Chương 70: Về Bỉ Mao

Anh ta ngồi không được, đứng không xong. Nghe các bác phát biểu bắt đầu chán ngắt. Tôi và ông chủ phá vỡ cục diện bế tắc, bắt đầu nói chuyện về các thành tích đạt được trong 2 năm gần đây của thị trường comic, trọng tâm câu chuyện thay đổi.

Tôi không thể để lộ điểm yếu. Khi điều bạn đại diện cho không phải là thời gian cá nhân, tình cảm cá nhân thì bạn không thể tiến vào. Đây cũng không phải trò chơi trẻ con, hơn nữa ngần nấy năm tranh đấu, mặt của lão tử cũng dày lắm rồi.

Trong lúc bạn bơi, nếu bạn không có phao cấp cứu, không có người dạy bơi, mà nước thì dâng mỗi lúc một nhanh, bạn sẽ học nhanh hơn trong hồ bơi rất nhiều – bởi vì nếu bạn không học được, bạn sẽ chết đuối.

Mà đúng khi bạn chết đuối, chìm xuống đáy biển, người đứng xem sẽ chỉ cười nói chỉ trỏ, còn trong lúc trà dư tửu hậu lại ra vẻ thổn thức cảm khái.

Nói đến cũng buồn cười. Không có bọn họ, hay không có biển sâu, không có Tô Như Thị của hôm nay.

Đôi khi, những thứ làm tổn thương bạn lại cũng khiến bạn trưởng thành.

Có lẽ mỗi người đều là một khối ngọc thô chưa mài giũa, vô tình khắc những dấu tích lên có thể biến khối ngọc thành vô giá, cũng có thể thành vô giá trị.

Tôi cũng không hề trang điểm lại, cứ kiên trì đến cùng ở comic con. Lãnh đạo chính phủ nói năng dài dòng văn tự, sau đó tuyên bố chúng tôi sắp được thả.

Mọi người bắt đầu lục tục đứng lên. Ông chủ đi qua tôi. Hai người nhìn nhau cười, chào hỏi xa cách. Ông ấy cũng già rồi, đầu tóc điểm bạc.

Có lẽ bây giờ bạn cũng hiểu vì sao tôi thường chìm đắm trong game. Nói thật, tôi tình nguyện hàng ngày bị mấy kẻ kia truy sát, còn hơn ngồi như phỗng ở đây.

Tiểu Lưu dọn đồ. Cậu ấy làm cho tôi hơn hai năm, rảnh rỗi cũng làm kinh doanh, da hơi ngăm đen, nhe răng cười nhìn cực kỳ trắng: “Tô tổng, bọn em cùng vinh với chị!”

Tôi giả vờ bực mình: “Đồ chết tiệt, không thể tử tế được hả?!”

Tôi chào tiểu Đường, nói mình không về công ty. Lần này cô nàng không ba hoa, đưa tay chỉnh tóc mái cho tôi: “Về nghỉ chút đi, mấy người kia bựa lắm, kệ.”

Đúng là bạn của tôi, không nói lời thừa. Ở chốn thành thị được gọi là thiên đường chốn nhân gian này, điều Tô Như Thị quyến luyến nhất cũng chỉ là vài gương mặt, vài câu nói thoáng qua, chứ không phải sự trụy lạc phồn hoa nơi đây.

Lúc tôi rời comic con, một bóng đen tiến đến, là Bỉ Mao. Tôi cứ tưởng anh ta đi đâu rồi. Anh ta cầm một túi kem, hỏi tôi có ăn không.

Bây giờ tôi cũng không để tâm đến chuyện chọc anh ta, cũng không muốn ăn uống gì. Anh ta tìm tìm trong túi rồi dúi vào tay tôi một cây kem, còn lại đưa túi cho tiểu Đường.

Tôi đi chưa được mấy bước đã bị anh ta bắt kịp. Lúc đó đúng 17h30, mặt trời sáng rực, bóng người trải dài trên mặt đất.

Tôi không muốn bắt xe, định đi hóng gió một chút. Không biết mình bóc kem từ lúc nào, cũng từ từ ăn. Bỉ Mao đi theo sau. Tôi lấy làm lạ: “Sao anh không nói lời nào?”

Anh ta rất thẳng thắn: “Tôi đang đợi em nổi cáu với tôi.”

Lão tử cười: “Sao tôi lại phải nổi cáu với anh?”

Anh ta nhún vai: “Không phải chị em phụ nữ thích nhất là nổi cáu với người khác à?”

Anh ta vừa nói, vừa đưa ngón tay phải lên quệt miệng tôi, dùng động tác cực kỳ mờ ám để lau vệt kem trên miệng tôi.

Lão tử đấm cho anh ta một cú. GM, cuối cùng tôi cũng tìm được lý do để lên cơn với anh ta rồi.

Anh ta xoa cằm, cúi đầu không lên tiếng, cho hai tay vào túi quần, lặng lẽ đi theo.

Lão tử thế lại cảm thấy mình hơi quá đáng. Thật ra bây giờ tâm trạng tôi không tốt, vì thế ra tay cũng không nhẹ. Hơn nữa cũng người lớn cả rồi, có là thằng lừa đảo thì cũng không đánh bừa được. Vì thế tôi cũng thấy hơi ngại, cất tiếng hỏi: “Đau không?”

Anh ta cúi đầu, một lúc sau hỏi lại: “Mấy năm nay vẫn luôn như thế à?”

Tôi không chắc lắm ý của anh ta. Cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu nhìn tôi: “Tôi biết trong lòng em không dễ chịu, vì thế,” anh ta tự vỗ vai mình, “Đôi vai này có thể không phải thành đồng vách sắt, thế nhưng chỉ cần em muốn, nó có thể vì em mà chắn hết mọi gió mưa.”

Đương nhiên, khi đó chỉ là lão tử tâm tình không tốt, đầu vẫn còn tỉnh táo lắm. Nghĩ thế nào mà lại có thể tin được lời thề hẹn mà ai cũng phun ra được của một tên giả gái lừa đảo cơ chứ?

Vì thế lão tử quyết định giả chết, coi như không ý kiến.

“Tô Như Thị!” Anh ta chọc lão tử, “Chí ít em cũng nên cho anh một cơ hội, sao cứ giày vò mãi thế?”

Lão tử bực mình: “Đây thiếu gì của anh?!”

Anh ta hừ: “Ai cho em đánh tôi!”

Sau đó lại tiếp tục mặt dày, lẽo đẽo theo sau.

Vào nhà, tôi vào bếp nấu cơm. Anh ta hoàn toàn không khách sáo, ngồi xuống ghế xem TV.

Người này, thế mà nói là theo đuổi lão tử, chẳng biểu hiện một chút, hừm!!!

Bên dưới chợt có tiếng xôn xao. Lão tử thăm dò thì thấy bãi cỏ bên dưới, không biết ai buộc chó săn mà để tuột dây, thèm thịt đuổi theo một bác gái khắp chốn!

Mục tiêu của con chó này rất cụ thể. Xung quanh có người đứng xem nhưng không ai dám đi tới. Lão tử chạy xuống nhà. Con chó này mà cắn người thì cắn liên tục không ngừng, không bao giờ nhả ra. Sao lại bất cẩn thế chứ!

Nhìn phòng khách. Ơ, không thấy Bỉ Mao.

Giờ tôi cũng không rảnh mà để ý anh ta. Lúc tôi xuống đến nơi lại phát hiện con chó đã trật tự, đang gặm thịt bà bác, ặc, không, là gặm thịt bò bà bác mua!

Bà bác chống nạnh quát to, vừa chỉ Bỉ Mao vừa nguyền rủa Bỉ Mao không sinh được con, giọng nói ầm trời, hơn 20 phút không giảm khí thế. Nào thì không biết trông coi con vật mình nuôi, nào thì mẹ già bị hỏi thăm ân cần, cuối cùng bà bác cũng bực mình bỏ đi.

Lão tử ngơ ngẩn. Chuyện này liên quan gì Bỉ Mao?

Hỏi người bên ngoài thì được biết trong lúc cấp bách, Bỉ Mao lấy thịt bò của bà bác ném cho con chó.

Lão tử bó tay. Chẳng nhẽ để nó ăn bà chứ không ăn thịt bò.

Toàn bộ khu nhà không được yên ổn, mọi người kéo nhau ra xem náo nhiệt.

Bỉ Mao đứng dưới tàng cây buộc chó, có một đoạn đối thoại như sau:

Bà bác: “Nhìn chân tôi xem bị chó cắn thành gì rồi?!”

Bỉ Mao liếc một cái, nói: “Không phải chân người, lại còn cắn biến thành chân chó à?”

Bà bác giận dữ: “Chó cắn người mà cậu còn lớn lối?!”

Bỉ Mao rất bình tĩnh: “Quái, bà cũng nói chó cắn, đâu phải tôi cắn?”

Bà bác nổi giận đùng đùng: “Sao cậu lại có thể nói chuyện như thế, dù thế nào cậu cũng phải bồi thường tiền thuốc men, còn chuyện tôi không đi lại được mấy ngày nữa, cậu cũng phải bồi thường!”

Bỉ Mao nhún vai: “Phiền phức quá! Hay thương lượng chút, bà cũng cắn nó một cái, thế là hòa?”

Bà bác run lẩy bẩy: “Cậu… cậu…”

“Nếu không,” Bỉ Mao dè dặt thương lượng, “bà cắn nó mấy cái luôn?”

Bà bác hộc máu: “Tôi muốn báo cảnh sát.”

Bỉ Mao vội vàng lấy điện thoại di động, gọi 110. Bà bác nước mắt ròng ròng, lên án một hồi, mọi người đều khuyên bảo Bỉ Mao: “Để chó cắn người, kiểu gì cậu cũng bị cảnh sát bắt.”

Bỉ Mao ngẩn người: “Ơ, chó không phải của tôi, sao lại bắt tôi?”

Bỉ Mao, đã từng ai nói anh rất gợi đòn chưa!!!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện