Chap 297 Mối quan hệ xác định đi tới hôn nhân
- Tạm thời em chưa có dự định đó .Em còn rất nhiều việc phải làm , tạm thời không có thời gian để nghĩ xa xôi vậy .
Cảnh Lạc Bình gật đầu:
- Ừm . Tối nay rảnh, cùng anh đi xem phim được không ? Từ lúc em học đại học , chúng ta đã rất lâu rồi không cùng nhau đi chơi rồi .
- Tối em có hẹn rồi . Để khi khác nhé ạ !
Đan Nghi mỉm cười đáp lại .
Cảnh Lạc Bình có chút thất vọng , khi trước Đan Nghi còn nhỏ thường rất thích chạy theo sau hắn , suốt ngày í ới gọi anh thế này anh thế kia . Hắn lớn hơn Đan Nghi tận mấy tuổi nên thường dẫn Cảnh Hối , Đan Nghi cùng An Kỳ đi chơi , vừa giống như một người anh cả lại vừa giống như một người thầy .
Chỉ là , theo thời gian , Đan Nghi lớn lên , cuộc sống của cô càng ngày càng cách xa hắn .
- Cùng ai vậy ? Bạn trai ư ?
Trước giờ Cảnh Lạc Bình rất không thích tò mò cuộc sống của người khác , nhưng vì đối phương là cô nên ...
Nụ cười trên môi Đan Nghi đầy rạng rỡ , cô vốn đã định tối nay cùng Lục Thượng Hàn đi xem phim .
Nghĩ đến Lục Thượng Hàn, cô gật đầu nói :
- Vâng , đúng vậy ạ !
- Em có bạn trai rồi ?
Cảnh Lạc Bình dường như thất thanh mà hỏi lại .
Đan Nghi nghĩ đến việc đã kết hôn cùng Lục Thượng Hàn , nhưng tạm thời giữa họ vẫn coi như đang trong giai đoạn yêu đương , cô bèn trịnh trọng nói :
- Đúng vậy . Và đó là mối quan hệ sẽ đi đến hôn nhân ạ !
Đôi mắt vốn thanh tịnh của Cảnh Lạc Bình thoáng qua nét thất vọng .
Nhanh vậy ư ... cô ấy đã có bạn trai rồi , hơn nữa lại còn xác định tiến tới hôn nhân nữa .
Đan Nghi không chú ý tới ánh mắt của Cảnh Lạc Bình mà tiếp tục ghi chép trên cuốn sổ . Thu dọn xong sách vở , cô cười nói :
- Sau này có cơ hội , em sẽ dẫn anh ấy tới ra mắt và dùng bữa cùng thầy , Cảnh Hối và An Kỳ , giờ cũng chưa cần gấp lắm.
Cảnh Lạc Bình không nói gì , trong lòng đang vô cùng thất vọng .
Đan Nghi cũng không mấy chú ý tới thần sắc khác lạ của hắn . Đối với cô , Cảnh Lạc Bình vẫn luôn là hình tượng của một người anh thậm chí là một người thầy mà thôi .
Cô đâu có thể ngờ rằng , Cảnh Lạc Bình lại dành tình cảm đặc biệt cho cô như vậy?
Cô đang định rời đi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
- Vậy ... vậy giờ em sẽ đến lớp học ạ .
Đan Nghi ngước mắt lên nhìn , là Vũ Nhất Thần .
Chính là người mà khi trước giúp cô cài đặt phần mềm để chơi Bạch Văn Bình một vố , rồi sau còn giúp cô không ít trong việc chỉnh lí tư liệu của công ty .
Vũ Nhất Thần vừa hay cũng nhìn thấy cô , mái tóc của hắn hôm nay đã được cắt ngắn đi không ít . Kiểu tóc gọn gàng này khiến mọi người dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt sáng sủa , thanh thoát của hắn .
- Hi ! Là cậu ư ? Vũ Nhất Thần .
Đan Nghi mỉm cười lên tiếng chào hỏi .
- Đan ... Đan Nghi .
Vũ Nhất Thần cất tiếng , có chút lắp bắp , nhất là khi nói ra từ đầu tiên của một câu .
Lúc trước Đan Nghi cho rằng vì hắn hồi hộp nên mới vậy , sau này cô mới biết mỗi lần nói một câu là hắn đều như vậy, đối với ai cũng như thế .
Nghĩ đến việc mỗi người đều sẽ có chút khiếm khuyết riêng nên Đan Nghi cũng không mấy bận tâm chuyện đó .
Thấy trên tay Vũ Nhất Thần đang cầm giấy báo nhập học , cô liền nói :
- Cậu cũng đến đây theo học sao ?
Một giáo viên đứng cạnh đó mới nói :
- Vừa hay , Đan Nghi , Vũ Nhất Thần là học sinh trong lớp em đấy , em dẫn cậu ấy về lớp đi .
- Vâng ạ !
Đan Nghi cười nói :
- Vũ Nhất Thần , đi cùng tôi .
Vũ Nhất Thần có chút gò bó mà đi theo Đan Nghi , hệt như một đứa trẻ đang có chút xấu hổ , ngại ngùng .
Đan Nghi hỏi tiếp :
- Khi trước , cậu học ở đâu ? Sao tự nhiên lại chuyển qua trường này ? Hay cậu cũng là sinh viên trao đổi ?