Chương 46: Gừng càng già càng cay!

Gừng càng già càng cay!

"Nhưng bọn họ cơ bản không có vợ chồng chi thực!" - tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên, từng chữ dọa cả một đám người trong phòng!

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!" - Hoàng đế bước lên một bước, trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh.

"Hoàng đệ bệnh nặng suy yếu, cơ bản không thể viên phòng." - lúc quan trọng nhất, Lãnh Dịch Khánh cũng không bán đứng Lãnh Dịch Hạo.

"Nhưng lần trước các con không phải nói......" - Hoàng hậu nghi ngờ.

"Phụ hoàng, thật ra nghiêm khắc mà nói, ngày đó người cùng Úc tiểu thư bái đường là con, nàng hẳn phải là thê tử của con. Hoàng đệ ngay cả sức bái đường cũng không có thì làm sao có thể viên phòng đây!" - tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên.

Úc Phi Tuyết ngây ngẩn cả người, người cùng nàng bái đường là Lãnh Dịch Khánh? Có chuyện này sao? Sao nàng lại không biết?

"Hạo Nhi!" - Hoàng đế quay lại nhìn Lãnh Dịch Hạo - "Thật sự có

"Phụ hoàng......" - Lãnh Dịch Hạo thông minh bắt đầu giả bệnh, thở hồng hộc, không thể nói tiếp được. Lúc trước đúng là hắn cự tuyệt bái đường, cho nên mới ép Lãnh Dịch Khánh thay hắn đi bái đường. Không ngờ hôm nay Lãnh Dịch Khánh lại đem chuyện này nói ra, xem ra, hắn không mang Úc Phi Tuyết đi không được!

"Nhưng lúc trước ai gia hỏi con, không phải các con nói các con đã động phòng sao?" - Hoàng hậu không nhịn được cũng mở miệng hỏi. Hơn nữa nàng nghe Dung ma ma nói, hai người này xác thực đã viên phòng rồi. Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện việc này?

"Phi Tuyết!" - Hoàng đế quay lại nhìn Úc Phi Tuyết, tiếng gọi thân thiết nhưng không hề mất đi uy nghiêm.

"Ah?" - Bị điểm danh, Úc Phi Tuyết chỉ có ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế. Bây giờ phải làm sao đây?

"Con nói đi! Trẫm tin tưởng con, con mau nói đi!" - Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Úc Phi Tuyết.

Úc Phi Tuyết bất đắc dĩ nhìn qua Lãnh Dịch Hạo, làm sao bây giờ?

"Là......Con ở trên chàng ở dưới......" - trả lời như vậy đúng không?

Hoàng đế đột nhiên hiền hòa cười với Úc Phi Tuyết:

"Vậy sao? Phi Tuyết, trẫm biết con là một đứa nhỏ hiểu chuyện lại rất biết nghe lời."

Ba hoàng tử ở bên dưới liếc nhìn nhau, nàng sao? Hiểu chuyện lại rất biết nghe lời? Thật vậy sao? Có chắc không? Quả nhiên gừng càng già càng cay!

"Trẫm hỏi con, con nhất định phải thành thật trả lời trẫm, nếu không chính là tội khi quân, con biết chưa?" - trên mặt Hoàng đế vẫn là nụ cười nhân ái ấy nhưng trong giọng nói lại mang đậm sự uy hiếp.

"Nhi thần nhất định biết gì nói hết, không giấu giếm." - bây giờ trong lòng Úc Phi Tuyết đang tính toán xem tối nay bỏ trốn đi như thế nào. Nếu không thể thoát thân thành công sẽ liên lụy đến phụ thân và người nhà. Đến lúc đó, cũng tội khi quân! Nhưng bây giờ nàng không thể "chết" lần nữa được, vậy tối nay nàng đi như thế nào đây?

Cái đầu nhỏ của Úc Phi Tuyết nhanh chóng quay vòng vòng.

"Tối đêm tân hôn, Hạo Nhi có đến phòng con không?" - Hoàng đế nhìn chằm chằm Úc Phi Tuyết.

Úc Phi Tuyết thực thành thật gật đầu.

"Khi nào thì đi?" - Hoàng đế tiếp tục hỏi, giống như nhất định phải hỏi ra chi tiết gì đó. Hoàng hậu muốn ra mặt ngăn cản, để con gái nói mấy việc này không được ổn cho lắm nhưng lại bị Hoàng đế dùng ánh mắt ngăn lại.

Trong đầu Úc Phi Tuyết bỗng nhiên lóe sáng, có cách rồi! Có biện pháp "chết" lần nữa rồi!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện