Chương 319: Tứ đại huyết thị

“Chưa chắc.” Hàn Lập cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

Tiếp theo liền thấy hai tay Hàn Lập bắt pháp quyết đột nhiên thu lại, đám pháp khí đang vây quanh tấn công dữ dội màn hào quang màu xanh cùng bay lên trên bầu trời, tụ tập lại giữa không trung.

Cảnh này làm cho Thanh Văn ngẩn người, không biết Hàn Lập làm vậy là có ý gì. Nhưng kẻ gian xảo như hắn, làm sao để Hàn Lập có thời gian thi pháp chứ, lập tức hai tay chói lòa, xuất hiện thêm hai viên hoàn tản ra hàn khí, vừa thấy đã không phải vật bình thường.

“Đi!”

Thanh Văn nhỏ giọng nói, không hề do dự đẩy viên hoàn ra ngoài, hóa thành hai đạo kim quang đánh úp đến Hàn Lập.

Mày Hàn Lập khẽ nhướng, mặt đầy sát khí một tay nhanh chóng lấy ra Bạch Lân thuẫn.

Nhưng mà chưa kịp ném ra thì ba đạo màu xanh dài khoảng một thước đột nhiên từ bên người bắn tới, ở nửa đường liền cắt ngang hai đạo kim quang, lập tức cuốn lấy nhau.

“Yêu đạo, ngươi quên bổn đại gia sao?” Tên Vương sư huynh ở một bên chỉ huy lục mang, một bên cười thiện ý với Hàn Lập.

Hàn Lập thấy thế, trong lòng nhẹ nhõm, cũng nở nụ cười.

Nhưng mà Thanh Văn lại không dễ dàng như hai người bọn họ, sắc mặt đầy vẻ lo lắng, ánh mắt không ngừng lóe lên.

Tuy nhiên trong thời gian ngắn hắn chẳng có biện pháp gì.

Dù sao cùng lúc khống chế Thanh Mộc chân tráo và Tỏa Kim hoàn đã chiếm gần hết thần thức của hắn. Hắn chưa được học qua Đại Diễn quyết như Hàn Lập nên không thể nào đồng loạt khống chế tự nhiên nhiều pháp khí đến như vậy.

Vì vậy trên người mặc dù còn có một ít pháp khí có tác dụng lớn nhưng cũng không dám dễ dàng vận dụng. Thần thức toàn bộ dùng để khống chế pháp khí đó chính là điều tối kị của tu tiên giả. Vì như vậy, chủ nhân của pháp khí không thể nào chú ý đến nguy hiểm xung quanh.

Hơn nữa cùng lúc điều khiển hơn mười kiện pháp khí đồng loạt tấn công là rất hiếm thấy. Cũng bởi vì mấy món này đều là theo bộ mà sử dụng nên thực tế pháp lực chỉ sử dụng điều khiển ba kiện mà thôi.

Nếu thật sự là hơn mười kiện pháp khí đỉnh giai khác nhau thì với tu vi hiện nay của Hàn Lập, dù là thần thức mạnh hơn vài phần nhưng pháp lực cũng không đủ để điều động.

Năm kiện, chính là pháp lực cực hạn của Hàn Lập, đây cũng là vì sao hắn dùng cả bộ pháp khí, bởi vì như vậy mới có thể phát huy được uy lực của Đại diễn quyết.

Cho nên lúc trước khi Hàn Lập ở Luyện Khí kỳ có thể sử dụng Kim nhận, đó căn bản không phải là ngự khí, mà chính là dựa vào Mẫu nhận trong tay để điều khiển Tử nhận mà thôi. Uy lực và khả năng linh hoạt kém bây giờ rất nhiều.

Ngay khi Thanh Văn đang chần chờ, không biết có phải là vậy hay không thì Hàn Lập đã hoàn thành.

“Cự Kiếm thuật”

Giọng nói lạnh như băng phát ra từ trong miệng Hàn Lập.

Sau đó pháp khí đang xoay quanh trên đỉnh đầu Thanh Văn liền phát ra màn hào quang cực kỳ chói mắt.

Khi các màu sắc dung hợp lại với nhau thì biến thành một thanh Cự kiếm với ba màu Kim, Hắc, Hồng lần lượt biến đổi trong không trung, lớn đến vài chục trượng, thật sự lớn đến kinh người.

Chiêu “Cự Kiếm thuật” này chính là Hàn Lập đã tìm được trong Thanh Nguyên kiếm quyết, cũng là một chiêu Ngự kiếm thuật duy nhất mà Hàn Lập dùng tu vi Trúc Cơ kỳ có thể sử dụng được, uy lực tự nhiên không tầm thường.

Pháp khí của Thanh Văn và vị Vương Sư huynh kia mặc dù còn đang đấu với nhau, nhưng đều kinh hãi, dù là kẻ ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra pháp thuật này của Hàn Lập có uy lực rất mạnh mẽ.

Thanh Văn âm thầm kêu khổ trong lòng, lập tức không thể nào chú ý đến hai viên hoàn kia nữa, hai tay lật lại, trong tay xuất hiện một chiếc Hoàng Đồng kính bóng lưỡng.

Nhưng vào lúc này mặt Hàn Lập tràn đầy sương lạnh, tay chỉ vào kiếm quang thật lớn kia.

Cự Kiếm lập tức vô thanh vô tức chém mạnh từ trên trời xuống dưới, một kiếm mang theo khí phách kinh người như muốn hủy diệt người mang vòng bảo hộ bên dưới.

Nhìn thấy cảnh này, vị Vương sư huynh cũng quên thừa dịp Thanh Văn không thể phân tâm, nhanh chóng phá hủy pháp khí của đối phương, đồng dạng có chút thất thần nhìn cự kiếm với khí thế long trời lở đất.

Lúc này trong đầu hắn đang miên man suy nghĩ nếu một kiếm này chém xuống hắn chứ không phải là Thanh Văn thì hắn có thể ngăn cản được không.

Thanh Văn đạo sĩ là đối tượng chịu đòn nên vẻ mặt trở nên ngưng trọng, vội vàng ném Hoàng Đồng kính trong tay ra.

Đồng kính bay nhanh lên trên màn hào quang, hào quang màu vàng chợt lóe lên rồi phun ra một đám mây vàng rất lớn, che kín bầu trời trên đầu Thanh Văn, trong nháy mắt nó đã ngưng tụ lại thành Đồng thuẫn rất lớn, chuyển động không ngừng trên đầu Thanh Văn.

Vẻ mặt Hàn Lập trầm xuống, trong tay bắt pháp quyết, kiếm quang khổng lồ phát ra tiếng sấm động long trời, khí thế chém xuống càng thêm kinh người, trong nháy mắt đã chém lên trên Đồng thuẫn.

Tiếng nổ lớn truyền đến, Đồng thuẫn mặc dù phát ra hào quang màu vàng mãnh liệt nhưng khi Cự kiếm chém xuống, vang lên tiếng vỡ vụn, trong khoảnh khắc bị tan rã thành nhiều mảnh.

Kiếm quang không hề bị ngăn lại, tiếp tục chém xuống lăng trụ màu xanh, phát ra tiếng “chi chi” rất lớn.

Nhìn thấy uy lực kinh người của Cự kiếm, mặt Thanh Văn rút cuộc cũng rối loạn.

Thanh quang lóe lên giữa hai tay hắn, nhanh chóng chia ra hai bên, đồng thời hai tay đặt ở hai bên vòng bảo hộ, sau đó liều mạng đưa linh lực vào, ý đồ muốn tăng lực phòng ngự của Thanh Mộc chân tráo.

Cự kiếm phát ra quang mang ba màu tiếp xúc với vòng bảo hộ màu xanh bên dưới, bắt đầu truyền ra tiếng nổ ầm ầm. Thanh Mộc chân tráo được Thanh Văn liều mạng hỗ trợ, đã ngăn cản được thế trảm của kiếm quang.

Vì vậy ngay sau đó, Hàn Lập và Thanh Văn, đều thúc giục pháp quyết, muốn dùng Cự kiếm mạnh mẽ phá vỡ vòng bảo hộ đưa đối phương vào chỗ chết, báo mối thù bị ám toán năm đó. Mà một bên thì đang điên cuồng đưa vào linh lực để chống đỡ pháp thuật mong đối phương tiêu hao hết uy lực, giữ được mạng nhỏ của mình.

Lúc này vị Vương sư huynh ở bên cạnh rút cuộc cũng tỉnh ra, đi tới trước, đánh nát hai Kim hoàn của đối phương, sau đó chỉ huy ba đạo lục quang, hung hãn nhằm về phía Thanh Văn đạo sĩ.

Trong lòng hắn rất rõ, bây giờ Hàn Lập và đối phương đang giằng co, hắn chỉ cần hơi hỗ trợ một chút, là có thể dễ dàng giết chết tên Huyết thị có pháp lực không kém này. Đến lúc đó, bảo vật của tên kia, hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận được chia không ít.

Nghĩ đến đây, trong lòng vị này càng nóng lên.

Vào lúc Vương sư huynh đang mơ mộng, Thanh Văn mặt mày biến sắc, thì một đạo hào quang màu vàng nhanh như thiểm điện từ bên sườn Thanh Văn phóng ra, trong nháy mắt tên đạo sĩ biến mất tại chỗ. Khiến cho kiếm quang ba màu của Hàn Lập chém xuống lại đánh trúng mặt đất, lập tức trên đó xuất hiện một cái hố rất to.

Ba đạo lục quang của Vương Sư huynh tự nhiên sẽ đánh vào khoảng không, không khỏi rất hoảng sợ nhìn về phía xa xa.

Quả nhiên Thanh Văn đạo sĩ và màn hào quang xuất hiện ở một chỗ cách xa hơn hai chục trượng, bên người còn có thêm một tên thanh niên áo vàng, vẻ mặt dương dương tự đắc, nhìn lại tên Vương sư huynh, từ từ nói:

“Người này đã từng cứu ta một mạng, không thể nào để các hạ dễ dàng giết chết như vậy!” Nói xong lời này, hắn lại cười hì hì nói với Hàn Lập.

“Hàn huynh, không ngờ rằng chúng ta còn có ngày gặp lại, Ngô Cửu Chỉ xin thi lễ.”

Tên thanh niên trước mặt này, chính là tên tu sĩ thiếu niên Ngô Cửu Chỉ năm xưa đã thi triển kỹ thuật móc túi trước mặt Hàn Lập, nhưng bị Hàn Lập phát hiện ra. Bây giờ trên người hắn lúc này lại ẩn ẩn tản ra hào quang màu vàng cổ quái, tu vi cũng đã là Trúc Cơ sơ kỳ.

“Cửu Chỉ, người này không cùng chí hướng với chúng ta, sao phải nói nhiều như vậy? Bây giờ một khi ngươi đã đến đây, bốn người chúng ta vừa lúc có thể mạnh tay đánh một trận.” Thanh Văn đạo sĩ cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, không khỏi oán độc nhìn Hàn Lập, phẫn hận nói.

Ngô Cửu Chỉ nghe thấy vậy, hít một hơi, liền không nói gì với Hàn Lập nữa.

Thanh Văn nhìn thấy cảnh này, trong miệng đột nhiên phát ra tiếng kêu hai dài một ngắn.

Băng Yêu và Thiết La đang bị đám Lưu Tĩnh vây công nghe thấy tiếng này lập tức vui mừng ra mặt, rời khỏi trận chiến, bay đến bên cạnh Thanh Văn và Ngô Cửu Chỉ.

“Sao lại thế này, sao lại có thêm một người nữa. Phiền phức rồi đây.”

Lưu Tĩnh vừa thấy Ngô Cửu Chỉ xuất hiện, lập tức hiểu được tình hình trong sân, không khỏi nhíu mày.

Vừa rồi năm người bọn họ đánh với hai tên Huyết thị của đối phương, còn không thể làm đối phương bị thương, chỉ chiếm được một chút ưu thế mà thôi. Tự nhiên đều hiểu được đám Tứ đại huyết thị này thật sự không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường có thể sánh bằng. bây giờ bốn người đã tập trung ở đây, đương nhiên càng không dễ đối phó.

Nghĩ đến đây, Lưu Tĩnh thận trọng kêu lên một tiếng, mấy người bọn họ cũng tiến lại bên cạnh Hàn Lập.

Hàn Lập nhìn thấy Ngô Cửu Chỉ vừa xuất hiện trước mặt, trong lòng thực sự không biết đang có cảm giác gì. Năm đó hắn rất có cảm tình với người thiếu niên thông minh kỳ lạ này, nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, hôm nay hai người không thể không ngươi chết ta sống.

"Yêu hóa"

Đám Huyết thị Thanh Văn hiểu được, chỉ dựa vào pháp khí bình và đạo thuật bình thường mà muốn tranh đấu với bọn người Hàn Lập, thì chẳng có chút phần thắng nào. Dù sao người của Hoàng Phong cốc lúc này chính là hai đánh một cũng thừa đủ.

Vì vậy khi bốn người vừa tập trung lại một chỗ, khi Thanh Văn kêu lên một tiếng lạnh lùng thì trên người bọn hắn cùng phát ra màn hào quang màu đỏ như máu, biến thành bốn cái kén không ngừng lớn lên, bắt đầu biến thân Yêu hóa. Xem ra bọn họ muốn giết hết đám người Hàn Lập ở tại chỗ này.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện