Chương 236: Cổ phương
Trao đổi phương thuốc? "
Sắc mặt của vị sư bá mập mạp với nụ cười híp mắt ban đầu lập tức ngưng trệ.
“Đệ tử biết, phương thuốc này là vật báu trân quý như tính mạng của các vị sư huynh cùng sư bá, cho nên cũng không kén chọn. Chỉ cần có thể tại Trúc Cơ kỳ tốc độ tu luyện của đệ tử tăng lên một chút, tuyệt không kén cá chọn canh!” Hàn Lập rất thành khẩn nói.
Từ trong lần nói chuyện của Hàn Lập với tiểu lão đầu, sau khi biết được tình huống cụ thể về cách điều chế đan dược trong tu tiên giới, hắn có chủ ý muốn thu thập một ít phương thuốc để cung cấp cho mình sử dụng. Dù sao hắn là người có bí pháp đẩy nhanh sự trưởng thành của dược thảo, tại sao không đem ưu thế này phát huy hết mức.
Tuy nhiên rất nhiều phương thuốc, tất cả đều nắm trong tay của tu sĩ Kết Đan kỳ, đệ tử Trúc Cơ kỳ cho dù có khoảng một, hai phương thuốc như vậy, cũng chỉ có thể luyện chế ra đan dược tầm thường, bởi vậy chủ ý của hắn lúc đầu đúng là hướng vào trên người vị sư phó Lý Hóa Nguyên kia, nhưng hôm nay gặp vị Lôi sư bá này, Hàn Lập lập tức thay đổi đối tượng trong kế hoạch.
Bởi vì bất kể thế nào, vị Lôi sư bá này so với sư phó hắn càng dễ dàng đắc thủ hơn nhiều.
Không những Hàn Lập hiểu được Lý Hóa Nguyên đối với vị ký danh đệ tử như hắn thật sự quá coi thường, cũng không vì hắn cùng lão là quan hệ thầy trò, mà ngược lại lão càng ra tay thâm hiểm, làm hắn chịu trận triền miên.
Rất có thể thủ pháp như ngày hôm nay sử dụng trên người Lý Hóa Nguyên, lão chỉ cần miêu tả sơ sài rồi nói với hắn vài câu như”Có hiếu tâm là tốt!” là có thể danh chính ngôn thuận thu được hai cây Chu Linh thảo này. Hàn Lập còn phải làm ra bộ cảm kích rơi nước mắt, đa tạ sư phụ với vẻ mặt vui vẻ.
Bây giờ thật vất vả mới gặp tu sĩ Kết Đan kỳ khác, hắn tự nhiên phải tận dụng cơ hội hiếm có này.
“Muốn đổi phương thuốc! Chuyện này thật sự rất là phiền phức” Lôi Vạn Hạc không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt rút cuộc cũng trở nên thoải mái, nhưng hai hàng lông mày lại nhanh chóng nhăn tít lại, bộ dáng với thần tình bất định.
Hàn Lập thấy vậy cũng không có thất vọng, ngược lại trong lòng lại kêu to “tuyệt đối có thể thành công”, nếu không vị Lôi sư bá này sẽ không có loại vẻ mặt như vậy.
“Chỉ cần đối với đệ tử hữu dụng, bất cứ phương thuốc nào cũng có thể được, sư điệt sẽ không để cho sư bá khó xử!” Hàn Lập vội vàng giảm bớt đòi hỏi của mình xuống một cấp.
“Hàn sư điệt à, sư bá nơi này đích xác là có một ít phương thuốc không tệ, nhưng đồ vật này là cách điều chế độc môn, chỉ nhất mạch bí truyền trong gia tộc. Thật sự không thể lấy ra trao đổi” Lôi Vạn Hạc vẫn còn lắc đầu, tiếc hận nói:
Hàn Lập nghe xong, cực kỳ thất vọng, vẻ mặt hiện ra không có chút che giấu. Vị Lôi sư bá mập mạp này sau khi nhìn vào trong mắt liền cười hề hề nói:
“Mặc dù phương thuốc của gia tộc ta không thể trao đổi với ngươi được, nhưng trong tay ta có vài phương thuốc cổ. Cái này một phần là tự mình ta tìm được từ trong di tích, phần còn lại là cùng bằng hữu trao đổi với nhau. Trao đổi cùng ngươi hoàn toàn không có vấn đề”.
“Thật sao! Vậy đệ tử đa tạ sư bá!” Hàn Lập mừng rỡ vội vàng tạ ơn.
“Chậm đã, chờ ta đem lời nói xong, rồi tạ ơn cũng không muộn” Vị sư bá mập mạp này khoát tay chặn lại, nói ra điều vẫn còn giữ trong lòng.
“Nếu muốn trao đổi, ta làm sư bá phải giải thích rõ ràng trước một vài việc” Vị sư bá mập mạp nghiêm chỉnh nói, điều này làm cho Hàn Lập có chút sửng sốt.
“Xin mời sư bá nói thẳng, đệ tử nhất định nghe rõ lời dạy bảo” Hàn Lập lập tức cung kính nói.
“Không phải là dạy bảo gì cả, ta nghĩ trước tiên nên đem lời không đáng giá nói, tránh cho ngươi sau này đổi ý” Lôi Vạn Hạc liếc Hàn Lập một cái, thản nhiên nói:
“Nếu như đan dược dựa theo phương thuốc cổ này luyện chế ra, tất cả đều là linh đan cực phẩm vô giá, nhưng mấu chốt chính là nguyên liệu của phương thuốc hiện nay tìm được quá khó khăn. Ta thật sự không biết ngươi có thu thập được hay không. Đương nhiên nguyên liệu chỉ là khó tìm mà thôi, tuyệt đối ở thế gian vẫn còn tồn tại. Cũng không phải như là mấy phương thuốc cổ khác, nguyên liệu sớm đã tuyệt tích không biết đã bao nhiều năm. Thật ra đại đa số phương thuốc mới nghiên cứu ra, cũng chỉ là dựa trên phương thuốc cổ, không ngừng tìm kiếm nguyên liệu thay thế mới một lần nữa thí nghiệm ra cái gì đó. Mặc dù có nguyên liệu luyện đan nhưng công hiệu cũng đồng dạng kém hơn không ít. Đây thật đúng là chuyện bất đắc dĩ của tu tiên giới!”
Những lời này của vị sư bá mập mạp làm cho Hàn Lập nghe được sửng sửng sốt sốt. Tuy nhiên hắn cũng nghe hiểu rõ ràng ý tứ của đối phương.
“Ý tứ của sư bá là?”
“Rất đơn giản, sau khi ngươi có được phương thuốc, nếu tìm không ra nguyên liệu để luyện đan, có thể tìm một ít vật phẩm thay thế. Nói không chừng cũng có thể thành công chút ít” Vị sư bá mập mạp trịnh trọng nói với Hàn Lập.
Hàn Lập nghe xong cũng không nói gì. Tuy nhiên hắn trong lòng rõ ràng, vị sư bá này sợ là trao đổi phương thuốc cho mình mà mình thật sự khó có được nguyên liệu để phối xứng, tâm lý trong lòng có chút tội lỗi, lúc này mới trước hết thức tỉnh mình một chút!
Như vậy xem ra vị Lôi sư bá này tâm tính không phải là xấu xa. Hàn Lập thầm nghĩ nhưng không biểu hiện ra mặt.
Bộ dáng hắn vẫn còn nhu thuận, luôn miệng nói đúng, cho thấy muốn trao đổi phương thuốc
Lôi Vạn Hạc thấy vậy, trong lòng cao hứng, hiểu được rằng mình vẫn chiếm được tiện nghi quá lớn của vị sư điệt này, cảm thấy có chút tội lỗi vì vậy sau khi lão suy nghĩ một chút liền nói:
“Như vậy đi, ngươi nơi này có hai cây Chu Linh thảo, một gốc cây đổi một cách điều chế đi! Sư bá cũng không thể để ngươi thiệt thòi quá nhiều”.
Hàn Lập nghe xong liền nao nao, nhưng lập tức mừng rỡ như điên, hảo cảm đối với vị Lôi sư bá này liền tăng lên rất nhiều.
Hắn liên tục hướng Lôi Vạn Hạc tạ ơn, lời của Hàn Lập lần này là toàn tâm toàn ý, không có điểm giả dối.
“Được rồi, đây là mục lục phương thuốc. Ngươi chọn lựa hai cái đi. Bên trong tất cả đều là tính năng đan dược cùng nguyên liệu cần dùng. Đợi chọn lựa kỹ càng xong, ta liền đem phương thuốc chính thức sao lục lại cho ngươi” Vị sư bá mập mạp móc ra một cái ngọc giản, ném cho Hàn Lập.
Hàn Lập kích động tiếp nhận lấy vật đó, cũng có chút kỳ quái. Vị sư bá này hoàn thành cái mục lục này lúc nào vậy!
Nhưng vấn đề này chỉ lóe qua tức thời trong óc hắn. Hàn Lập liền nhận lấy ngọc giản, cẩn thận tìm kiếm phương thuốc thích hợp.
“Tụ Linh đan, còn có Luyện Khí tán này đi” Sau khi Hàn Lập thu hồi tâm thần từ trong ngọc giản, hưng phấn nói.
“Tụ Linh đan, Luyện Khí tán?”
Vị sư bá mập mạp sau khi nghe xong, nhàn nhạt gật đầu, cái gì cũng không nói, lập tức từ trong túi trữ vật lôi ra hai cái ngọc giản khác vứt qua.
“Được rồi, không còn sớm nữa, ta đây cũng cần phải trở về” Vị sư bá mập mạp cầm linh thảo trên bàn, sau khi vui vẻ thu nhận, lập tức cáo từ rời đi. Lão hôm nay nguyên liệu đã đủ, phải vội vã trở về luyện chế Tăng Nguyên đan của chính mình chứ.
Hàn Lập nghe xong, vội vàng đứng dậy đưa tiễn.
Nhưng khi đưa đến cửa động phủ, Hàn Lập đột nhiên nhớ lại một chuyện. Hắn liền hướng đối phương hỏi qua nơi đặt động phủ hiện nay của Lý sư phó.
Vị sư bá mập mạp khi nghe Hàn Lập là ký danh đệ tử của Lý Hóa Nguyên, giật mình không nhỏ, nhưng vẫn đem địa phương kia nói cho Hàn Lập, sau đó ngân quang nổi lên, bay đi cực nhanh.
Sau khi Hàn Lập nhìn kỹ Lôi Vạn Hạc trong không trung hoàn toàn biến mất, mới mang theo sắc mặt vui mừng đem ngọc giản chứa phương thuốc lấy ra, lại đem ngắm nghía một chút. Sau hồi lâu mới xoay người muốn trở lại bên trong phủ.
Nhưng Hàn Lập mới bước đi hai bước, đồ vật ở động khẩu phụ cận thu hút sự chú ý của hắn. Liếc mắt nhìn lại, đúng là thi thể của Lâm sư huynh nọ nằm còng queo ở nơi này, vẫn còn duy trì tư thế bị vị sư bá mập mạp kia ném xuống.
Hàn Lập sau khi sửng sốt một chút, liền không có do dự đi qua. Đi tới trước thi thể, hắn bắt đầu cúi người tìm kiếm.
Hắn nhớ rất rõ ràng, vị Lôi sư bá kia không có động chạm bất cứ đồ vật gì trên thi thể, không biết là ngại ngùng mặt mũi khi ở trước mặt vãn bối như hắn hay là căn bản không coi ra gì mấy thứ của một gã đệ tử Trúc Cơ kỳ.
Quả nhiên Hàn Lập ở trong áo của thi thể tìm được một cái túi trữ vật.
Điều này làm cho mặt mày Hàn Lập trở nên hớn hở. Dù sao Hàn Lập đối với khôi lỗi đó rất hứng thú, hẳn là trong túi trữ vật của đối phương có một số lượng lớn.
Nhưng sau khi Hàn Lập kiểm tra túi trữ vật này một lượt, vẻ tươi cười trên mặt dần dần biết mất, bởi vì trong túi trữ vật một cái khôi lỗi cũng không có, trừ vài viên linh thạch và hai bình đan dược phổ thông ra, chỉ có một cái ngọc giản không ra gì. Điều này làm cho nhiệt tình tràn đầy của Hàn Lập lập tức bị dập tắt.
“Rõ ràng ngày đó hắn điều khiển nhiều khôi lỗi như vậy, tại sao hôm nay một cái cũng không có, chẳng lẽ đều tiêu tan hết rồi sao?” Hàn Lập lẩm bẩm, vẻ mặt mất hứng.
Lần này Hàn Lập đã đoán đúng, không sai biệt lắm.
Nguyên bổn ngày đó Lâm sư huynh có thao túng nhiều khôi lỗi nhưng vẫn khó phân thắng bại với đối thủ. Nhưng sau khi bốn huynh đệ cùng bào thai của Thiên Trúc giáo đánh chết hai gã tu sĩ chạy trốn kia liền chạy tới trợ giúp. Lâm sư huynh mắt thấy tình huống không ổn, lúc này liền làm nổ khôi lỗi, sau đó thừa dịp đại loạn của đối phương mới chạy thoát khỏi vòng vây. Cho nên bên trong túi trữ vật một cái khôi lỗi cũng không có.
Hàn Lập thất vọng, tiện tay đem ngọc giản nọ lấy ra, sau đó giống như lề thói thường ngày, đưa thần thức đi vào dò xét, tùy ý nhìn vài lần.
Kết quả hai mắt Hàn Lập trong giây lát mở to ra, thần tình uể oải trên mặt tan biến.
Bởi vì thần thức vừa mới đi vào trong ngọc giãn, ba chữ to “Đại Diễn quyết” màu vàng liền xuất hiện.