Chương 2: Kẻ Gây Thù Chuốc Oán
Nắng vàng trong vắt nhẹ nhàng đậu trên vai Kim. Một ngày thật hiếm hoi thấy bầu trời trong xanh hơn. Kim rảo bước vào trường qua cánh cổng gỗ xưa cũ và uy quyền. Cô có hẹn đến văn phòng của giáo sư Baddley. Giáo sư đón cô bằng nụ cười thân thiện nhưng Kim vẫn thấy hết sức hồi hộp.
Giáo sư hỏi:
- Bài tiểu luận này em có nghĩ rằng đã làm hết sức mình chưa?
- Dạ… dạ… – Kim cố nén trả lời thật nhỏ nhẹ – Dạ rồi!
- Em lấy thông tin từ đâu? – Giáo sư hiền lành nhìn Kim đang mướt mồ hôi, cười khích lệ nhắc – Hít sâu, thở đều!
- Từ Internet, từ các sách em đã ghi vào tiểu luận mục “Tham khảo”, và từ…
- Từ đâu?
- Từ… Fernando Carvalho, trợ lý của thầy – Kim lúng túng thú nhận, cô chợt nhớ mình chưa trả tài liệu cho anh từ dạo không nhìn mặt nhau đến nay – Có vấn đề gì không ạ? Thông tin đó Fernando có được từ kỳ thực tập tại công ty Euroexport cách nay ba năm.
- Không sao. Tôi chỉ muốn biết em có năng động trong việc tìm dữ liệu không. Nhân tiện – Giáo sư Baddley cười ngụ ý – Fernando thường xuyên giúp em chứ? Không phải chỉ có môn của tôi mà những môn khác nữa chứ?
Kim đỏ mặt, cô không biết nói sao. Cuối cùng cô thú nhận hai đứa có một vài tranh luận trong phương pháp học nên tạm đang trong thời gian suy nghĩ xem ai đúng. Baddley gật gù nhận xét:
- Fernando là một thanh niên “được” lắm đó. Anh ta cũng có vài điểm giống em, cùng là người nước ngoài, cùng hiếu học, cùng rất tử tế.
Kim chờ giáo sư khen thêm nhưng đột nhiên ông quay lại đề tài chính. Ông nhận xét bài tiểu luận của Kim thiếu nhiều chi tiết quan trọng, cách viết khó hiểu, trình bày chưa chuyên nghiệp. “Cách trình bày cũng quan trọng không kém phần nội dung – Giáo sư chân thành khuyên – Em nên nhờ Fernando chỉ cách cho. Sau này làm luận văn tốt nghiệp người ta còn đòi hỏi cao hơn!”. Kim gục gặc đầu ra vẻ đồng ý. Giáo sư khuyên thêm Kim khi cô khoác áo đứng dậy: “Em cũng nên nhanh chóng tìm đề tài làm luận văn đi. Nếu muốn tốt nghiệp chỉ trong một năm em phải làm việc cật lực hơn và phải có phương pháp”. Kim lại gật đầu lia lịa như một con rối nhưng cô không dám hỏi “Ai sẽ chỉ cho em những phương pháp học tập và nghiên cứu có hiệu quả đó? Em đến từ Việt Nam mà!”. Giáo sư đã lăn xe tiễn Kim ra cửa, cô lấy hết can đảm ngoái đầu lại:
- Giáo sư! Em…
Ngay khi Kim còn đang ấp úng và đứng dùng dằng chân trong chân ngoài ngay cửa phòng giáo sư Baddley, Fernando xuất hiện. Anh làm ra vẻ không nhìn thấy Kim nên cô cũng lúng túng cố phớt tỉnh. Cuối cùng giáo sư phải lên tiếng “Hai người không quen nhau sao?” rồi nhìn Fernando và Kim đang gườm gườm chào nhau lí nhí. Người đàn ông có nụ cười hiền như bụt lắc đầu ngao ngán: “Những người trẻ…”. Kim ngơ ngác nhìn ông rồi quay đầu hấp tấp bỏ đi. Sao giáo sư lại nói một câu không ăn nhập gì hết.
Tối đó Fernando đột ngột ghé vào khu học xá của Kim khi cô đang đầu bù tóc rối vừa chiên khoai tây vừa chấm mút với cá hộp trong căn bếp tập thể sặc mùi dầu mỡ. Sốt cà đỏ lem luốc còn đọng lại trên mép cô làm anh bật cười rút khăn tay lau cho cô một cách chăm chú. Bọn bạn cùng ngồi ăn trong bếp chứng kiến cảnh này nhìn nhau ngỡ ngàng: “Cô nàng Việt Nam tưởng hiền lành này có bạn trai mà hồi nào đến giờ giấu kín!”. Kim quê nhất là ánh mắt thoạt ngạc nhiên rồi nhanh chóng giễu cợt “Vậy mà cũng bày đặt làm như chính chuyên lắm!” của Thúy Hà và Lệ Chi. Kim kinh ngạc đến nỗi đờ người ra không phản ứng bất cứ hành động nào. Thậm chí khi Fernando cầm tay lôi cô lên phòng, Kim cũng lê gót theo anh như kẻ mộng du. Anh nhìn ngó săm soi khắp căn phòng dù bé tí nhưng không ngăn nắp rồi lục tung sách vở giấy tờ bề bộn trên bàn cô một cách bất lịch sự.
- Góc học tập của em là thế này đó hả? Không thể nào ngờ một cô gái trẻ trung như thế này mà có thể ở được trong một căn phòng kinh khủng như thế ấy. Chả trách học nhiều mà vẫn không hiệu quả! – Fernando gắt, giọng bất bình mà Kim vẫn chưa kịp tỉnh cơn mê, cô ấp úng chẳng nói được câu gì – Đã không có phương pháp mà còn tự ái cao không chịu nghe lời người đi trước! Có một người đầy kinh nghiệm ở đây mà không biết tận dụng! Sĩ diện hão! Nhảm nhí!
- Hả? – Kim bắt đầu ý thức được chuyện gì đang xẩy ra – Ai khiến anh vào phòng tôi mạt sát chứ? Tôi không cần anh!
Fernando đay lại:
- Không cần? Vậy ai than thở với giáo sư mình đến từ Việt Nam, mình không được ai bày cho phương pháp làm việc có hiệu quả, mình bị cô lập, mình bị khó khăn?
- Tôi không nói, không hề nói! – Kim phản ứng yếu ớt
- Phải, em không nói – Ánh mắt nghiêm khắc của Fernando ánh lên – Nhưng thái độ tự ti, cách phản ứng tiêu cực, ánh mắt van nài của em đã làm giáo sư nhận ra ngay điều đó!
- Thì sao? Thì sao? – Kim nổi điên thật sự – Ảnh hưởng gì đến anh?
Fernando bị Kim lấn đến chân giường một cách ráo riết đến mức anh phải té lăn ra. Cú ngã làm chiếc giường sắt va vào vách tường thạch cao nghe đánh “rầm”, lại thêm đôi chân mang giày của Fernando vung lên đập vào “rầm, rầm” liên tiếp. Phòng bên bọn sinh viên ré lên cười: “Chúa ơi! Chúng nó “yêu” nhau bạo liệt quá!”. Kim còn nghe rõ ràng cái giọng cao vút điêu ngoa của Thúy Hà nói bằng tiếng Việt: “Thế mới biết ai cũng như nhau hết!”. Giờ Kim mới nhận ra tình huống kỳ cục này, cô lúng túng chẳng biết xử sự làm sao. Vậy mà đôi mắt sắc sảo của Fernando vẫn không tha nhìn vào cô chòng chọc. Cuối cùng, dĩ nhiên, Kim khóc. Cô không hiểu vì sao ở Việt Nam cô vốn không phải là loại hay “mít ướt” nhưng sang đây lại dễ cho người ta thấy mình yếu đuối đến như vậy. Càng khóc Kim càng nấc to. Càng nấc to Fernando càng cười lớn.
- Anh là đồ độc… độc… độc… ác… ác… ác – Kim cố gắng lắm cũng không thể không cà lăm.
- Độc ác! Độc ác! – Fernando mỉm cười lặp lại.
- Tôi căm… căm… thù… thù anh!
- Căm thù! Căm thù! – Fernando nhại, giọng giễu cợt
- Tôi… tôi…
Kim thật sự hết biết mình phải nói gì, cô chợt nhận ra nãy giờ Fernando vẫn nằm trên giường cô, nằm một cách thoải mái không thèm cởi giày, tay chống ngay thái dương, chân bắt chéo nhịp nhịp. Còn Kim, cô đang ngồi bẹp dưới đất khóc lóc. Thật chẳng ra thể thống gì! Cuối cùng Kim cũng phải biết đứng lên và xử sự cho đúng với vai trò chủ nhà của mình. Cô lấy hết sức dõng dạc hô:
- Mời anh đi khỏi phòng tôi!
- Dĩ nhiên! – Fernando tỉnh rụi trước sự “vùng lên” của Kim – Tôi không có ý định ngủ lại trong căn phòng bề bộn sách vở và khá là bẩn thỉu này!
- Tôi… tôi…
- Căm thù! Căm thù! – Fernando nhắc, mặt đểu hết chỗ nói.
- Tôi… tôi… muốn giết anh – Kim hụt hơi.
- Giết đi! – Fernando thách, giọng giễu cợt – Ăn toàn khoai tây chiên với sốt cà chua thì lấy đâu ra sức? Học còn không đủ sức nữa là giết người! Nè, cho đấm vô người tôi nè! Đấm đi!
Kim nhìn thân thể cường tráng, cao ráo của Fernando, biết mình có đấm anh cũng như lấy trứng chọi đá. Nhưng lòng tự trọng không cho phép cô bỏ qua lời “thách đấu” này, Kim lấy hết sức bình sinh thụi một phát vô bụng Fernando và bị dội ngược lại ngay tức khắc. Fernando nhìn Kim ngã chúi ra sau, cười khinh khỉnh: “Có đau tay lắm không?”. Đến nước này Kim chỉ còn biết dậm chân khóc váng lên như một đứa trẻ bị đẩy vào chân tường. Fernando thôi không “độc ác” nữa, đôi tay rắn chắc ôm lấy vai cô vỗ về: “Thôi được rồi! Được rồi! Bình tĩnh! Rồi tôi sẽ chỉ em cách trả thù và cả cách làm sao giết được tôi nữa”.
Phòng bên bọn sinh viên đang áp chặt tai vào vách tường mỏng dính hồi hộp. Cuối cùng, bọn chúng chán nản kháo nhau “Thôi, hết phim rồi!” và tục lục ôm sách vở tản đi. Dĩ nhiên là bọn chúng lầm. Tất cả chỉ mới bắt đầu.
Từ đó mỗi sáng trời hãy còn tối đen, dù gió rét, dù mưa rơi Kim đều bị Fernando gọi điện dựng đầu dậy. Khi cô rửa mặt đánh răng xong, vừa ngáp vừa cột dây giày thì Fernando cũng vừa đến. Anh “kè” Kim chạy vòng vòng tập thể dục quanh khu học xá. Cô vừa thở hồng hộc, vừa mếu máo, vừa khóc thút thít, và vừa nguyền rủa kẻ thù đang “nâng cao đùi” chạy canh chừng đàng sau. Bắt một cô gái ẻo lả, ngại vận động như Kim phải có tinh thần thể thao thật khó vô cùng. Thế là Fernando chỉ còn cách “áp giải” kiểu này mới vời được cô nàng ra khỏi giường lúc đang ngủ ngon nhất.
Trời tờ mờ sáng, khi mấy bà già trùm đầu kín mít dắt chó đi dạo thì Fernando cũng vừa kịp cho phép Kim tự do. Anh mồ hôi ướt đẫm leo lên xe hơi chạy lên trường Đại học. Trước khi cho xe lăn bánh Fernando còn kịp dặn: “Nhớ ăn sáng cho đàng hoàng rồi lên thư viện học! Đừng ngồi trong phòng, dễ bị “hấp lực” của chiếc giường lôi kéo”. Kim gục gặc đầu “Biết rồi! Biết rồi!”, cô đưa tay vẫy, chờ chiếc xe khuất sau cua quẹo chỗ cây phong trụi lá đầu đường rồi co giò nhảy vào phòng tắm. Nước lạnh làm cô tỉnh rụi, thấy tội nghiệp “người dưng” khi không phải cực khổ vì mình. Giờ này chắc Fernando cũng đang tắm ở trường rồi vội vã thay đồ tươm tất chuẩn bị làm việc. Tám giờ rồi, chắc anh chẳng kịp ăn sáng, hình như hôm nay anh phải làm trợ giảng cho giáo sư Baddley đến tận giữa trưa.
Cuối tuần, Fernando lại bất ngờ xuất hiện lúc Kim đang áo xống xộc xệch, tóc tai rũ rượi nằm sấp trên giường xem mấy cuốn catalogue thời trang Lệ Chi cho mượn. Fernando không mặc complet, thắt cravate và khoác manteau trịnh trọng như những ngày đi làm trong tuần. Anh trẻ trung hơn với bộ đồ jean và cái áo thun trắng khỏe mạnh bên trong.
- Trời ơi! – Fernando nhìn mấy cô người mẫu đẹp rụng rời chép miệng – Còn lâu em mới có được vóc dáng “chết người” này. Thay vì lo ăn uống tẩm bổ em lại nằm bẹp xem người ta xinh đẹp hơn mình. Không thấy tức sao?
- Mắc chứng gì anh dám mạt sát nhan sắc của tôi? – Kim vừa tức giận vừa bối rối nhìn lại vẻ luộm thuộm của mình sau những phút bị “hớp hồn” trước vẻ bề ngoài của Fernando – Cuối tuần sao anh không ở nhà nghỉ ngơi đi? Cho tôi hít thở bầu không khí tự do một chút, vác mặt đến đây làm gì?
Fernando khiêu khích:
- Em làm như tôi khoái bám theo một người không-có-khả-năng-thu-hút-đàn-ông như em lắm. Em không thấy tụi sinh viên nữ bám theo tôi sao? Em đâu tới lượt!
- Anh… – Kim tức nghẹn họng – Anh có biết tôi là một người nhạy cảm lắm không? Anh dám xúc phạm tôi vậy đó hả? Anh coi chừng tôi đó! Tôi… tôi có một tâm hồn nghệ sĩ…
Fernando nhìn Kim đang đau khổ và tức giận, mắt cô long lên sòng sọc nhìn quả đáng ngại. Anh cố cười lớn nhưng đã thấy mình không nên chọc giận con gái ở cái khoản này. Fernando đành ra vẻ giảng hòa, anh lấy cây lược chỗ bồn rửa mặt ra đưa cho Kim:
- Em là nghệ sĩ hả? Vậy có gì đâu mà tôi phải “coi chừng”. Tưởng em hù “tôi là võ sĩ” thì mới sợ chứ! Giỡn chút làm gì em nổi điên dữ vậy? Thôi chải đầu đi rồi tôi “hộ tống” em đi siêu thị.
- Tại sao? – Kim ngơ ngác.
- Cơ thể con người như một cái máy vô cùng phức tạp. Em không thể làm việc tốt nếu không nạp đủ nhiên liệu. Em đã bắt đầu tập thể dục, như vậy là rất tốt. Nhưng em còn phải ăn nữa cơ thể mới khỏe ra – Fernando cười, nháy mắt – và đẹp ra nữa!
- Nhưng tại sao tôi phải đi siêu thị với anh? – Kim thắc mắc.
Fernando nhìn thùng mì gói và mấy loại đồ hộp của Kim trên kệ, lắc đầu:
- Vì em không biết cách đi chợ, không biết cách ăn uống cho đúng cách… Em muốn chết hay sao mà ăn toàn mấy cái thứ này?
Ở siêu thị, Fernando dẫn Kim đến từng gian hàng, chỉ cô cách chọn từng loại thực phẩm sao cho thật tươi mà giá không quá mắc. Anh chất đầy một xe nào trứng, sữa, thịt bò, cá, rau củ, mì ống, nui, trái cây… rồi đẩy ra quầy thu ngân. Kim xót ruột rút thẻ tín dụng và gần ngất xỉu khi thấy hóa đơn chạy ra. Fernando làm lơ vẻ mặt ngơ ngẩn vì tiếc tiền của Kim. Anh lo chất thức ăn vào xe rồi chở Kim về khu học xá. Lúc hai người khệ nệ bê hàng hóa lên phòng, tụi sinh viên nhìn chằm chặp rồi mỉm cười đầy ngụ ý. Kim cố phớt tỉnh nhưng không hiểu sao lúc nào Fernando xuất hiện cũng có mặt Thúy Hà, chị ta lầm bầm một mình bằng tiếng Việt đủ lớn cho Kim nghe: “Chàng nuôi nàng kỹ quá!”. Kim vừa ngượng vừa quạu liếc xéo Fernando vì đâu phải anh trả tiền.
- Trong một tuần em phải tiêu thụ hết tất cả những thứ này! – Fernando nghiêm túc căn dặn – Hãy uống sữa, ăn trứng và trái cây mỗi ngày. Nếu hôm nào không khỏe lắm thì ăn cá chứ đừng ăn thịt bò, khó tiêu. Phải uống cho đủ nước! Ăn uống phải đúng giờ, cấm không được bỏ bữa. Tuần sau tôi đến kiểm tra mà thấy còn dư đồ ăn thì đừng có trách!
- Tôi không quen uống sữa, cũng không thích thịt bò – Kim bực quá cãi lại – Tôi thèm cơm Việt Nam mà anh bắt tôi ăn nui và mì ống thì sao tôi nuốt vô? Nếu bắt anh phải ăn… nước mắm mỗi ngày anh chịu nổi không?
Fernando do dự vài giây rồi phán:
- Tôi không cần biết, dù thích hay không em vẫn phải ăn. Nếu thèm cơm Việt Nam thì mỗi tuần cho em ăn một ngày. Còn lại phải ăn mì ống và nui. Những thực phẩm này làm bằng lúa mạch, bổ hơn gạo. Sữa uống chưa quen thì uống ít, từ từ tăng lên.
- Tại sao chuyện ăn uống của tôi cũng bị anh kiểm soát chứ? – Kim nổi xung – Ăn theo kiểu Tây đắt gấp nhiều lần ăn theo kiểu Việt, mà còn không hạp khẩu vị nữa!
- Nếu muốn ăn cơm Việt Nam thì đừng qua đây học – Fernando ngang tàng – Ở Việt Nam thời tiết có khắc nghiệt như bên đây không? Cường độ làm việc có cao như bên đây không? Em nhìn lại mình đi, ốm nhom ốm nhách, xanh lè xanh lét. Còn dân bên đây thì sao? Cao ráo, khỏe mạnh, hồng hào. Tất cả là nhờ cái gì? Em đừng có tiếc tiền cho chuyện ăn uống, đâu phải tiền em kiếm ra, mỗi tháng tổ chức cấp học bổng rót tiền cho em đầy đủ mà. Tại sao sống ở Anh mà cứ nhân lên tiền Việt làm gì cho xót ruột? Nếu em hà tiện, tôi sẽ méc họ để họ khỏi phải hốt xác em sau mùa đông này.
Kim ngao ngán trước anh chàng độc đoán:
- Có cần phải trù ẻo tôi ác miệng đến vậy không? Tôi ghét anh kinh khủng!
- Thì cứ ghét đi! – Fernando bật cười – Thậm chí em còn muốn giết tôi nữa mà! Muốn làm được điều này em phải ăn chứ!
Tuần đầu tiên Kim tiêu thụ không hết đồ ăn, Fernando đến kiểm tra rồi nhìn cô bằng cặp mắt vừa lạnh lùng vừa phẫn nộ:
- Em có thấy ngày trời càng lạnh hơn không? Chỉ mới mùa thu thôi đó mà đã mặc cả chục lớp áo rồi! – Fernando đột ngột xấn đến lật áo Kim ra đếm làm cô không kịp phản ứng – Có muốn sống sót qua mùa đông sắp đến không?
Kim run lập cập trước vẻ nghiêm khắc của Fernando nên lí nhí ngụy biện: “Bao tử tôi nhỏ quá!”. Fernando lắc đầu: “Tôi chỉ mua đồ ăn cho một người như em cần phải ăn, tôi còn ăn nhiều hơn em gấp chục lần! Chỉ có cố ăn mà làm không được thì đòi học hành gì cho nổi. Lúc nào nhìn em cũng lờ đờ, xanh lét, run rẩy. Coi có ra người ngợm gì không? Sao mấy cô nàng đẹp đẹp đó, cũng người châu Á mà đâu có thê thảm như em dữ vậy!”.
Không muốn bị Fernando la lối, xỉ vả, đem nhan sắc cô ra đay nghiến hoài, tuần sau Kim phải nhờ tụi sinh viên ở chung nhà ăn dùm dù tiếc đứt ruột. Mãi đến tuần thứ ba Kim mới ăn được hết số thức ăn theo chỉ tiêu Fernando đề ra. Cô cảm thấy không đến nổi khó ăn theo khẩu phần Châu Âu rồi nhận ra mình không còn bị chóng mặt và xây xẩm mặt mày nữa. Cô nghĩ quả Fernando luôn có lý, tiếc là anh không biết nói dịu dàng.
Fernando luôn có những nguyên tắc của mình mà Kim luôn than trời “Thật là khắc kỷ!”. Nhưng anh đã thành công trong việc tạo cho cô thói quen tập thể dục mỗi sáng và ăn uống đầy đủ chất. Vì thế những nguyên tắc khác trong học tập thể nào Kim cũng phải theo.
- Tôi chỉ em cách lên lịch học thế này: phân bổ ra giờ đọc lý thuyết và tìm tư liệu, còn đây là khoản thời gian em làm bài tập. Sao, có ý kiến gì không?
- Không! – Kim gục gặc – Anh nói gì mà không đúng?
Fernando nén cười:
- Tôi đâu có độc tài dữ vậy! Em chẳng biết tí gì về phương pháp làm việc. Biết quản lý tốt thời gian là em có thể thành công được năm mươi phần trăm rồi!
Fernando tiếp tục chỉ đến cách sử dụng phần mềm vi tính mà Kim tưởng mình đã giỏi hóa ra còn chưa biết gì: Power Point để thuyết trình sao cho thật sinh động, Winword để trình bày các tiểu luận sao cho thật chuyên nghiệp, cách dùng những công thức tài chính trong Excel sao cho tiết kiệm được thời gian mà tiện lợi, cách đọc sách sao cho hiệu quả, cách lên mạng Internet tìm thông tin nhanh chóng, cách nhớ công thức bằng cách ghi lên các mảnh giấy nhỏ dán khắp phòng… Mỗi khi bày cho Kim một phương pháp nào, Fernando chỉ nói qua một lần. Cô phải ghi chép lại để tự mình ứng dụng. Anh dứt khoát không nhắc lại lần thứ hai. Hôm nào lỡ quên, tốt nhất Kim nên đi lang thang khắp khu học xá hỏi ai đó, chớ dại hỏi lại Fernando sẽ bị anh đập bàn quát: “Đã biết trí nhớ không tốt thì phải ghi lại chứ! Tôi ở không đi theo nhắc tò tò cho em hoài sao!”. Kim thấy thật nhức óc. Nhiều lúc Fernando chép miệng than “Bên đây tụi con nít cấp một đã được dạy cách học hiệu quả, còn em lên đến Cao học mới bắt đầu làm quen!”. Kim tự ái kinh khủng nhưng may anh cũng biết an ủi: “Nhờ tiếng Anh của em rất tốt, nếu không còn chết nữa!”. Những lúc phải “ngậm bồ hòn làm ngọt” cho Fernando “lên lớp”, cô thầm tiếc giá anh là một người thầy của mình từ hồi còn ở Việt Nam, hẳn cô không đến nổi “lù khù” đến vậy.
Hầu như ngày nào Fernando đi làm về cũng phải ghé qua khu học xá “phụ đạo” cho Kim. Lúc thì anh kiểm tra bài tập, lúc dạy cô thêm một phương pháp mới để xử lý thông tin. Có hôm đến tối mịt, hơn mười giờ Fernando mới có thể ra về. Nhiều lúc Kim muốn trêu “Anh dặn tôi ăn uống đúng giờ mà sao bản thân anh giờ này còn chưa ăn tối?” nhưng rồi không muốn “chọc vào ổ kiến lửa” nên nhịn cười nhìn Fernando khàn giọng dạy dỗ mình mà bao tử hẳn đang kêu réo nên lắm lúc phải xin xỏ “Em có thể cho tôi một ly sữa không?”. Những lúc như thế Kim thấy thật mềm lòng, cô đưa ly sữa được rót gần tràn và hào phóng cho anh thêm vài loại trái cây. Kim muốn nói một câu gì đó pha trò cho không khí vui vẻ một chút nhưng Fernando lúc nào cũng nghiêm và sẵn sàng nổi quạu. Có lẽ vì anh đang mệt mỏi quá.
Mỗi lần Fernando xách cặp từ phòng Kim ra về với cái dáng vẻ bơ phờ, Thúy Hà lại cười cợt nói với cô “Em hành anh ta xanh lè cả ra! Lúc vào đi đứng đàng hoàng, trở ra sao toàn phải đi hàng hai!”. Thoạt đầu Kim hay buồn nôn với cái giọng đĩ thõa của một người đang làm giáo viên, về sau cô tự an ủi nhờ Thúy Hà nói tiếng Anh tệ quá nên bọn Tây không biết chị ta ăn nói kinh khủng đến mức nào. Kim vẫn thường bực tức Fernando cứ bắt cô phải đóng cửa phòng để yên tĩnh tuyệt đối lúc anh đang cùng cô làm việc. Anh rất ghét cái cảnh chốc chốc bọn sinh viên lại gõ cửa lúc mượn cây thước, khi rủ đi chơi, hoặc nhiều khi chỉ giả bộ hỏi xin cái khăn giấy để tò mò nhìn vào phòng. Fernando làm hẳn một cái bảng đánh vi tính “Xin đừng làm phiền, tôi đang làm việc!” treo ngay cửa phòng Kim từ lúc anh bước vào. Chưa hết, Fernando cực đoan đến mức ra lệnh với Kim: “Chỉ khi nào em nghe chuông báo cháy mới được mở cửa ra, còn bất cứ tiếng động nào em cũng phải mặc kệ! Chính tôi cũng tắt điện thoại di động khi đang dạy em đây!”. Cái mặt hình sự của anh không những đe được Kim mà cũng dọa được tụi sinh viên chung tầng lầu. Dần bọn chúng cũng thôi không nhiều chuyện nữa.
Biết rằng Fernando luôn vì mình, thế mà khá nhiều lần Kim không cưỡng lại được sự lười biếng cố hữu. Do tối thường trằn trọc nhớ nhà và lo lắng chuyện học, cô không ngủ thẳng giấc, sáng lại phải thức sớm tập thể dục nên thường ăn sáng xong thì mắt đã nhíp lại. Không cách chi chống cự nổi, thế là đành chắc lưỡi “Ngủ vài phút!”. Leo lên giường, trùm chăn kín, ấm áp thế này, được ngủ là một hạnh phúc vô biên. Và rồi dù lương tâm vừa cắn vừa rứt trong suốt giấc ngủ đến mức mộng mị thấy Fernando phùng mang trợn má la hét ỏm tỏi “Lên thư viện học, đừng có ngồi trong phòng dễ bị cái giường quyến rũ!”, Kim vẫn không sao tỉnh được dù chuông đồng hồ đổ liên hồi. Đưa tay tắt chuông, Kim còn kịp nêu cái cớ “Ai biểu mình không biết uống cà phê… Ngủ thêm một tí… Ra sao thì ra…”.
Và cái sự ra sao thì ra đó là đến tận mười một giờ Kim mới lồm cồm bò dậy, vừa xỉ vả mình vừa vội vã khoác áo chạy ra bến xe bus để vào thư viện. Thế mà đểu, cô còn dám mon men đến phòng học có Fernando đang cho sinh viên làm bài tập. Đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào, Kim nháy mắt ra hiệu, thấy anh nhìn ra, cô giả bộ vươn vai, làm ra vẻ từ sáng sớm đến giờ phải ngồi trong thư viện học tập miệt mài lắm.
Sự giả dối này của Kim thật non tay so với một người sắc sảo như Fernando. Anh không thèm theo dõi cô làm gì cũng biết cô có học hành đàng hoàng trong thư viện hay nằm nhà đánh một giấc đến trưa. Cuối tuần Fernando đến, chỉ cần anh kiểm tra tiến độ bài tập, hỏi vài câu trong giáo trình là phát hiện dễ dàng Kim có “vấn đề”.
- Sao? Công chúa lười biếng? Cô đã làm gì suốt cả tuần nay mà bài tập tôi giao chưa xong, sách cũng chưa đọc, số liệu chưa tìm?
Ánh mắt Fernando nghiêm khắc đến mức Kim run bần bật và mồ hôi vã ra. Cô lí nhí:
- Em… em… em bệnh!
- Bệnh gì? – Fernando lạnh băng.
Kim cố thuyết phục:
- Em bị cảm cúm. Ngày nào em cũng bị rã rời, cơ thể em đau nhức, mắt em mở không lên, em ăn không được…
- Em chỉ có ngủ thôi! – Fernando thêm vào – Tại sao run dữ vậy? Mà mồ hôi nhỏ ròng ròng trên trán nữa kìa! Chắc bệnh thật rồi!
- Dạ, em bệnh – Kim gật đầu xác nhận
Kim chưa kịp vui mừng vì đã thuyết phục được Fernando anh đã đập bàn đánh “rầm” đầy giận dữ: “Lười biếng thì có thể tha chứ dối trá thì không chấp nhận được!”. Tiếng đập bàn cộng thêm tiếng thét bất mãn của Fernando rồi tiếng khóc rống não nùng của Kim làm thành một “tạp âm” đầy kịch tính, thu hút gần như toàn bộ sinh viên ở tầng lầu. Bọn chúng tranh nhau áp tai vào cửa và hai vách của hai phòng kế bên như những con ruồi bẹp dí bên hủ mật.
Giọng Fernando cao vút:
- Còn gì để nói nữa không? – Hu… hu… hu… – Chỉ nghe Kim khóc già.
- Em nghĩ tôi là ai? – Fernando đanh giọng – Tại sao mỗi sáng tôi phải đến đây tập thể dục với em? Tại sao cuối tuần tôi phải đi siêu thị với em? Tại sao tôi phải mất thời giờ và công sức để quan tâm đến cái sự học của em? Tại sao tôi muốn em làm việc có phương pháp? Tại sao tôi muốn em có sức khỏe tốt? Tại sao? Tại sao?
Bên ngoài, bọn sinh viên nhiều chuyện cũng nhìn nhau hỏi: “Tại sao? Tại sao?”