Chương 627: Đồng tử
Đoàn người mới bay đến trước cửa đá, đám khói vàng trên lệnh bài tán đi, trong nháy mắt thông đạo biến mất vô ảnh vô tung.
“Theo cho tốt” Vị này liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó lạnh lùng nói.
Theo sau mười ngón tay của hắn không ngừng đánh ra, hai tay kết thành hình phức tạp, sau đó đột nhiên xoay người, vươn hai tay lên.
Hai tia thứ mang đỏ vàng bắn ra khỏi tay, trực tiếp đánh vào cấm chế dày đặt trên cửa.
Nhất thời đại môn vốn đóng chặt, phù văn bỗng chớp động sáng ngời. Tại một tiếng trầm thấp, cánh cửa chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong một thông đạo hình vuông rất dài.
Tu sĩ áo vàng không nói hai lời liền bước vào.
Những người khác nhìn nhau liếc mắt một cái, liền theo sát.
Hàn Lập đi trong đám đệ tử, bộ dáng nhìn không chớp mắt, nhưng kỳ thật thần thức đang quét hết thảy phụ cận.
Thoạt nhìn thông đạo hình vuông này, là trực tiếp dùng pháp khí mở ra trong núi này, chẳng những bốn vách tường bóng loáng dị thường, hơn nửa cứ cách mỗi vài bước, trên mặt bích liền có khắc một ít phù chú văn thâm ảo.
Hắn mặc dù nhất thời không cách nào nghiên cứu chúng, nhưng cũng biết mấy thứ này cũng không phải dùng để trang trí.
Thông đạo không dài lắm, khoảng chừng hơn trăm trượng, mọi người liền thấy sáng lên, xuất hiện tại một gian phòng đá sạch sẽ.
Gian phòng đá này ước tính rộng khoảng năm sáu mươi trượng, cao khoảng bảy tám trượng, có thể nói là không nhỏ.
Mà trong gian thạch sảnh, lộ ra một bàn đá màu xanh khoảng vài thước, mười sợi dây bạc giăng ngang dọc khắp nơi, lộ ra một bàn cờ rất lớn, quân cờ hai màu trắng đen trải rộng khắp bàn, tựa hồ đến chỗ mấu chốt.
Mà ở hai bên bàn cờ, có một già một trẻ cầm trong tay quân cờ đen, trắng đang ngồi xếp bằng tại đây. Người già là một lão giả mặt dài mặc cẩm y, ước chừng hơn năm mươi tuổi. Đứa trẻ chỉ có bảy tám tuổi, môi hồng răng trắng, phản phất như ngọc đồng chuyển thế.
“Lam sư thúc! Lão nhân gia người sao lại ở chổ này?”
Tu sĩ họ Bạch vừa thấy đồng tử nọ, bỗng nhiên thất thanh gọi ra khỏi miệng. Sau đó liền bước lên thi lễ.
“Lam sư thúc?”
Lão giả áo xám cũng tu sĩ trung niên Bách Xảo Viện, vừa thấy có một đồng tử lạ mặt ngồi ở chỗ này đầu tiên là ngẫn ra, nhưng sau khi nghe tu sĩ họ Bạch xưng hô, thần sắc đại biến. Lại nhìn lại bộ dáng đồng tử đi chân không, búi tóc, tay đeo vòng vàng, nhất thời trong đầu hiện lên một nhân vật tiến bối được nghe đồn.
“Vãn bối Đỗ Hối, Vũ Sơn bái kiến Lam tiền bối!” Trong lòng hai người liền cả kinh, không suy nghĩ tiếp, vội vàng thi lễ.
“Đứng lên đi. Không thấy ta cùng Hồ sư điệt đang đánh đến chỗ mấu chốt sao, đừng lên tiếng, có chuyện gì chờ ta đánh xong bàn cờ này đã” Làn da đồng tử rõ ràng mềm mại, thanh âm non nớt, nhưng lời nói lại như người lớn, rất bề trên.
“Tuân mệnh!” Tu sĩ họ Bạch cùng hai gã tu sĩ Kết Đan, không chần chờ ứng tiếng, sau đó khoanh tay đứng xung quanh, không dám có vẻ gì bất mãn.
Lão giả mặt dài đang cùng đồng tử đánh cờ, nhìn ba người cười khổ, nhưng không mở miệng nói gì.
Về phần tu sĩ áo vàng sau khi tiến vào gian phòng, liền cung kính đứng phía sau đồng tử một chút, bộ dáng lễ nghĩa
Các tu sĩ trẻ theo vào, nghe ba vị sư tổ dĩ nhiên xưng hô đứa trẻ trước mặt là sư bá, nhất thời dao động một trận.
Kiểu xưng hô này có ý nghĩa gì, mấy đệ tử Luyện Khí Kỳ này sao lại không biết, đám người lúc này mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm đồng tử nọ, trong lòng kích động dị thường.
Trong phút chốc nhìn thấy đồng tử này, trong lòng Hàn Lập cũng bị hù dọa giật mình. Đây chính là một Nguyên Anh sơ kỳ hàng thật giá thật, như thế nào gặp phải ở chỗ này?
Bất quá, sau đó hắn liền khôi phục trấn định.
Hắn bây giờ, mặc dù không phải đối thủ của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng muốn chạy thoát từ trong tay đối phương, cũng không phải là việc khó. Huống hồ hắn tin tưởng đối phương ở nơi này, hẳn là không phải vì hắn mà đến.
Bởi vậy sắc mặt Hàn Lập biểu hiện ra vẫn không thay đổi. Nhưng trong lòng lại tự đánh giá sự xuất hiện của đối phương, sẽ có thể khiến cho kế hoạch của hắn xảy ra biến cố gì đó.
Cuối cùng. Khoảng mười lăm phút sau khi đồng tử cùng lão giả mặt dài đánh cờ, lão giả mặt dài mới đẩy bàn cờ, cung kính nói.
“Kỳ nghệ của Lam tiền bối cao siêu, đệ tử không phải đối thủ, cam bái hạ phong!”
Đồng tử vừa nghe lời này, trên mặt lộ ra một tia cao hứng, nhưng sau khi đôi mắt đen xoay tròn vừa chuyển, liền hoài nghi nói:
“Hồ sư điệt, ngươi thật không có cố tình thua chứ hả? Lão nhân gia ta đã nói với ngươi, đánh cờ với ta quyết không thể nương tay mà”.
“Vãn bối sao dám lừa gạt tiến bối, kỳ nghệ của tiền bối đích xác hơn xa lúc trước” Lão giả mặt dài nghe vậy, khuôn mặt tựa hồ dài hơn, vội càng mở miệng nói.
“Hì hì, ta cũng cảm thấy kỳ nghệ so với trước kia tiến bộ không ít. Xem ra cùng vài tên cao thủ đánh cờ ở tục thế luận bàn, không phải không có ích” Đồng tử nghe vậy, vẻ tươi cười càng thêm vài phần.
“Tốt. Thu cờ lại đi. Chúng ta nói chuyện chính” Đồng tử đột nhiên thu lại vẻ tươi cười, lời vừa chuyển nói.
Sau đó xoay thân thể nhỏ nhắn cùa mình, mặt hắn hướng tới các tu sĩ đang đợi đã lâu, đôi mắt to tương phản nháy vài cái, đảo qua vài tên tu sĩ Kết Đan Kỳ, ánh mắt rơi vào trên mặt nho sinh.
“Bạch sư điệt, ngươi gia nhập Cổ Kiếm Môn đã mấy năm?” Đồng tử chậm rãi hỏi.
“Vãn bối nhập môn có hơn một trăm năm” Tu sĩ họ Bạch nghe vậy ngẩn ra, co chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Hơn một trăm năm. Thực có điểm làm khó cho ngươi” Trên mặt đồng tử hiện lên dị sắc, nhẹ thở dài một hơi nói.
“Sư thúc, lời này là có ý tứ gì?” Nho sinh áo xanh sắc mặt khẽ biến, nhưng lập tức cười lớn hỏi.
“Có ý tứ gì? Các hạ thân là nhập môn đệ tử của chính đạo Hạo Nhiên Các các chủ, nhưng lại ở tại bổn môn bao nhiêu năm tháng như vậy, Cổ Kiếm Môn chúng ta không có khả năng chứa đệ tử của một nhân vật lớn như vậy. Có hay không nghĩ tới nên trở về gặp lệnh sư một chút” Đồng tử nhìn chằm chằm nho sinh, âm hàn nói.
Nho sinh họ Bạch nghe đồng tử nói như vậy, sắc mặt tái nhợt.
Lão giả áo xám cùng tu sĩ trung niên Bách Xảo Viện bên cạnh, trong mắt bắn ra tia kinh ngạc, đồng thời theo bản năng rời xa tu sĩ họ Bạch vài bước.
“Bach đạo hữu, lời Lam tiền bối nói là sự thật?” Tu sĩ trung niên khó tin hỏi một câu.
Sắc mặt nho sinh họ Bạch lúc trắng lúc đỏ, trong chốc lát cũng không nói gì.
“Nếu ngay cả lai lịch của tại hạ sư thúc cũng tra ra rõ ràng, xem ra nếu Bạch mỗ phủ nhận cũng vô dụng. Bất quá, tại hạ cũng sẽ không thúc thủ chịu trói!” Sau khi thần sắc khó coi trong chốc lát, nho sinh rốt cục mở miệng nói chuyện.
Nhưng chữ “trói” cuối cùng vừa mới ra khỏi miệng, bạch quang trên người hắn chợt lóe, người như nỗ tiễn bắn về đám đệ tử phía sau, một tay hạ xuống, lập tức quang thủ mịt mờ hướng một người trong đó trùm tới.
Chính là người thanh niên áo đen Mạnh Địch thân có Cửu Linh Kiếm Thể.
“Ngươi muốn làm gì?” Lão giả áo xám cùng tu sĩ trung niên nổi giận gầm lên một tiếng, quang hoa trên người cũng chớp động, bộ dáng muốn ra tay cứu giúp, nhưng rõ ràng là chậm một bước.
Mạnh Địch giật mình nhưng bất loạn, liền nâng tay xuất ra một đạo kiếm khí lành lạnh, hướng bàn tay to hung hăng chém tới.
Nhưng tu vi hai người vô cùng cách xa, kiếm khí trảm đến quang thủ cũng không cách nào làm bị thương mảy may, ngược lại trong nháy mắt bị ép vỡ vụn. Mắt thấy Mạnh Địch sắp bị nho sinh bắt được, bỗng nhiên thân thể tu sĩ họ Bạch rung lên, vô lực ngã trên mặt đất.
Quang thủ lập tức hóa thành các điểm sáng, biến mất vô ảnh vô tung.
Thanh niên áo đen không khỏi kinh ngạc đứng tại chỗ, không hiểu chuyện gì.
“Hừ! Ngươi đem Thái bạch hóa khí thủ của bổn môn tu luyện quả thật rất tốt. Nhưng ngươi lại quên, lão nhân gia ta cũng không phải thực sự là đến đây đánh cờ” Sắc mặt đồng tử không chút thay đổi, chà xát bàn tay nhỏ bé, trong miệng thì thào nói.
Ngoại trừ Hàn Lập, không người nào trong phòng đá thấy đồng tử ra tay như thế nào, lại như thế nào chế trụ nho sinh.
Hai tròng mắt Hàn Lập híp lại nhìn nho sinh ngã xuống đất không dậy nổi một chút, vừa lại nhìn đồng tử, nét mặt hiện lên một tia cổ quái.
Lúc nho sinh bạo nhiên ra tay, hắn thông qua thần thức liền kinh ngạc phát hiện, có một tuyến tơ tằm màu đỏ từ đồng tử đồng thời chợt bắn ra, kết quả tuyến tơ tằm bắn vào thân thể nho sinh, đối phương liền đảo người ngã quỵ.
Vừa mới bắt đầu, hắn tưởng rằng đây là pháp bảo phi châm âm hiểm, nhưng khi thần thức đảo qua lại kinh ngạc phát hiện, tuyến tơ tằm màu đỏ này được bao bọc bởi hàn khí lành lạnh như có như không, đúng là kiếm khí luyện hóa thành tơ.
Điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy động dung.
Trước kia hắn cũng từng nghe nói qua, kiếm tu tu luyện đến một trình độ cực cao nhất định, có thể tùy tâm sở dục hóa kiếm thành tơ, có thể lấy một kiếm phá vạn pháp.
Hôm nay, hắn mới có thể tận mắt nhìn thấy. Có thể đem kiếm khí tu luyện thành dạng như thế, thật sự là chuyện khó tin.
“Hồ sư điệt, đưa hắn nhốt lại trong long quật, người này tạm thời không thể giết. Mấy lão già chúng ta, còn cần chỗ hữu dụng của hắn!” Đồng tử quay đầu, hướng lão giả mặt dài vừa rồi đánh cờ cùng hắn nói.
Lão giả mặt dài giật mình, vâng một tiếng. Sau đó tiến lên vài bước, đem tên nho sinh từ trong thạch thính tới một cánh cửa đi vào, biến mất không thấy bóng dáng.
Thấy tình hình này, ánh mắt Hàn Lập xoay chuyển nhìn Đỗ Đông liếc một cái.
Chỉ thấy thần sắc hắn tựa hồ như thường, nhưng cẩn thận lưu ý thì phát hiện hai tay bên dưới bấc giác nắm chặt, có thể thấy được trong lòng rất khẩn trương.
Hàn Lập thấy vậy, âm thầm mỉm cười, cũng không quản người này nữa.