Chương 15: Bốn năm sau

Mặc đại phu cảm thấy rất vừa lòng với việc Hàn Lập đem toàn bộ thời gian để tu luyện.

Nhưng đối với tiến độ tu luyện bộ khẩu quyết đó lão cho rằng vẫn còn chậm.

Những năm gần đây, bệnh của Mặc đại phu tựa hồ càng lúc càng trở lên nghiêm trọng. Ngày nào lão cũng ho, càng lúc càng nhiều, thời gian ho khan cũng trở nên dài hơn.

Thân thể của lão theo đó càng lúc càng lão hóa. Đối với tiến độ tu luyện của Hàn Lập thì lão càng lúc càng quan tâm. Từ cách lão đôn đốc thúc giục có thể nhìn ra tâm trạng lo lắng của lão.

Mặc đại phu hẳn là vô cùng trọng thị Hàn Lập. Chẳng những án theo ước định lượng bạc phát cho hắn mỗi tháng có phần nhiều hơn, mà ánh mắt bình thường của lão nhìn Hàn Lập cũng thập phần kỳ lạ, giống như đang nhìn một kiện hi thế trân bảo, ái hộ vạn phần.

Nhưng khi đặt đến tầng thứ ba của bộ khẩu quyết, cảm quan của Hàn Lập trở nên vô cùng mẫn duệ. Trong lúc vô tình, hắn phát hiện ra phía sau ánh mắt quan hoài còn ẩn chứa một tia tham lam. Điều này khiến cho Hàn Lập biết được chính ánh mắt này đã làm cho hắn cảm thấy bất an.

Loại ánh mắt đó làm cho Hàn Lập thiếu điều dựng ngược tóc gáy. Hắn cảm thấy loại ánh mắt này của Mặc đại phu dường như không phải là nhìn một cá thể sống, mà đang quan sát một món đồ.

Điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu, bản thân mình có cái gì để Mặc đại phu thèm khát cơ chứ?

Đương nhiên là không có gì rồi, hắn tự cấp cho mình một câu trả lời chắc chắn.

Hàn Lập nhiều lúc còn cho rằng chính mình vì luyện công quá độ mà dẫn tới mẫn cảm thái quá, ngấm ngầm nghĩ xấu cho Mặc đại phu, quả thật có phần vong ân phụ nghĩa.

Thế nhưng chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao, tại đáy lòng hắn, vẫn còn tồn tại một tia đề phòng đối với Mặc đại phu. Hơn nữa, lòng đề phòng của hắn cứ theo thời gian mà tăng mạnh.

Hiện tại xuất hiện một đại vấn đề trước mắt Hàn Lập, hắn lâm vào bình cảnh trong tu luyện, ngoài ra còn hơn thế nữa, trong những năm Hàn Lập tu luyện, một lượng lớn kỳ trân dược vật của Mặc đại phu đã tiêu hao, đãng nhiên vô tồn.

Rất rõ ràng, Hàn Lập cũng không phải cái gì đáng gọi là kỳ tài ngút trời. Nếu không có dược vật hỗ trợ, sợ rằng tiến độ tu luyện của hắn đã sớm đình trệ.

Điều này làm cho Hàn Lập mỗi khi đối diện với Mặc đại phu, cảm thấy rất xấu hổ.

Mặc đại phu, cơ hồ đem toàn bộ tâm huyết cùng gia sản đặt lên mình, để cho mình có điều kiện tu luyện tốt nhất, vậy mà chính mình lại không cách nào thỏa mãn được yêu cầu của lão.

Điều này làm cho Hàn Lập hiểu được hắn rất khó đối mặt với Mặc đại phu, đối mặt với những câu hỏi đầy quan tâm.

Mà rất kỳ quái, cũng không biết tại sao, dù Mặc đại phu võ công rất cao cường nhưng cũng không cách nào biết được một cách rõ ràng tình huống tu luyện của Hán Lập, chỉ có thể từ mạch trung mà biết được một ít mà thôi. Cho nên trong mấy ngày gần đây, không biết được Hàn Lập đang lâm vào khốn cảnh.

Cách đây không lâu, trong lòng Hàn Lập thấy bất an, rốt cuộc không nhịn được mà hướng Mặc đại phu thành thật tường thuật lại tình hình tu luyện của chính mình.

Mặc đại phu nghe được Hàn Lập hơn một năm nay không có tiến triển gì, da mặt già lão trở nên trắng bệch, khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh, không bao giờ lộ ra biểu tình gì thì nay đã trở nên thập phần khó coi.

Mặc đại phu không hề trách mắng hắn, chỉ nói cho hắn biết lão cần hạ sơn một đoạn thời gian, đi tìm kiếm một số dược tài mang về. Lão cũng để Hàn Lập ở lại trên núi để tu luyện, dặn hắn không nên buông lỏng việc tu luyện khẩu quyết.

Hai ngày sau, Mặc đại phu mang theo hành lý cũng một ít công cụ hái thuốc một mình rời khỏi Thất Huyền môn.

Sau khi lão đi, cả Thần Thủ cốc chỉ còn lại mình Hàn Lập.

Một người khác là sư huynh kiêm hảo hữu Trương Thiết, tại hai năm trước, sau khi luyện thành ‘Tượng Giáp Công’ tầng thứ ba lại đột nhiên biến mất. Chỉ để lại một phong thư cáo từ, nói rằng muốn đi lịch lãm giang hồ, điều này khiến Thất Huyền môn nổi lên một trận sóng lớn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện