Chương 761: Tiêu sư diệt khải

Mấy ngày gần đây, mỗi một đoạn biên giới của Ngu Quốc và Bắc Lương Quốc, hai bên sườn cách nhau khoảng mười dặm đều có một đội pháp sĩ tu sĩ, giá ngự pháp khí, pháp bảo từ trên trời bay xuống, sau đó từng bước lợi dụng cứ điểm vốn có biến thành đại doanh.

Vào một đêm, trên đại trận vô cùng lớn cực kỳ sâm nghiêm, từng người từng người hiện ra. Nơi đây hoang vắng, gió giật dữ dội, sát khí đằng đằng.

Có rất nhiều tiểu đội tu sĩ pháp sĩ bay lên không, phóng ra bốn phía đại doanh dò xét, dường như sợ đối phương tập kích.

Từng ngày qua đi, càng có nhiều tu sĩ pháp sĩ đến tụ tập, đem cấm chế ngăn địch lớn nhỏ đặt trải rộng hai bên, bầu không khí ngày càng ngưng trọng.

Nhưng tại trung tâm biên giới, ngẫu nhiên vẫn có tu sĩ pháp sĩ tuần tra gặp nhau, mặc dù lạnh lùng nhìn sang, nhưng cuối cùng vẫn đè nén không động thủ.

Dù sao với đại cục hiện nay có động thủ cũng vô dụng, nên chỉ có thể tĩnh lặng chờ đại chiến sinh tử sắp tới.

Đến ngày thứ sáu, đại trận cấm chế của Thiên Nam cùng Mộ Lan cũng đã được bố trí gần hoàn chỉnh. Mọi người bắt đầu ẩn vào trong, tập trung sẵn sàng. Ngay cả người đi tuần tra cũng giảm hẳn. Nhưng người tu tiên cao cấp lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong đội ngũ tuần tra.

Pháp sĩ cùng tu sĩ cao cấp tại doanh trại cũng khẩn trương bày ra phương pháp đối chiến sau cùng.

Phía Bắc đại doanh của tu sĩ Thiên Nam, tại hướng Thiên Nhất thành, các loại cấm chế đối phó với pháp sĩ tuy ít đi, nhưng vẫn có không ít các trạm tuần tra canh gác, thậm chí còn tăng thêm.

Tại lúc này, một đội ngũ tu sĩ mười người, đang cách đại doanh hơn hai mươi dặm, không nhanh không chậm bay tới.

Tu sĩ cầm đầu là một thiếu phụ xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, có tu vi Kết Đan sơ kỳ, tu sĩ còn lại phía sau đều là Trúc cơ kỳ.

Đại chiến buông xuống, những người này không dám khinh thường. Mặc dù chỉ là nhiệm vụ tuần tra dò xét, mọi người vẫn phi thường cảnh giác nhìn quanh.

Chỉ có thiếu phụ cầm đầu nọ, thần sắc có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng đem thần thức phóng ra tối đa, cảm ứng hết thảy những dị thường xung quanh.

Đột nhiên thần sắc thiếu phụ vừa động, độn quang bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc ngước đầu hướng phía xa nhìn lại.

Những tu sĩ khác thấy vậy ngẩn ra, lập tức như lâm đại địch cũng nhìn lại, nhưng lại không thấy gì.

“Tiền bối, ngươi...?

Một gã tu sĩ áo xanh kinh nghi hỏi một câu, nhưng chưa kịp nói xong, bạch quang tại chân trời phía xa chợt lóe. Một điểm ánh sáng xuất hiện tại nơi đây, sau đó hướng bọn họ bay vụt đến.

“Tốc độ độn thật nhanh!” Một gã tu sĩ thất thanh kêu lên.

Cơ hồ trong nháy mắt, mấy người liền cảm thấy điểm sáng màu trắng phóng to lên vài lần, hơn nữa trong điểm sáng mơ hồ dường như có thứ gì.

“Hẳn là vị tiền bối nào đó đến. Chẳng qua dựa theo quy định của chúng ta thì cần phải đến hỏi một chút, các người đợi ở chỗ này đi.” Khuôn mặt lãnh đạm của thiếu phụ tràn đầy vẻ bình tĩnh, không chút hoang mang phân phó.

Sau đó hoàng quang trên người chớp động, trực tiếp nghênh hướng bạch quang bay đi.

Vài tên tu sĩ thấy vậy, trừng to mắt nhìn nhau, cũng không ai nói gì.

Bọn họ cùng thiếu phụ cũng không cùng môn phái, hơn nữa bối phận tu vi thấp hơn, tự nhiên không dám có ý kiến gì.

Thiếu phụ bay được một đoạn ngắn, độn quang liền dừng lại. Bởi vì điểm sáng nọ đã đến trước mặt, cũng hóa thành một đoàn ánh sáng chói mắt rồi dừng lại, bên trong phảng phất có một loại pháp khí hình thù cổ quái, mơ hồ có thân ảnh chớp lên.

“Vẫn bối Hoàng Phong Cốc Tiêu Thúy Nhi tham kiến tiền bối. Tiền bối có thể hay không báo ra thân phận, vãn bối là phụng mệnh làm việc, xin tiền bối thứ lỗi.” Mặc dù trong lòng thiếu phụ giật mình, nhưng vẫn dùng thanh âm dễ nghe nói.

“Ồ! Tiêu Thúy Nhi?” Trong bạch quang truyền đến tiếng kinh ngạc.

“Tiền bối biết vãn bối sao?” Tiêu Thúy Nhi chớp chớp đôi mắt trong suốt, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trong những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mà nàng biết, hình như không có tu sĩ nào có hình dáng như thế này, bất quá nghe giọng nói đúng là có chút quen tai, tựa như đã từng nghe qua ở đâu đó.

Lúc này nữ tử kinh ngạc nhìn đám ánh sáng, bạch quang chớp động vài cái, quang hoa thu lại, lộ ra hết thảy bên trong.

Một cái phi xa màu trắng cổ quái, bên trong có hai tu sĩ nam nữ đang đứng.

Nam tử một thân trường bào màu xanh, tướng mạo bình thường, nữ tử một thân áo trắng, mỹ mạo kinh người.

“Hàn sư thúc!” Trong nháy mắt khi thấy khuôn mặt của nam tử áo xanh, Tiêu Thúy Nhi liền lấy tay che miệng, giật mình kêu.

Trong đôi mắt đep tràn đầy vẻ khó tin.

“Tiểu nha đầu, ngươi cũng lớn rồi. So với trước kia khác xa.” Hàn Lập đánh giá thiếu phụ, nhìn khuôn mặt xinh xắn quen thuộc, trên mặt lộ ra ý cười.

“Hàn sư thúc, thật là người! Mặc dù Niếp sư tỷ cùng Lôi sư huynh có nói qua chuyện sư thúc tiến vào Nguyên Anh, nhưng ta vẫn có chút khó tin.” Tiêu Thúy Nhi kinh hỉ nói, thần sắc phảng phất như nhớ lại bộ dáng cô gái năm đó khi nhìn thấy Hàn Lập.

“Lúc gặp bọn họ chỉ là tình cờ mà thôi.” Hàn Lập cười cười, hời hợt nói.

Nữ tử này là một tay hắn dẫn tiến vào Hoàng Phong Cốc, mặc dù chưa từng tiếp xúc nhiều, nhưng cũng có chút hảo cảm. Hơn nữa nữ tử này là thân truyền đệ tử của Mã sư huynh năm đó, Hàn Lập đối với nàng hiển nhiên cũng không giống như đối với Niếp Doanh cùng Lôi Vạn Hạ, không nói một chút tình thân nào.

Nữ tử họ Tống một bên thấy tình cảnh này, trong lòng thầm nhủ vài câu.

Nàng loáng thoáng nghe người ta nói qua, biết vị sư thúc này vốn là đệ tử Hoàng Phong Cốc, hiện tại xem ra là gặp phải người xưa. Mà thiếu phụ trước mặt thoạt nhìn linh tuệ hơn người, không biết cùng vị sư thúc này có quan hệ như thế nào?

Mặt kệ nữ tử họ Tống phỏng đoán ra sao, Hàn Lập cùng Tiêu Thúy Nhi ôn lại một chút chuyện cũ sau khi chia tay năm đó, trong đó kể cả chuyện Tiêu Thúy Nhi cùng Tiểu lão đầu kinh hiểm chạy thoát ma đạo đuổi giết như thế nào, một lần nữa trở lại Hoàng Phong Cốc, Mã sư huynh tọa hóa cùng chuyện nữ tử này cơ duyên xảo hợp kết thành Kim Đan.

Điều này làm cho Hàn Lập một phen cảm khái thương hải tang điền biến hóa quá nhanh.

Nhưng qua một lúc, sau khi Tiêu Thúy Nhi do dự một chút, liền không nhịn được hỏi:

“Sư thúc, người thực trở thành trưởng lão Lạc Vân Tông, không trở về nữa sao?” Nói xong lời này, trên mặt Tiêu Thúy Nhi ẩn hiện vẻ chờ đợi.

Hiện tại Hoàng Phong Cốc bị vây trong một cục diện cực kỳ khó xử. Mặc dù trong tông môn có một vị Lệnh Hồ Lão Tổ Nguyên Anh trung kỳ tọa trấn, nhưng khổ nỗi phía sau lại không còn một vị tu sĩ Nguyên Anh nào khác tiếp nối. Một khi thọ nguyên hao hết, tạo hóa mà đi, khẳng định địa vị Hoàng Phong Cốc tại sáu phái sẽ giảm xuống, tình cảnh này rất khó khăn.

Cho nên không chỉ có đám người Lôi Vạn Hạc cực kỳ lo lắng, ngay cả Tiêu Thúy Nhi sau khi tiến vào Kết Đan Kỳ, cũng có chút bất an. Càng huống chi Niếp Doanh và các tu sĩ khác biết quan hệ của nàng cùng Hàn Lập, nên cũng kêu Tiêu Thúy Nhi khi nhìn thấy Hàn Lập thì khẩn khoản nói một chút, không chừng Hàn Lập niệm tình cũ còn có thể động tâm.

Bởi vậy sau một phen kinh hỉ, Tiêu Thúy Nhi mặc dù biết Hàn Lập đã từng cự tuyệt đám người Lôi Vạn Hạc, hiện tại cũng không thể không nói lại việc này.

“Trở về là không có khả năng. Lạc Vân Tông đối đãi ta không tệ, ta sẽ không rời đi. Việc này không cần nhiều lời.” Vừa nghe Tiêu Thúy Nhi nói, ý cười trên mặt Hàn Lập liền thu lại, lắc đầu nói.

“Nhưng Hoàng Phong Cốc chúng ta sau này...” Thần sắc Tiêu Thúy Nhi buồn bả, mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Ngươi cũng không cần lo lắng, ta từng cùng Lệnh Hồ Lão Tổ làm một chút giao dịch, nếu Hoàng Phong Cốc thật xuất hiện nguy cơ, tại trong phạm vi nhất định có thể ta sẽ ra tay tương trợ.” Hàn Lập thở dài một hơi, đem chuyện giao dịch này nói cho nữ tử.

“Có chuyện như vậy! Đa tạ sư thúc!” Tiêu Thúy Nhi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tinh thần lập tức rung lên nói.

“Trước khoan nói, ngươi là đệ tử duy nhất của Mã sư huynh, lại nhiều năm không gặp, ta không thể không giúp ngươi một chút. Đây là một kiện pháp bảo ta lấy được khi diệt sát một tên tu sĩ Kết Đan lúc trước, mặc dù không thể coi như là bổn mạng pháp bảo, nhưng sau khi ngươi luyện hóa xong, lúc đối địch cũng sẽ có hiệu dụng. Còn đây là bình đan dược, đối với tu vi tinh tiến và đột phá chướng ngại cũng rất kỳ hiệu, hãy cầm đi.” Sau khi Hàn Lập trầm ngâm một chút, lấy từ trong Túi trữ vật ra một chiếc nhẫn màu xanh cùng một lọ đan dược đưa cho nữ tử.

“Đa tạ sư thúc ban tặng!” Tiêu Thúy Nhi thấy vậy vội vàng hành đại lễ tạ ơn, vui mừng tiếp nhận hai kiện đồ vật.

“Tốt. Ta còn muốn đi đại doanh, tìm mấy lão quái vật một chút, hiện tại không thể trì hoãn bữa. Sau này có duyên gặp lại.” Hàn Lập chờ nữ tử đem đồ vật thu hồi, liền nói lời cáo biệt. Sau đó không đợi nữ tử này phản ứng, mũi chân điểm một cái lên phi xa, bạch quang bỗng nhiên nổi lên, thân hình Hàn Lập cùng nữ tử họ Tống trong quang mang một lần nữa trở nên mơ hồ.

“Cung tống Hàn sư thúc!”

Thiến phụ vốn định nói thêm cái gì đó, nhưng thấy tình cảnh này chỉ có thể vội vàng thi lễ, đưa mắt nhìn quang đoàn hóa thành một đạo bạch mang, phá không bay đi.

Nữ tử sau đó kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn phương hướng quang điểm biến mất, vẫn không nhúc nhích.

Mà đám tu sĩ dưới tay lúc này mới ngự khí bay tới.

“Tiêu tiền bối, vị tiền bối nọ là ai, là tu sĩ Nguyên Anh sao?”

“Nhưng nhìn bộ dáng hình như còn rất trẻ?”

Mấy tên tu sĩ đi tới, lòng hiếu kỳ nổi lên, rôm rã hỏi.

“Không cần hỏi nhiều, người này đích thật là tiền bối Nguyên Anh Kỳ, lúc xưa từng có đại ân với ta, không phải người mà ta có thể tùy tiện bàn luận, chúng ta tiếp tục tuần tra.” Tiêu Thúy Nhi sau khi đem tâm thần thu hồi lại, ngọc dung trầm xuống, lạnh lùng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, không khách khí nói.

Những người khác nghe vậy, lập tức ngậm miệng không nói.

Sau khi rời khỏi Tiêu Thúy Nhi, Ngự Phong Xa giảm tốc độ, một lát sau liền tới ngay phụ cận đại doanh. Hàn Lập ngại người khác nhìn thấy phi xa này, vì vậy đem bảo vật thu hồi lại, hai người dùng độn quang đi tới.

Nữ tử họ Tống thức thời thủy chung vẫn không có hỏi chuyện vừa rồi, khiến cho Hàn Lập âm thầm gật đầu hài lòng.

Sau khi bay được một khoảng, phía trước hai người liền xuất hiện một tầng quang mạc thật lớn, ngũ sắc quang mang dày đặc chói mắt, đem đại doanh bao phủ vào bên trong.

Hàn Lập còn chưa mang theo nữ tử này bay độn xuống, thì sớm đã có một tiểu đội đệ tử vội vàng ra đón.

Sau khi nghiệm chứng qua thân phận hai người, lúc này mới mở ra một cái thông đạo, cung tống hai người tiến vào phía sau quang mạc.

Vừa tiến vào đại doanh, Hàn Lập liền cùng nữ tử họ Tống chia tay.

Nữ tử này muốn đi bẩm báo Lữ Lạc một tiếng, sau đó được biên chế vào trong một đội tu sĩ chờ lệnh. Mà Hàn Lập trực tiếp đi tới trung tâm đại doanh, nhìn thấy chủ sự Chí Dương Thượng Nhân cùng tam đại tu sĩ.

Bọn họ vừa thấy Hàn Lập đúng hẹn chạy tới, tự nhiên cực kỳ hài lòng. Sau khi hỏi thăm vài câu, liền giới thiệu một chút chuyện an bài tình huống đại chiến.

Sau đó hắn tạm thời đến một gian phòng đá độc lập, khoanh chân ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện