Chương 171: Phản hồi
Hàn Lập thuận thế đứng sang bên cạnh "Trần sư muội", cúi đầu nhìn thật kỹ dung mạo xuân tình bột phát mê người này, ánh mắt đảo qua đảo lại, không khỏi dừng lại vài nơi trên thân thể xích lõa mềm mại.
Hai vú vồng lên căng tròn, cái rốn xinh xắn, thậm chí cả khu vực thần bí, tất cả đều làm cho Hàn Lập miệng lưỡi khô khốc, có chút mê muội.
Hắn rất rõ, chỉ cần hắn nguyện ý, vưu vật trước mặt lập tức có thể cho hắn thưởng thức tư vị tiêu hồn nhập cốt, hắn sẽ trở thành một nam nhân chân chính. Nhưng nhìn mãi rồi Hàn Lập cũng phải miễn cưỡng di chuyển ánh mắt quyến luyến của mình ra chỗ khác, trở lại trên khuôn mặt của nàng.
Hắn nhíu mày, đột nhiên giơ một ngọn trỏ, chạm khẽ vào môi nàng, cảm nhận được cảm giác ướt át, mềm mại, rồi thu lại rất nhanh, tiếp tục nghe hơi thở phát ra từ mũi nàng.
“Đúng là Hợp Hoan Đan, xenm ra kẻ đó cũng không nói láo!” Chỉ trong chốc lát, Hàn Lập lại hạ ngọn tay xuống, lầu bầu nói, tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục được sự tỉnh táo.
‘Đại mỹ nữ, xem ra vận khí của nàng cũng không tệ. Nếu không phải đã ăn xuân dược của hắn, sợ rằng sẽ bị ta bịt miệng. Nhưng nếu đúng là Hợp Hoan Đan thì không lo, trước khi nhìn thấy ta, ngươi đã bị ảo giác, căn bản sẽ không nhớ nổi khuôn mặt ta!” Hàn Lập nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt đẹp mê say của nàng, khe khẽ nói.
“Thực ra, phương pháp an toàn nhất chính là để cho nàng biến mất khỏi thế gian. Mặc dù là ảo giác nhưng vẫn còn có thể lưu lại một chút ấn tượng, cho dù tỷ lệ này phi thường thấp! Nhưng nàng hẳn là rất may mắn! Ta dù không phải là người tốt nhưng cũng không phải hạng người độc ác sát nhân, lại càng ưu ái phụ nữ. Nếu nàng là nam thì ta đã sớm bổ cho một đao, không hề do dự như vậy đâu” Hàn Lập tiếp tục tự nhủ, trên mặt có chút bất đắc dĩ cười khổ.
Sau khi nói xong, Hàn Lập im lặng, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt xinh đẹp trong chốc lát, đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm ướt ái của nàng, tự cho phép làm trò ngu ngốc một chút, mà nữ tử cũng nhiệt tình như lửa đáp lại. Sau một hồi tiêu hồn khá lâu, Hàn Lập mới quyến luyến rời khỏi đôi môi thơm mọng của nữ tử.
“Chuyện nam nữ quả thực là kỳ diệu! Cho dù không thực sự tiêu hồn, nhưng hôn một cái cũng coi như là thù lao của ân cứu mạng chứ!” Hàn Lập thì thào nói, bộ dáng không chịu thua thiệt cái gì.
Hơn nữa, Trúc Cơ Đan của nữ tử do đoạt được từ tay Lục sư huynh, đương nhiên Hàn Lập sẽ không trả lại.
“Ừm! Bộ dạng của nàng bây giờ đúng thật là làm người ta phải động tâm. Nếu không phải đã được nghe Mã lão đầu nói, nam nữ có nguyên âm, nguyên dương chi thể thì khả năng thành công Trúc Cơ Kỳ càng cao, thì sao ta có thể cự tuyệt chuyện tốt như thế này được!” Sắc mặt Hàn Lập vãn rất bình tĩnh, nhưng lời nói lộ vẻ tiếc nuối.
Dù sao một lần giao hoan so với đại nghiệp tu tiên, cái nào nặng, cái nào nhẹ, Hàn Lập dù dục hỏa trên người bốc cao nhưng vẫn phân định được rất rõ ràng.
Về phần vị “Lục sư huynh” kia, tại sao có thể bỏ qua việc đó mà vẫn muốn mê gian nữ tử này, Hàn Lập không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được. Gã mặt trắng kia bộ dạng phong lưu, thân thể nguyên dương sợ rằng đã sớm bị phá rồi, cho nên mới không hề cố kỵ. Hơn nữa có lẽ một phần do không đủ tự tin về Trúc Cơ của mình nên chần chừ đến giờ vẫn chưa dùng Trúc Cơ Đan, thực ra hôm nay lại thành tiện nghi cho Hàn Lập.
Hàn Lạp trong lòng đã có chủ ý, nên cũng không định lãng phí thêm thời gian nữa.
Hắn dùng Hỏa đạn thuật đào một cái hố to cách đó không xa, ném thi thể Lục sư huynh vào đó. Sau đó dùng lửa đốt thành tro bụi, đem bùn đất lấp lại, hoàn toàn hủy thi diệt tích.
Tiếp theo, Hàn Lập quay trở lại địa phương đánh nhau, đem các dấu vết, dùng một tranh trường đao trong túi trữ vật mà xóa sách đi, làm cho người ta nhìn không ra một chút đầu mối nào, sau khi cho "Trần sư muội" mặc lại quần áo, thì ẵm nàng ta vội vàng bay khỏi nơi đây.
Hắn bay về phía Tây liên tiếp hơn trăm dặm mới tìm một cái hang bí mật, hạ xuống.
Bố trí nữ tử ở trong hang, Hàn Lập vốn định đi ngay lập tức, nhưng khi quay đầu thoáng nhìn qua khuôn mặt đỏ bừng của nàng, không khỏi có chút mềm lòng, lại quay người tới trước mặt Trần sư muội lần nữa.
Hắn láy từ trong áo ra một cái bình màu trắng, lấy ra một chút phấn trắng vào tay, cho vào trong miệng nữ tử, nhưng vẫn tự lẩm bẩm:
“Hợp Hoan Đan này là dâm độc, mặc dù không thể lấy mạng người nhưng trong thời gian dài nếu không giải được sẽ vẫn làm nguyên khí đại thương. Ta lại phải làm việc thiện thêm lần nữa, giúp ngươi giải trừ độc. Thanh Linh Tán này, vừa may có thể giải được độc này!”
Hàn Lập vừa nói, vừa nhìn thấy nữ tử liếm ngón tay hắn, bộ dạng quyến rũ như vậy khiến Hàn Lập lại một trận thất thần.
Hàn Lập cũng không dám dây dưa, vội vàng thu bình lại, đạp lên pháp khí bay đi. Hắn biết, không lâu nữa, nữ tử sẽ tỉnh táo lại, lúc đó khó tránh khỏi phiền phức lớn.
Lần này hắn bay trong bóng đêm, tới nửa đêm thì chỉ còn cách Hoàng Phong Cốc vài canh giờ, lúc đó mới nghỉ ngơi chốc lát, chờ cho trời sáng lên mới đi vào cốc, trở về Bách Dược viên.
Vừa vào trong vườn, Hàn Lập liền bế quan, ba ngày sau hắn mới có thể khu trừ đi tuyệt đại bộ phận dị vật trong đan điền, còn lại chút ít cũng không có gì quan ngại, sẽ bị chân nguyên tự động từ từ luyện hóa sau.
Mặc dù vậy, lần đại chiến này vẫn để lại di chứng, chính là làm cho nguyên khí của Hàn Lập đại thương, phỏng chừng không ít hơn một tháng mới có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao. Nhưng Hàn Lập vẫn cảm thấy lần này cực kỳ có giá trị.
Bởi vậy mà lúc này, hắn đang ngồi trước bàn, thưởng thức những chiến lợi phẩm của mình, một đống đồ vật và hai khối Trúc Cơ Đan màu lam. Sau khi quan sát một canh giờ, hắn mới đem cất Trúc Cơ Đan vào trong cái bình đồng phụ trợ pháp khí. Như vậy, linh khí sẽ không bị thất thoát.
Về phần cái bình xanh và chiếc hộp gỗ, đương nhiên phải hủy đi, tránh bị lộ sau này.
Nói vậy nhưng trong trận đấu đó, hắn cũng tổn thất không ít. Chẳng những phi kiếm phù bảo bị phế đi, ngay cả thượng phẩm pháp khí Tinh Cương Hoàn cũng tan nát, vì vậy mà Hàn Lập có chút tiếc hận.
Bất quá, thu hoạch cũng không tồi. Trừ Thanh Giao Kỳ ra, Hàn Lập còn lấy được trong túi trữ vật của Lục sư huynh hai kiện pháp khí không tệ, Một kiện chính là Thanh sắc thằng tác đã từng đánh lén hắn khi đó. Một kiện còn lại là một cái ngân câu, thoạt nhìn cũng biết là thượng phẩm pháp khí, như vậy cũng đủ đề đền bù cho pháp khí bị hư tổn của hắn.
Hơn nữa, hắn còn tìm được thêm hơn mười phù lục thuộc tính khác nhau từ bậc thấp tới bậc trung, và hơn hai mươi khối linh thạch cấp thấp nữa.
Nhưng đáng tiếc là không hề có một cái sơ cấp phù lục bậc cao nào, chỉ có duy nhất một cái Phong Tường Thuật là bậc cao thì đã vì đánh nhau với Hàn Lập mà mất hết linh lực, đã sớm trở thành tờ giấy lộn.
Hàn Lập nhân cơ hội này, đem tất cả những chiến lợi phẩm sửa sang lại một lần, trừ những đồ cực kỳ trân quý hoặc đồ có thể dùng được như linh thạch thì hắn hủy tất, để tránh hậu hoạn.
Sau đó hắn lại nghiên cứu đến việc Trúc Cơ Đan.
Lại phải nói, Hàn Lập vốn không hề biết gì về phương pháp phục dụng Trúc Cơ Đan, đúng thực sự là không hề biết gì.
Liệu có phải đơn giản chỉ cần nuốt Trúc Cơ Đan không? Hay còn cần loại dược vật nào làm thuốc dẫn không? Hay thậm chí có cần phải nhờ ngoại lực hỗ trợ không? Theo lẽ thường mà nói, đan dược trân quý như vậy, đương nhiên phải có chút đặc biệt khác thường.
Bởi vì trước kia Hàn Lập không có Trúc Cơ Đan nên cũng không lưu tâm chuyện này lắm. Vốn hắn định thông qua Huyết sắc thí luyện rồi mới hỏi han về vấn đề này. Dù sao nếu thí luyện thất bại thì tất thảy đều là vô dụng đối với hắn. Không ngờ bây giờ lại có tới những hai khối Trúc Cơ Đan.
Đây quả thực là việc cần phải nghiên cứu sớm.
Sau nửa ngày, Hàn Lập quay trở lại từ Truyền Công các.
Khi hắn quay lại, ngơ ngác ghé lại trước bàn, một trận xuất thần, sau hồi lâu mới đột nhiên nện một quyền đập vỡ tan một góc bàn, nhưng chẳng hề cảm thấy đau đớn gì cả.
Không lâu trước đó, Hàn Lập lấy cớ học tập pháp thuật mới, theo Ngô Phong học quấy quá nửa ngày, mới moi được cách dùng Trúc Cơ Đan. Nhưng cái chính là kết quả đối với hắn thực sự lại không phải là tin tức gì tốt lành.
Thì ra dùng Trúc Cơ Đan không cần thuốc dẫn, cũng không cần mượn ngoại lực mà chỉ cần trực tiếp nuốt chửng cũng có hiệu quả.
Theo lý thuyết này mặc dù tốt đối với Hàn Lập, nhưng câu kế tiếp của Ngô Phong lại khiến Hàn Lập đau đầu. Vấn đề phát sinh sau khi dùng thuốc lại làm cho Hàn Lập khó xử.