Chương 69: Đi khắp nơi nhiều chuyện
Vừa đến bệnh viện An Cửu liền hối hận, bởi vì cô thật sự rất buồn ngủ, rất muốn về nhà ngủ. Vừa nãy đầu óc như nhiễm vi-rút đi trêu Phó Thần Thương, hại cô bây giờ chỉ có thể đến bệnh viện ngửi mùi thuốc sát trùng.
Bên bệnh viện, Tô Hội Lê đã qua cơn nguy kịch, được chuyển đến phòng bệnh thường, Kha Lạc có chuyện qua trọng phải đi trước, chỉ còn Kỷ Bạch ở lại.
Chẳng lẽ nha đầu hay gạt người mới quen vài tháng lại quan trọng hơn tri âm đã bầu bạn suốt mười năm? Chị dâu mới làm sai, chị dâu cũ tìm về, ờ, thật sự kiêu ngạo với IQ của mình.
Thất Phó Thần Thương phờ phạc quay lại, Kỷ Bạch vội vàng ân cần hỏi han, “Anh hai cuối cùng anh cũng về rồi, đừng nóng, không co gì lớn đâu, vừa rồi huyết áp chỉ không ổn định chút thôi, bác sĩ chỉ làm to chuyện, em cũng chỉ sợ có chuyện mới gọi cho anh!”
Tề Tấn thầm than, người này 'sợ xảy ra chuyện' lại khiến anh may mắn được thấy một mặt khác của boss nhà mình.
Vì Phó Thần Thương bỗng dừng lại, An Cửu ngái ngủ máy móc theo sau không kịp phản ứng, đập thẳng vào lưng anh, sau đó ngã ngửa về phía sau theo quán tính, Phó Thần Thương nhanh chóng quay lại, duỗi tay, đỡ cô dậy. An Cửu lảo đảo một hồi, dụi đôi mắt đỏ rực, không quan tâm khi nãy đã trở mặt với anh, tìm đến nguồn nhiệt theo bản năng, áp mặt vào, vươn móng vuốt ghét vào ngực anh... ngủ tiếp.
Phó Thần Thương: “...”
Kỷ Bạch: “...ơ.”
Tề Tấn: “...”
Lúc này mới nhận ra Phó Thần Thương không quay lại một mình, người đi theo sau, chính là chị dâu của anh, Kỷ Bạch bất ngờ ngây người.
Lúc trước Phó Thần Thương chỉ nghe một cuộc điện thoại đã vội vàng rời đi, chẳng lẽ là vì cô?
Kỷ Bạch cảm thấy kình nể, ánh mắt nhìn An Cửu đã hoàn toàn khác, có thể khiến Phó Thần Thương bỏ mặc Tô Hội Lê đang bị thương nặng những năm tiếng, lực sát thương này không thể khinh thường.
“Vất vả rồi.' Phó Thần Thương an ủi Kỷ Bạch, sau đó nắm vai An Cửu, để cô tỉnh táo lại, giọng điệu có phần cảnh cáo, “Chờ tôi quay lại, ở yên trong đây không được đi đâu hết, biết chưa?”
“Không không không...” An Cửu lắc đầu theo phản xạ.
“Nói lại lần nữa.” Phó Thần Thương nắm lấy bờ vai yếu ớt của cô, ghé sát vào tai cô, giọng rất nhỏ.
Bị nguy hiểm quanh tai và hơi thở ấm áp lay tỉnh, An Cửu vội lấp liếm, “Biết rồi biết rồi biết rồi...”
Ánh mắt sắc bén của Phó Thần Thương dần dịu lại, vân vê đầu tóc rối bù của cô, sau đó đi gặp bác sĩ.
An Cửu ngáp một tiếng, ngồi xuống ghế, vừa ngồi xuống Phó Thần Thương đã quay lại, lấy áo khoác trên tay Tề Tấn, ném bừa lên người cô, sau đó bỏ đi. Lỡ bị cảm thì chỉ thiệt anh thôi.
An Cửu nhặt chiếc áo bị anh ném đi rồi được Tề Tấn nhặt về, phủi bụi, sau đó không khách khí khoác lên người.
Hai người nhìn thì có vẻ chí chóe, nhưng lại gần gũi khiến người khác không xen vào được. Nếu nói giữa Phó Thần Thương và Tô Hội Lê là ăn ý, thì giữa anh và Tống An Cửu có lẽ là... thân mật.
Kỷ Bạch nhìn kỹ An Cửu hết 360 độ, lúc trước anh quấn lấy Phó Hoa Sênh bao lâu, cuối cùng cũng được nghe về An Cửu, gia cảnh quả thật không tệ, nhưng so với Phó Thị thì thật chả ra gì. Hơn nữa theo như anh điều tra, cô gái này có tiếng xấu nổi khắp thành phố A, so với Tô Hội Lê, rõ ràng là một trời một vực, như vậy cũng vừa thấy đã yêu được, thẩm mỹ của Phó Thần Thương sao mà vặn vẹo thế không biết?
Như vậy càng khiến anh cảm thấy thú vị, càng là chuyện không thể, anh càng muốn tra ra đáp án.
Kỷ Bạch bình tĩnh đi qua, bắt chuyện làm quen, “Bạn An Cửu? Chị dâu! Chị hai! Chị hai nhỏ?”
An Cửu mơ màng giương mắt nhìn, thì ra là người đàn ông gọi Tô Hội Lê là chị dâu, vậy nên nhất thời không vui.
Kỷ Bạch thấy An Cửu không vui, vội nói mát và châm thuốc cho cô, “Lúc trước em có mắt không thấy thái sơn, em trai xin lỗi chị được không?”
Kỷ Bạch tỏ vẻ thành khẩn, hơn nữa cũng không phải chuyện gì to tát, cô không muốn biến mình thành người khắt khe trong mắt người khác, thấy đối phương cố tình xin lỗi mình, An Cửu có chút khó xử, nên nhận lấy điếu thuốc, “Không liên quan đến anh.”
“Chị hai thật dễ tính!” Kỷ Bạch vui vẻ nói.
An Cựu nghẹn, cảm thấy mình bị gọi là chị hai có phần không hay cho lắm, “Cứ gọi tôi là An Cửu là được rồi.”
“Vâng vâng, bạn An Cửu.” Kỷ Bạch sửa theo cô, “Em muốn hỏi chị chút chuyện, không biết có tiện không?”
“Anh hỏi đi.” An Cửu nghĩ, sao Phó Thần Thương có thể xem trọng cô.
“Chị và anh em quen nhau khi nào, ở đâu, quen nhau vì chuyện gì, lúc đó có ai chứng kiến không? Theo em biết, hai người không mở tiệc mà chỉ lĩnh chứng, là vì người nhà không đồng ý sao? Người bên chị đối xử với chị ra sao? Sau khi kết hôn cuộc sống có gì thay đổi không? Quan trọng nhất là, chị có muốn nói gì về chuyện giữa anh và Tô Hội Lê không? Tin về Phó Thần Thương và Tô Hội Lê khá nhiều, có phải chị rất áp lực không? Chị có tin vào cuộc hôn nhân này không...”
An Cửu kẹp thuốc trong tay, tàn thuốc rơi xuống áo khoác của Phó Thần Thương cũng không hề hay biết, há miệng, ngây ngốc nghe mấy câu hỏi của Kỷ Bạch, dài thế không đứt hơi à.
Kỷ Bạch vẫn còn đang hỏi, cuối cùng An Cửu cũng không chịu nổi, giơ tay, họ nhẹ một tiếng, “Chuyện đó, tôi xin ngắt lời xíu.”
“Sao vậy bạn An Cửu?” Kỷ Bạch chưa nói xong, nhìn cô.
'Nghề của anh là gì?”
Tạm dẹp yên, An Cửu day day thái dương, vẫn chưa bớt đau đầu.
Đây là danh thiếp của em.” Kỷ Bạch lấy ra một tấm danh thiếp màu vàng, đưa cho cô.
An Cửu kinh ngạc -- tổng biên tập Kỷ Bạch của tạp chí “Giải trí số một“.
“Giải trí số một”? Chính là tạp chí kỳ nào Thẩm Hoán cũng phải mua, nghe nói lượng tiêu thụ đứng đầu, rất khó mua, sức ảnh hưởng của tin tức có thể khiến bạn nổi trong một giây, cũng có thể khiến bạn nháy mắt đã không còn chỗ nào để giấu mặt?
Khó trách tính sát thương lại cao như vậy, cô vốn không có năng lực chống đỡ...
Đầu An Cửu đầy vạch đen, “Chẳng trách cậu lại nhiều chuyện như vậy!”
Kỷ Bạch không những không thấy nhục lại còn cười, “Quá khen quá khen.”
“Một người anh em của tôi thần tượng anh lắm đấy.” An Cửu nói.
Kỷ Bạch vui vẻ, “Sao cơ? Người anh em này của chị thật quá là tính mắt!”
An Cửu không nói gì, chỉ cười gượng vài tiếng, anh là chủ tịch tập đoàn Bạch Xuyên nổi tiếng ở thành phố B, sao không cao ngạo lạnh lùng đi, chạy đến tòa soạn tự mình làm tổng biên tập làm gì, đem theo một đám chó săn đi khắp nơi nhiều chuyện, hẳn là yêu nghề lắm!
“Đúng rồi, bạn An Cửu, chị vẫn chưa trả lời em!” Kỷ Bạch chuyên nghiệp cắn không nhả.
An Cửu bất đắc dĩ chống má, “Tám chuyện của anh em tốt để kiếm tiền, vậy cũng được à?”
“Có gì mà không được? Phù sa không chảy ruộng ngoài!” Kỷ Bạch không hề xấu hổ, còn thần thần bí bí ghé sát lại, “Một câu mười vạn! Thế nào?”
An Cửu sáng mắt, mười vạn! Mấy câu anh vừa nói cộng lại đã hơn trăm vạn! Quan trọng là bây giờ cô đang thiếu tiền!
Kỷ Bạch lấy một cuốn sổ hồng khỏi túi, mở ra, bên trong có hơn mười trang câu hỏi, sau mỗi câu hỏi đều ghi giá công khai, từ mười đến mấy chục vạn.
“Thấy chưa? Kiểu dáng đa dạng, giá khác nhau, tùy người lựa chọn, luôn có khoản hợp ý chị.”
An Cửu bị một đống “tệ” làm hoa mắt, thật ra cô rất muốn kiếm hết số tiền này.
Khi Phó Thần Thương quay lại thì thấy An Cử và Kỷ Bạch đang lén lút gì đó, một người cầm điếu thuốc trong tay, không nói nhiều, nói ra một con số, “500”
Vừa thấy Phó Thần Thương về, An Cửu sợ như lửa cháy đến mông, vội la lên, “Mới hút vài hơi, anh xem, không đến một nửa, nhiều lắm cũng chỉ hai phần năm.”
“500” Phó Thần Thương không cho mặc cả, không vui nhìn hai người họ, “Loạn rồi, đây là bệnh viện.”
Dám hại cô! An Cửu trừng mắt nhìn Kỷ Bạch, người này cố ý, tuyệt đối là cố ý!
Giờ thì hay rồi, không kiếm được đồng nào, lại còn mất năm trăm! Cô biết ngay mà, người bên phe Tô Hội Lê sao có thể vô duyên vô cớ tiếp cận mình, muốn trách phải trách cô không nên thấy tiền sáng mắt!
Kỷ Bạch ù ù cạc cạc, xảy ra chuyện gì rồi sao? Rốt cuộc anh đã làm gì?
Anh đang yên đang lành tăng hảo cảm, mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, sao tự nhiên lại chuốc thù rồi?