, ngỡ ngàng một lúc lâu mà vẫn chưa hồi hồn. Ngài nhẹ nhàng nói, đã nghĩ xong từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa nói với nàng. Nàng nhận ra cả người mình đang run rẩy, ánh mắt chạm tới đáy mắt người đàn ông ấy, mới biết rằng ngài thật sự có thể làm vậy vì mình, nàng vùi người vào lồng ngực ngài, trao cho ngài chiếc ôm thật chặt.
Suy nghĩ không tưởng này nàng chỉ nghĩ tới trong thoáng qua, rồi nhanh chóng đè xuống. Nhưng giờ, chính miệng ngài đã nói, linh hồn hai người cuối cùng có thể hợp lại làm một, không để lại gì.
Ngài nói rằng, ngài rất sợ. Tuy đã sắp xếp ổn thỏa cho kiếp này, nhưng kiếp sau, kiếp sau nữa không thể sắp xếp được.
Bệnh nặng giúp Ung Chính có một kì nghỉ hiếm hoi, hơn nữa đã có phòng quân cơ, các đại thần tâm phúc có thể thay hoàng đế san sẽ gánh nặng. Hàng ngày chỉ có quân vụ quan trọng, Vân Yên mới đọc cho Ung Chính nghe, để ngài phê duyệt.
Người xưa nói bệnh đi như kéo tơ, nhưng Ký Tề Đan mà thái y viện kê lại khá có hiệu quả, giấc ngủ của Ung Chính cải thiện hơn, nóng trong giảm đi rõ rệt, lở loét trong miệng cũng tiêu hết. Khi ngài dần dần bình phục lại, thì di chuyển đến Viên Minh Viên.
Ngày thường Vân Yên tĩnh dưỡng cùng Ung Chính, buổi chiều sẽ đưa Ung Chính ra ngoài sân sưởi ấm, hai người chăm sóc hoa cỏ, nuôi chó chăm mèo, ngày ngày trôi qua trong chốn yên vui. Vân Yên rất thích nấu ăn, ngày nào cũng nghiên cứu thực đơn, ngự thiện phòng cố gắng làm theo, mục đích cuối cùng đều vì dinh dưỡng của đương kim thiên tử.
Khi tắm rửa Ung Chính khẽ thở dài một tiếng, Vân Yên thấy thế bàn hỏi ngài sao vậy, ngài than rõ ràng đã béo hơn, mà sức khỏe còn không bằng ngày trước.
Vân Yên nghe xong bèn bật cười thành tiếng, vuốt ve cả người ngài từ trên xuống dưới, mới biết ngài xấu xa là vậy, vừa an ủi vừa đùa giỡn nàng, có lẽ còn có cả tính tự yêu bản thân. Có điều thật ra sức khỏe ngài vẫn rất tốt, về già béo hơn một chút cũng không khó coi, càng làm tăng thêm vẻ uy nghi trầm tĩnh.
Đạo sĩ Giả Thế Phương, Trương Thái Hư, Vương Định Càn... trở thành khách tới thường xuyên của hoàng đế Ung Chính, hay âm thầm tới noãn các phía đông Cửu Châu Thanh Yến để bàn bạc, luyện đan trong Viên Minh Viên dường như đã trở thành một bí mật khác của Ung Chính. Vân Yên biết tại sao ngài làm vậy, nhưng không thể khuyên ngài từ bỏ suy nghĩ kiểm soát số kiếp của mình. Nàng quá hiểu ngài, bệnh nặng lần này đã giúp ngài nhìn thấu kết cục không xa của sinh mạng, cùng với nỗi sợ hãi không thể kiềm chế được.
Mùa xuân năm Ung Chính thứ tám, Hoàng hậu Na Lạp thị và Di Thân vương Doãn Tường liên tiếp đổ bệnh nặng. Ung Chính khẩu dụ phong Hi phi Nữu Hỗ Lộc thị làm Hi Quý phi, thay quyền cai quản lục cung, trong người vẫn còn mang bệnh nhưng gấp gáp đến phủ Di Thân vương thăm Doãn Tường.
Từ khi Hoan Sênh mất, Vân Yên không bước chân vào phủ đệ này, phủ Di Thân vương hôm nay cũng không phải là phủ Thập Tam a ca của nhiều năm trước. Hai người cùng bước vào Di Tâm Trai, không còn là thiếu niên trẻ trung.
- HẾT CHƯƠNG 199 -
(1) Khám: Đồ bằng gỗ giống như cái tủ nhỏ không có cánh, dùng để đặt đồ thờ, thường được gác hay treo cao.
(2) Giường bảo tọa: Một kiểu giường có tay vịn và lưng dựa giống ghế.
(3) Thương nhân Sơn Tây, tức Tấn Thương (Thương là tên gọi khác của Sơn Tây, Trung Quốc) đã tạo thành một hiện tượng lịch sử kéo dài trong nhiều thế kỉ từ thời Tống đến thời Thanh, có phạm vi hoạt động xa và rộng kéo dài từ Trung Á đến vùng bờ biển phía đông Trung Quốc. (Theo Vi wikipedia)
(4) Hội nghị nghị chính vương đại thần: là một tổ chức do Đại Hãn nhà Hậu Kim Nỗ Nhĩ Cáp Xích thành lập dùng để họp mặt chuyện quan trọng của quốc gia. Bao gồm 9 người, trong đó có 1 tổng quản nghị chính và 8 vị kỳ chủ của bát kỳ. Đỉnh cao quyền lực của Hội nghị Nghị Chính là dưới thời của Thuận Trị Đế. (Theo vi Wikipedia)
(5) Thiếu bảo: Chức quan thiếu bảo thời Minh Thanh là tòng nhất phẩm. Nếu thái sư, thái phó, thái bảo đều là chức quạn Đông cung, thì thiếu sư, thiếu phó, thiếu bảo ở dưới một bậc.