Chương 246: Đổng Huyên Nhi
Vị Hồng Phất sư tỷ không ngờ dẫn theo thiếu phụ, ở phía sau phòng kiểm nghiệm tại chỗ cánh tay ngọc ngà của kẻ đang thẹn đỏ mặt. Kết quả thủ cung sa đại biểu cho sự trinh bạch, bất ngờ vẫn tồn tại hoàn hảo không tổn hao gì. Điều này khiến cho sư nương của Hàn Lập kinh hãi!
Bởi vì xét về hình dáng gợi tình, bộ dạng Đổng Huyên Nhi này thế nào cũng không thấy giống người thường! Ngày đó vợ chồng bọn họ sở dĩ làm ra vẻ không biết trực tiếp đáp ứng chuyện song tu, ý tứ cũng có chút làm ra vẻ úp mở ở bên trong. Nhưng vạn lần không ngờ tới, thanh danh không chịu nổi của cô gái này thật sự người ta đã sớm biết rồi, lúc này mới vì danh tiếng của hai vợ chồng mà đổi ý việc này.
Trong sự kinh ngạc của thiếu phụ, Hồng Phất mới nói cho nàng. Người đồ đệ này của nàng bởi vì theo đuổi công hiệu trú nhan, lựa chọn tu luyện chính là một quyển công pháp đỉnh cấp "Hóa xuân quyết" trên tay nàng, vẻ gợi tình trên dung mạo chính là mang vẻ bề ngoài của tu luyện pháp này mà thôi. Bởi vậy, một số tu sĩ tinh thông thuật giám định tố nữ, sau khi gặp Đổng Huyên Nhi vài lần, tự nhiên tưởng rằng nàng nguyên âm sớm đã mất, liền dần dần truyền ra đồn đại bất lợi rất nhiều cho đồ đệ nàng.
Đương nhiên, vị đồ đệ này của nàng cũng đích xác có chút không quá tự trọng, lại có chút quan hệ dây dưa với một số nam đệ tử. Có điều bởi vì công dụng mê hoặc của Hóa xuân quyết, hơn nữa thân phận đặc thù của nàng, không nam tu sĩ nào vây quanh nàng mà không mê muội, điều này trái lại là việc hiếm thấy!
Nhưng theo việc nam tu sĩ vây quanh bên nàng dần dần nhiều lên, Đổng Huyên Nhi lại dần dần nuôi dưỡng thành tâm lý thanh niên nam tử vừa gặp tương đối phù hợp với nàng, trong đầu sẽ lập tức dâng lên ý niệm kỳ quái muốn cho đối phương quỳ dưới chân mình, thậm chí còn thỉnh thoảng đôi khi làm cho những nam tử này chia rẽ, khiến cho bọn họ vì mình tranh giành ghen tuông làm niềm vui!
Nhưng may mắn, điều kiện đầu tiên mà Hồng Phất lúc ban đầu đồng ý cho cô gái này tu luyện Hóa xuân quyết chính là không cho phép nàng đã đánh mất trinh tiết. Nếu là phát hiện thủ cung sa của nàng biến mất. Hồng Phất làm sư phụ nàng sẽ lập tức phế đi pháp lực nàng, để cho nàng một lần nữa luân lạc làm người thường. Để tránh cho Đổng Huyên Nhi vì tu luyện Hóa xuân quyết mà có những thủ đoạn mê hoặc, sẽ phá hủy truyền thống của Đổng gia.
Bởi vậy, dưới điều kiện kìm chế muốn chết này, Đổng Huyên Nhi mặc dù thường xuyên cùng một số nam tử đầu mày cuối mắt, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm ra việc vượt quá giới hạn!
Nhưng những việc hay ho nàng làm, cũng dần dần truyền vào trong tai Hồng Phất. Để cho vị nữ tu sĩ Kết đan kỳ này kinh sợ cực kỳ. Nàng kiên quyết xử phạt Đổng Huyên Nhi một trận, cũng lập tức giam cầm nàng ta một thời gian.
Nhưng lúc này đã muộn rồi, danh tiếng không trong sạch của Đổng Huyên Nhi đã truyền khắp cả Hoàng phong cốc! Mà loại chuyện này một khi đã truyền rộng ra, căn bản là không cách nào giải thích được rõ ràng, ngay cả vị Kết đan kỳ tu sĩ Hồng Phất này, cũng bó tay không có cách!
Lúc này, cho dù những tu sĩ này chú trọng danh dự, dù thực sự biết Đổng Huyên Nhi đích xác vẫn còn giữ thân như ngọc, cũng sẽ không mạo hiểm lời khen tiếng chê để kết thành bạn tình song tu với nàng nữa.
Nhưng Đổng Huyên Nhi bởi vì nguyên nhân của Hóa xuân quyết công pháp, lại thêm đã đến giai đoạn phải cùng người song tu. Nếu không pháp lực sẽ đình trệ, còn có thể xuất hiện hiện tượng thụt lùi.
Mà những tu sĩ vẫn đeo đuổi Đổng Huyên Nhi không buông. Hồng Phất lại không chọn được người nào vừa ý, càng không yên tâm về nhân phẩm và ý đồ của bọn họ, vậy mới có chuyến đi tới động phủ của Lý Hóa Nguyên, và đã vừa mắt cử chỉ của Hàn Lập.
Vì vậy, thiếu phụ nghe hết thảy những cái này, mang theo thần sắc phi thường xấu hổ. Về đến bên cạnh Lý Hóa Nguyên, cũng đem việc này nói lại một lượt, hai người không nói được gì.
Tuy nói vợ chồng hắn hai người đích xác là đã hiểu lầm sự trong sạch của Đổng Huyên Nhi. Nhưng như vậy giống như lời của Hồng Phất nói, cho dù nàng thật sự thủ thân như ngọc, nhưng danh tiếng bị hủy như thế, Lý Hóa Nguyên cũng không muốn để cho đồ đệ mình và nàng kết thành bạn tình song tu, điều này thật sự đối với danh tiếng của hắn thương tổn rất lớn. Bởi vậy cũng chỉ biết hổ thẹn với vị Hồng Phất sư tỷ này mà thôi!
Nhưng vì để chuộc lỗi ý nghĩ đáng hổ thẹn với Hồng Phất, Lý Hóa Nguyên tự nhiên sẽ không thiết lập chướng ngại gì nữa trong việc Hàn Lập đi tham dự Đoạt bảo đại hội, còn tận lực xúc tiến việc này. Vậy mới có chuyến đi xa lần này của Hàn Lập và Đổng Huyên Nhi.
Theo suy nghĩ của Lý Hóa Nguyên, với ấn tượng rất xấu của Hàn Lập về Đổng Huyên Nhi này, dù cho hai người thật sự đi một chuyến này, cũng sẽ không bị sinh ra dây dưa gì mới đúng. Ngược lại vị thất đệ tử Vũ Huyễn kia của hắn, từ ngày ấy sau khi gặp mặt Đổng Huyên Nhi một lần, không ngờ lại trở nên nhung nhớ không quên nữ tử này. Bất ngờ vào mấy ngày trước đây nổi lên dũng khí, muốn Lý Hóa Nguyên hướng Hồng Phất đề cập một lần nữa, xem xem có thể tác thành chuyện tốt của hắn cùng Đổng Huyên Nhi hay không.
Lý Hóa Nguyên chính diện với Hồng Phất có thiếu sót, tự nhiên sẽ không đáp ứng loại chuyện hoang đường này, sau khi nghiêm khắc giáo huấn vị đệ tử này một trận, đem hắn phái ra bên trong môn phái làm việc, để tránh hắn sẽ lại ầm ĩ loạn trong núi.
Mặc dù dưới một phen quát mắng hà khắc của hắn, Vũ Huyễn tựa hồ đã thành thật rất nhiều, cũng nghe mệnh lệnh đi ra ngoài làm việc, nhưng là Lý Hóa Nguyên vẫn rõ ràng cảm thấy bộ dạng của vị đệ tử này vẫn còn kiên trì xấu xa, điều này làm sao không khiến cho hắn có chút trở nên đau đầu.
Sau khi tiễn hai người, Hồng Phất tiên cô sau khi lại cùng vợ chồng bọn họ nhàn rỗi hàn huyên vài câu, liền cáo từ trở về. Lý Hóa Nguyên và thiếu phụ cũng vào bên trong Lục Ba động, bắt đầu tu luyện thường ngày, việc của Hàn Lập và Đổng Huyên Nhi cuối cùng cũng tạm thời buông xuống.
Yến gia thân là đệ nhất gia tộc của Việt quốc, nhưng căn cơ của họ tại mười ba quận trong Việt quốc cũng không phải là quận nổi bật, chẳng những diện tích quận bình thường, ngay cả dân cư cũng là bộ dạng trung bình, nằm ở vùng đất bình thường. Ngoài Yến Lương sơn phong cảnh không tệ ra, không hề có bất cứ đặc sắc cùng đặc sản gì có thể để cho dân bản xứ nói ra khỏi miệng. Mà Yến linh bảo vùng đất trọng yếu của gia tộc Yến gia, thì nằm ở bên trong Yến Lương sơn này.
Giờ phút này, Hàn Lập trong tay cầm một tờ giấy nhỏ, chính là thư mời của Đoạt bảo đại hội. Trên đó viết địa điểm cử hành đại hội, chính là Yến linh bảo.
Đem thư mời xem lại một lần, sau khi lần nữa xác định không có lầm lẫn, Hàn Lập mới chậm rãi đem cất kỹ. Nhưng bên tai lại truyền đến những lời châm biếm của một vị nữ tử.
"Thật sự là tên đầu gỗ, một mẩu thư mời mà sau khi nhìn trước ngó sau năm sáu lần, không ngờ vẫn còn lo lắng, ngươi thật sự là tật xấu không nhỏ! "
Thanh âm của nữ tử này, rất mềm mại nhưng trầm trầm tràn ngập sức quyến rũ, đặc biệt có thể gợi lên một loại tưởng tượng viển vông nào đó của nam nhân, càng sẽ làm cho thanh niên nam tử nghĩ ngợi kỳ quái.
Nhưng Hàn Lập thần sắc không hề lay động, bộ dạng giống như chưa từng nghe thấy. Ngược lại giơ tay lên, từ trong tay bắn ra ba quả hỏa cầu to bằng miệng chén bay thẳng lên trời, nổ tung ở trên cao trong không trung. Sau đó mới thản nhiên nói:
"Sau một lát nữa, người của Yến gia vẫn không tới đón theo lời nhắn của chúng ta, chúng ta trước hết rời khỏi nơi đây, đợi tới ngày mai trở lại. Sư muội nếu là thân thể không mệt mỏi, còn có khí lực nói om sòm, có thể bay lên chỗ cao quan sát một chút, xem xem bốn phía còn có người khác tồn tại hay không, để phòng ngừa vạn nhất. "
"Lá gan của Hàn sư huynh thật đúng là rất nhỏ nhỉ! Ở cửa lớn của Yến gia rồi, ngươi cho rằng còn có thể có nguy hiểm gì chứ? Ta thấy ngươi thuần túy là không có việc gì thì kiếm việc, che mắt người khác mà thôi! " Đổng Huyên Nhi bĩu đôi môi đỏ mọng một cái, lười biếng vênh váo nói. Cả người đang uể oải dựa vào dưới thân một cây cổ tùng, bộ dạng không hút mảy may nào muốn nghe theo.
Lúc này Hàn Lập cùng thiếu nữ, đang ở trên một ngọn núi không lớn lắm, bộ dạng đang chờ chuyện gì đó phát sinh.
Nơi này chính là địa phương tiếp đón khách theo như lời thư mời mới phải, nhưng hai người hắn tới đã một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn không thấy có người của Yến gia xuất hiện. Làm cho Hàn Lập không khỏi dấy lên tâm lý cảnh giác, e ngại sẽ có gì đó ngoài ý muốn phát sinh.
Nhưng vị Đổng Đại tiểu thư này lại đối với sự cẩn thận của Hàn Lập rất lấy làm khinh thường, cho rằng biểu hiện của Hàn Lập chỉ bất quá là nhát gan như thế mà thôi!
Hiện tại hai người rời khỏi Lục Ba động, đã trải qua thời gian bảy tám ngày.
Nhưng dọc theo đường đi, hai người có lẽ không phải là một đôi trời sinh, cả hai nhìn đối phương đều cực kỳ không vừa mắt, loại cảm giác mơ hồ giữa nam nữ đáng lẽ phải có, giữa hắn và nàng ta, thì lại cũng không có sinh ra một chút nào. Xây dựng lên một chút hiệu quả cũng không được. Trái lại tính tình điêu ngoa của nàng ta, không lâu sau do thất bại trong việc khống chế Hàn Lập, mà bộc phát ra, tính khí bắt đầu ngông cuồng vô lý.
Nhưng Hàn Lập lại không chịu lép vế thiếu nữ này một chút nào, căn bản không để ý tới sự xúc phạm vô lý của đối phương, chỉ là một câu: “Ta sẽ đem biểu hiện của sư muội kể lại tường tận cho Hồng Phất sư thúc, lập tức khiến cho Đổng Huyên Nhi chùng xuống trở lại.
Thiếu nữ mặc dù đã quen được sủng ái rồi, nhưng cũng biết lần này Hồng Phất thực sự bởi vì chuyện dư luận của mình mà cực giận dữ.
Đã cảnh cáo trước khi chia tay, nói rất là nghiêm khắc với nàng! Nếu nam tử đáng ghét trước mắt, qủa thực kể chuyện xấu trước mặt sư phụ. Sợ rằng một phen trách nhiệm nặng nề chắc chắn là không thiếu được rồi, thậm chí bị giam lại lần nữa, cũng không phải chuyện không có khả năng.
Vừa nghĩ tới cuộc sống bị giam cầm, Đổng Huyên Nhi đã không nhịn được rùng mình một cái, bộ dạng ngoài miệng mặc dù còn không chịu yếu thế, nhưng trên hành động lại không dám tùy ý làm loạn nữa.
Mà Hàn Lập thấy vậy trái lại cũng không quá vì thế mà làm khó nàng, thậm chí để cho cô gái chiếm chút tiện nghi bằng miệng lưỡi, cũng không thèm để ý.
Nhưng chỉ cần Đổng Huyên Nhi nói hơi có chút quá đáng, hắn sẽ khiêng Hồng Phất sư bá tới không hề khách khí, lập tức đàn áp Đổng Huyên Nhi sít sao, làm cho nàng căn bản không có đất mà lùi. Dù sao trước khi đi, Hồng Phất chính là đã lệnh cho Đổng Huyên Nhi phải nghe lời Hàn Lập trước mặt hai người.
Cứ như vậy dọc theo đường đi, một vị mồm mép cạnh khóe châm biếm đối phương không ngừng, một vị khác thì lại lặng thinh cắm đầu chạy trên đường giống như không nghe thấy một câu, nhưng chỉ cần khi người đó hơi mở miệng nói ra có mang theo từ Hồng Phất, thì bên vốn lẻo mép, liền lập tức thần sắc đại biến, không dám quá làm càn nữa.
Vì vậy, hai người liên tiếp va chạm nhau chan chát ban ngày thì đi, ban đêm thì nghỉ, cuối cùng sau mấy ngày đã tới Nhạn Linh sơn này, và tìm được vị trí ngọn núi này.
Thế nhưng bất ngờ chính là, lẽ ra đã phải có người của Yến gia hiện thân từ sớm nhưng không có xuất hiện. Làm cho Hàn Lập hai người chờ đợi thời gian hơn nửa ngày, cũng trở nên có chút không kiên nhẫn nổi nữa.