Chương 383: Đấu Kết đan

Tốc độ của Thần Phong Chu cực nhanh, lại lấy tu vi Trúc Cơ Hậu kỳ của Hàn Lập điều khiển lại càng thêm nhanh. Cơ hồ mang theo tiếng “xuy xuy” phá không bay đi, Thần Phong Chu nhanh chóng tiến đến phía trước ngọn đảo vô danh.

Ngay khi Hàn Lập thấy được kiều thạch cách đó không xa, trong lòng mới thở nhẹ một hơi, cánh tay muốn lau mồ hôi lạnh trên trán và quay đầu lại nhìn.

Một cảm giác đáng sợ phát ra từ xương tủy bổng nhiên từ sau lưng truyền đến.

Dưới sự kinh hãi, Hàn Lập cũng không tiếp tục suy tư liền dậm chân lên Thần Phong Chu.

Nhất thời cả người và pháp khí đột nhiên bay sang một bên, liền xuất hiện bên ngoài cách chổ cũ hơn mười trượng.

Ngay lúc đó, một đạo cầu vồng màu vàng đậm xuyên thẳng qua nơi Hàn Lập vừa đứng. Sau khi tiến được khoảng hai ba muoi trượng, hoàng quang liền thu liễm hiện ra thân hình một người.

Hàn Lập cả người toát ra mộ hôi lạnh, nhìn người này cười khổ không thôi.

Người trước mắt đầu tóc rồi bù, đúng là Cổ trưởng lão của Lục Liên Điện.

Bây giờ chân hắn đạp một pháp bảo hình tròn mày vàng đất, cũng không hề lên tiếng nhìn Hàn Lập, ánh mắt lạnh như băng. Phảng phất trong mắt hắn thì Hàn Lập cũng không khác người chết.

Mà ở phía sau sát thần khoảng mười trượng chính là nơi Hàn Lập bày ra đại trận, điều này khiến cho lòng hắn không khỏi chùng xuống.

Chẳng qua Hàn Lập cũng rõ ràng vô cùng, hiện tại hỏi bất kỳ điều gì hoặc là cầu xin tha thứ đều là vô dụng cả thôi.

Cùng với một vị tiền bối Kết Đan Kỳ này, đại trận có hay không có cơ hội thể hiện uy lực vây khốn đây.

Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Lập cũng yên tĩnh lại.

Dưới lệnh của hắn, thân hình Khúc Hồn nhoáng lên, liền đứng trước thân của Hàn Lập, đồng thời trên người cũng nhè nhẹ tuôn ra huyết quang. Lờ mờ bên trong đó là mùi vị máu tươi bao lấy hai người.

Mà hai tay của Hàn Lập chợt lóe, liền xuất hiện hai kiện pháp khí trong tay.

Cổ trưởng lão thấy Hàn Lập cùng với Khúc Hồn có ý tứ muốn phản kháng, trong mắt hàn quang chợt lóe, pháp bảo hình tròn dưới chân lập tức bành trướng, hoàng quang đại thịnh. Giống như là khôi giáp, đem hắn bao phủ bên trong hoàng quang.

Sau đó hai tay của Cổ trưởng lão đột nhiên xuất ra, nhanh chóng biến thành Nguyệt Nha quang nhận vô thanh vô tức hướng đến Hàn Lập cùng Khúc Hồn cuồng dũng bay đến.

Hàn Lập dưới sự kinh hãi lại thở dài nhẹ một hơi nhẹ nhõm.

Pháp bảo của người này cũng không có tốc độ giống với Lôi Vân Hạc, liền cấp cho hắn một cơ hội bảo trì mạng sống.

Hàn Lập phấn khởi tinh thần, hai tay cũng đồng thời giương lên.

Pháp khí một bên tay xuất ra liền nhanh chóng hóa lớn, chính là Quy Xác pháp khí. Pháp khí bên tay còn lại bổng nhiên xuất hiện một tiểu kính chói lọi. Một tảng lớn thanh quang theo trong kính mà tuông ra, trực tiếp đón lấy đạo quang nhận kia.

Âm thanh “Phốc phốc” vang lên không ngừng. Một bộ phận nhỏ quang nhận bay trước bị thanh quang chiếu trúng thân hình khiến cho tốc độ giảm đi nhiều.

Nhưng quang nhận ở phía sau đang mạnh mẽ tiến lên thanh quang, đảo mắt khiến cho thanh quang bị phân rã, biến thành nhiều điểm tinh quang.

Cùng lúc đó, tấm gương trên tay của Hàn Lập cũng “Bốp” một tiếng, từ giữa chia làm hai nữa, hoàn toàn bị hủy diệt.

Cầm trong tay một nữa tấm gương nhưng Hàn Lập cũng không có chút đau lòng về việc “Thanh Ngưng Kính” bị hủy.

Cánh tay cũng không thèm nhìn, thò vào túi trử vật vỗ nhẹ một cái, hai đạo “Ô Quang Cập” cùng năm đạo bạch quang từ trong túi trử vật trước sau bay ra ngoài. Trên đỉnh đầu liền xuất hiện một nữa vòng tròn, chỉnh tề hướng đến phía trước nghênh đón.

Nhưng Hàn Lập cũng không có ý dừng lại, bên người lại có bảy tám đạo bạch quang chớp động, lập tức có bảy tám con khôi lỗ thú hình binh lính đồng thời xuất hiện ở hai bên người, bộ dáng tỏ vẻ giương cung lắp tên sẵn sàng.

Lúc này quang nhận cũng đã tiếp xúc với Quy Xác pháp khí thật lớn kia, cơ hồ trong khoảnh khắc ngay khi tếp xúc, pháp khí này liền xuất hiện vô số vết nứt, sau khi chống đở trong chốc lát liền bị quang nhận võ thành trăm mảnh.

Có chút thời gian tranh thủ này, bảy tám kiên đỉnh giải pháp khí của Hàn Lập tuy phát ra sau nhưng mà đến trước người Khúc Hồn, không ngừng luân chuyển, lần lượt bày ra các đạo quang nhận màu trắng và đen.

Đương nhiên mấy kiện đỉnh giai pháp khí này cũng không thể ngăn cản công kích của hai đạo quang nhận này, ‘Ô long cập’ cùng với năm đạo phi nhân trắng đen kia lập tức biến thành bột.

Nguyệt nha quang nhận này cũng không có gì ngăn cản, liền không khách khí chém về phái trước, giao thủ với Khúc Hồn đứng trước Hàn Lập không hề di động kia.

“Hây!”

Trong miệng Khúc Hồn đột nhiên phát ra tiếng rống to kinh thiên động địa, tiếp theo đó hồng quang huyết sắc bên người điên cuồng mà tuông ra, đảo mắt liền biến thành một xích giao hồng quang, giương nanh múa vuốt hướng về phía trước đánh đến.

Nhất thời, hồng quang cùng với lưỡng đạo quang nhận kia va chạm với nhau, đồng thời các quang xử của các khôi lỗ thú ở hai bên Hàn Lập cũng gia nhập vào bên trong công kích của xích giao. Trong khoảng thời gian ngắn tạo thành thế giằng co.

Một màn này khiến cho Hàn Lập mừng rỡ nhưng bị Cổ trưởng lão ở đối diện hiện ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng sau đó, vị Kết Đan Ky tu sĩ này khinh thường hừ lạnh một tiếng, hoàng quang trên người đại thịnh, hai tay lại tiếp tục nâng lên.

Thấy như vậy, trong lòng Hàn Lập không khỏi thấy lạnh lẽo

Để ngăn cản công kích này, hắn đã phải xuất ra gần hết các pháp bảo bên người, đối phương lại tiếp tục công kích một lần như vậy nữa, hắn như thế nào lại không tán thân nơi đây.

Ngay khi Hàn Lập kinh sợ thì không biết có phải là trời già còn thương sót hay không.

Tu sĩ Kết Đan Kỳ đang cười lạnh đối diện bổng nhiên niến đổi sắc mặt. Trên gương mặt lúc đỏ như máu lúc thì tái nhợt.

Tiếp theo, hoàng quang của đối phương liền ảm đạm đi, hơn nữa thân hình lại run rẩy, có vẻ như thống khổ cực kỳ.

Cổ trưởng lão nhất thời vừa sợ vừa giận!

Trong lòng hắn biết rất rõ tình huống của mình. Đây bởi vì do nguyên khí đại thương trước kia, không có nghĩ ngơi điều dưỡng liền, lại tái sử dụng chân nguyên của chính mình nữa.

Chẳng qua, chỉ cần cho hắn công phu trong chốc lát, hắn có thể áp chế thương thế xuống, vẫn có thể tiêu diệt Hàn Lập như thường.

Giờ phút này, Hàn Lập vui sướng đến điên cuồng!

Bắt lấy cơ hội này, hắn không hề suy tư liền kéo Khúc Hồn, ngay cả bảy tám con rồi cùng với xích giao đang giằng co hắn cũng bất chấp, nhanh như điện bay xuống ngọn tiểu đảo vô danh ở phía dưới. bất chấp đối thủ đang ở phía dưới trực tiếp bay xuống.

Cổ trưởng lão lúc này nỗi giận cực kỳ

Nếu như Hàn Lập có thể trốn thoát từ trên tay hắn thì chuyện này trở thành trò cười lớn cho mọi người rồi.

Dưới sự bực mình, hắn cũng bất chấp thương thế sau này sẽ tăng thêm vài phần, đột nhiên cắn răn điều động linh lực toàn thân, mãnh mẽ đem sự khó chụiuj áp chế xuống.

Sau đó cũng không có nữa điểm chần chờ di chuyển thân hình, mặt đỏ bừng bừng vội vàng đuổi theo Hàn Lập.

Khoảng cách hơn mười trượng, đối với toàn lực ngự khí của Hàn Lập mà nói, chỉ là trong tíc tắc mà thôi.

Nhưng cơ hồ ngay khi chân hắn vừa tiến nhập vào bên trong phạm vi của trận pháp, thì ngay sau đó, bước chân hồng hoàng đang truy đuổi hắn cũng đồng thời tiến vào bên trong trận pháp.

Cổ trưởng lão đang vui mừng có thể một kích tiêu diệt hai người này thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cảnh sắc xung quanh hoàn toàn biến đổi.

Nơi này đâu phải là tiểu đảo kia? Chỉ thấy khắp bốn phương tám hướng xung quanh đều là đại hải bát ngát, đồng thời cũng có một cổ áp lực thật hướng hướng đến hắn.

“Trận pháp?!” Nét mặt già nua của Cố trưởng lão hiên lên thần sắc trịnh trọng.

Tuy hắn có chút giật mình, nơi đây như thế nào lại xuất hiện một cái trận pháp? Nhưng trong lòng lại không hề kinh hoảng.

Dù sao thì xen sự dao động của vùng phụ cận trận pháp thì trận pháp này cũng là một đại trận không ra gì, hắn tự tin có thể dể dàng phá đi.

Nghĩ vậy, thần sắc Cổ trưởng lão lạnh lùng đi, trên người phát ra hoàng quang chói mắt.

Bởi vì “Bích Thủy Thanh Giáp Đại Trận” này do Hàn Lập bày ra cho nên cảnh hắn gặp cùng với vị “tiền bối” Kết Đan Kỳ này hoàn toàn khác nhau, ngự khí điểm điểm vài cái liền ra khỏi đại trận.

Giờ phút này, vốn tưởng có thể từ trong đại trận dể dàng thoát ra ngoài, Cố trưởng lão sắc mặt không khỏi âm trầm.

Chỉ thấy Cổ trưởng lão trong đại trận kia hóa thành một đạo hoàng hồng lôi điện. Cuồng lôi này điên cuồng tấn công cấm chế của trận pháp, có vẻ như lập tức thoát khốn, điều này khiến cho thần sắc của Hàn Lập biến đổi.

Xem tình hình này, nếu là ngự khí chạy thoát thì lậpt ức sẽ bị đối phương thoát trận ra mà tiếp tục truy đuổi. Dù sao thì pháp bảo cùng với pháp khí mà so về tốc độ thì quả thật là cách xa rất lớn.

Hàn Lập lại trù trừ một chốc, trận pháp kia lại bị đối phương phá hỏng vài phần.

Sát khí trong mắt chợt lóe, cũng không hề chần chừ liền gọi Khúc Hồn, dưới sự che dấu của trận pháp, hai người vô thanh vô tức tiến vào đại trận, chậm rãi tiến sát Cổ trưởng lão.

Nhưng hai người Hàn Lập đang chân chính tiếp cận Cố trưởng lão. Đối phương hiện đang ở trong trận pháp không hề kiêng kỵ phá hư đại trận, tựa như đã nhận ra điều gì.

Bổng nhiên hắn ngừng hành động trên tay lại, ánh mắt dị thường hướng đến xung quanh nhìn lại, hiện lên một vẻ âm lệ.

Hàn Lập cau mày, nhưng ngay lập tức lật bàn tay, hào quang chợt lóe, một cây tiểu kỳ màu xanh xuất hiên trong tay, đúng là chủ trận kỳ khống chế trận pháp này.

Vài câu chú ngữ trầm thấp có chút yếu đuối từ trong miệng Hàn Lập truyền ra, sau đó liền cầm lá cờ trong tay ném đi, hóa thành một đạo bạch quang tiến vào đại trận.

Tiếp theo, cảnh tượng trước mắt của Cổ trưởng lão đột nhiên biến đôi, nước biển ở bốn phía bổng nhiên mãnh liệt lên, vốn là áp lực ngàn cân bổng nhiên lại tăng thêm vài phần, khiến cho thân hình hắn nhất thời ngây ngốc.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện