Chương 877: Thương lộ bộ

Một xa đội chừng ba mươi mấy người tạo thành, đang chậm rãi di chuyển giữa đại thảo Nguyên mênh mông.

Xe cộ không nhiều lắm, chỉ có bảy tám cái mà thôi, nhưng chung quanh có khá nhiều người cưỡi ngựa, hầu hết là tuổi còn trẻ, tinh thần phấn chấn, thậm chí còn có mấy đứa trẻ mới chỉ mười một mười hai tuổi.

Phía trước đi đầu đội xe là một lão giả phục sức hoa mỹ, cỡi tuấn mã màu vàng.

Lão giả này đầu đội mũ cáo lửa màu hồng, bên hông đeo một cái dây lưng đại biểu cho thân phận tam sắc cấm (ba màu sắc). Cái này đúng là dấu hiệu của người đứng đầu.

Nơi đây đã là phía nam Thiên Lan thảo nguyên. Đây là đội ngũ người Đột Ngột đi tiến cống thánh điện.

"Thiên Lan thảo nguyên" là cách xưng hô của người Đột Ngột đối với Mộ Lan thảo Nguyên Bởi vì người Đột Ngột luôn luôn thờ phụng "Thiên Lan thú" trong truyền thuyết và cũng coi như hộ tộc thần, đời đời thờ phụng cho nên thảo Nguyên này mới có tên như vậy.

Nguyên bổn người Đột Ngột chỉ là chiếm cứ một nửa phía nam Thiên Lan thảo Nguyên nhưng ba mươi năm trước, trong cuộc chiến thảo Nguyên sau khi đánh bại kẻ thù là người Mộ Lan, sau đó chiếm cứ cả đại thảo nguyên. Thế lực tự nhiên đột nhiên bành trướng, cả thảo Nguyên không ai là địch thủ.

Đương nhiên tộc người Đột Ngột khổng lồ như thế, số lượng bộ lạc bên trong nhiều vô cùng. Bộ lạc nhỏ cũng có tới hơn mười vạn người mà lớn thì có tới cả triệu dân cư trải rộng trên thảo nguyên. Mà Bởi vì trong thánh chiến vừa rồi không ít người lập được công lao nên cũng có khá nhiều bộ lạc độc lập mới ra đời.

Mấy bộ lạc này không nhỏ nhưng cũng không đáng nhắc đến, dân cư chỉ có mới mấy vạn người mà thôi.

Lão giả dẫn đầu "Thương lộ bộ" này cũng là một bộ lạc nhỏ được tách ra từ một cái đại bộ lạc. Mặc dù cũng có thể coi là một cái bộ lạc nhưng trên thực tế cả bộ lạc mới có bảy tám vạn người mà thôi.

Lão giả tên là Anh Lộ, khi còn trẻ tác chiến dũng mãnh dị thường, trong thánh chiến đã từng một hơi chém giết mấy bộ lạc nhỏ của người Mộ Lan và cũng bắt sống không ít quý tộc nên mới có vị thế như ngày nay. Nhưng bây giờ lại không chống nổi sự tàn phá của thời gian, hơn nữa mấy năm nay lao tâm lao lực nên mặc dù tuổi mới hơn năm mươi nhưng thân thể cũng đã hiện ra vẻ già nua.

Bây giờ đang là lúc giữa trưa. Lão giả nhìn mặt trời đang cực nóng rồi quay đầu nhìn đứa trẻ trong đội xe phía sau lưng một chút rồi lại thở dài một hơi.

Theo lý thuyết bộ lạc vô luận là lớn hay nhỏ cũng phải cung phụng một vị tiên sư nhất định ở bên trong mới được. Nếu không vạn nhất gặp thiên tai, hay tao ngộ yêu thú thì con người bình thường căn bản là không cách nào ngăn cản được.

Nhưng mà bộ lạc nhỏ mới ra đời như bọn hắn căn bản là không cách nào mời được một vị tiên sư, cho dù là là cấp bậc thấp nhất thì cũng không nguyện tiến vào một cái tiểu bộ lạc như thế.

Dù sao đối với tiên sư mà nói gia nhập bộ lạc càng lớn càng giàu có thì càng tốt. Mới có thể được bọn họ cung ứng tư nguyên tu luyện sung túc.

Có một số bộ lạc nhỏ có thể cầm giữ một số tiên sư cấp thấp nhưng số tiên sư này đều xuất thân từ bộ lạc này hoặc là tư chất tu luyện của hắn thấp kém, các đại bộ lạc cũng không nguyện cung phụng cho nên mới bất đắc dĩ lưu lại.

Thương lộ bộ của lão giả thì còn không có cơ hội bồi dưỡng tiên sư của riêng bộ lạc cho nên mấy năm nay khi có việc chỉ có cách dùng trong kim tiền đi thuê tiên sư cấp thấp của bộ lạc bên cạnh ra tay tương trợ. Nhưng vị tiên sư này đồng dạng đòi giá cả cực cao. Mấy lần ra tay mà chi phí bằng non nửa số cả bộ lạc thu vào trong một năm. Điều này làm cho Thương lộ bộ nguyên vốn không giàu có gì càng trở nên nghèo khổ.

Cũng may khai linh nhật hai mươi năm một lần rốt cục đã đến.

Đã sớm để tâm đến việc này nên tự nhiên là không có khả năng buông tha. Lúc này trong bộ lạc kiểm nghiệm ra mấy tên đệ tử có linh căn đưa đến một tòa Thiên Lan thánh điện gần nhất.

Thiên Lan thánh điện ban đầu được xây dựng nên chỉ là để cung phụng Thiên Lan thánh thú nhưng trải qua nhiều năm như vậy lại trở thành thánh trong lòng người Đột Ngột. Thành nơi chuyên môn bồi dưỡng ra tiên sư cấp thấp cho tộc người Đột Ngột.

Mỗi người ngồi bên trong thánh điện đều là tiên sư cấp cao nổi danh, phụ trách truyền thụ một ít đạo tu luyện cơ bản. Sau khi học thành, kẻ có tư chất thấp thì trực tiếp phản hồi quay về bộ lạc, được bộ lạc cung phụng. Kẻ có tiền đồ thì được các người tu tiên cấp cao này nhận làm đệ tử, chuyên môn bồi dưỡng.

Phàm nhân không trải qua nghi thức khai linh, thì nghiêm cấm tiên sư cấp cao một mình truyền thụ tiên thuật.

Số lượng thánh điện không nhiều lắm, chỉ có sáu bảy mươi cái nhưng phân bố trải rộng khắp cả thảo nguyên. Nhưng mỗi cái cơ hô đều là trung tâm của một đại khu vực, chung quanh có đến hàng ngàn bộ lạc lớn nhỏ.

Là Thánh điện duy nhất trong khu vực, nên bộ lạc càng lớn thì càng gần thánh điện mà bộ lạc Thương lộ Bởi vì quá nhỏ nên bị phân về nơi rất xa. Từ bộ lạc xuất phát đi đến thánh điện phải mất đến ba tháng lộ trình.

Bất đắc dĩ, từ bốn tháng trước, Anh Lộ đã mang đội xuất phát từ bộ lạc.

Lại nói tiếp lần khai linh nhật lần trước hắn mặc dù đã đem bộ lạc đi, nhưng lại không cách nào có đủ cống phẩm nên cũng chỉ có thể trơ mắt bỏ qua mà thôi.

Lúc này đây, Anh Lộ nói cái gì cũng không nguyện bỏ qua lần nữa.

Cho dù cả bộ lạc mấy năm sau này phải giảm ăn cũng phải gây dựng cho được tiên sư riêng của bộ lạc.

Bất quá mang theo cống phẩm xuyên qua thảo Nguyên rộng lớn như thế, đôi với bọn họ là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Dù sao đồ cống phẩm đều là vật phẩm hữu dụng đối với tiên sư, cơ hồ đối với phàm nhân mà nói đều là vật cực kỳ quý trọng. Không hề ít người tâm hoài bất lương nhân cơ hội này đánh cướp đội ngũ nhỏ yếu.

Chính các tiên sư cũng có khả năng ra tay. Đây chính là chuyện hay xảy ra trong các năm diễn ra khai linh nhật.

Các bộ lạc gần Thánh điện thì tốt hơn một chút, vì bọn họ cũng sợ hãi thánh điện mà không dám làm càn quá mức.

Nhưng các bộ lạc xa xôi như bọn họ lại cực kỳ nguy hiểm.

Nghe nói có một lần, khu vực này có một cái bộ lạc trung bình Bởi vì trong cống phẩm có một cây linh dược gần ngàn năm tuổi. Kết quả tin tức phong thanh tiết lộ ra ngoài, sau đó toàn bộ đội ngũ trên đường đi thánh điện đã quỷ dị biến mất. Một bóng người cũng không tìm được.

Kết quả không ít người nghe đồn rằng có một tiên sư cấp cao của một đại bộ lạc đỏ mắt vì bảo vật này nên ra tay giết người đoạt bảo. Thánh điện tự nhiên là rất tức giận việc này, nghe nói cũng phái ra tiên sư truy xét một phen nhưng không biết vì sao cũng không có kết quả.

Cho nên lúc này đây cống phẩm mặc dù có đủ nhưng không có tiên sư áp trận, làm cho vị thủ lĩnh Thương lộ bộ này từ khi xuất phát tới nay vẫn ăn ngủ không yên.

Mà trong khoảng thời gian diễn ra khai linh nhật này, tiên sư của các bộ lạc cũng rất bận rộn với sự vụ trong bộ lạc vì phải theo đội ngũ đi Thánh điện. Cho dù là có linh thạch thì cũng không nguyện ý đi đánh thuê. Ngẫu nhiên có mấy vị tiên sư lưu lãng thì cũng được mấy cái bộ lạc lớn phụ cận bỏ tiền ra thuê rồi.

Làm thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ yếu nhất, Anh Lộ cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn thôi.

Nghĩ tới đây, lão giả thở dài một hơi, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn phía sau một cái.

Ở phía sau trong bảy tám chiếc xe có bốn cái chứa đầy cống phẩm. Ngựa kéo xe toàn bộ đều là tuấn mã được lựa chọn tỉ mỉ trong bộ lạc. Mấy chiếc xe này cũng dùng loại hồng hoa mộc chắc chắn nhất chế thành. Đương nhiên để không khiến người ta chú ý nên bề ngoài tất cả xe cộ thoạt nhìn trông rách nát, cực kỳ cổ xưa.

Bất quá cũng may là có phương pháp này, nếu không nói không chừng đã sớm gặp chuyện không may.

Cho dù là như thế, trên đường đi đã một lần gặp phải một đàn dã lang nhỏ, khiến trong đội ngũ cũng thiếu chút nữa bị tổn thất.

Nhưng để thoát ra khói bầy sói, đội xe không thể không vứt bỏ hai cái chậm nhất, thì mới có thể bình yên thoát ra.

Hai chiếc xe đó mặc dù không có gì đáng giá nhưng lại là đại bộ phận lương thực cho cả đoàn người bọn họ trong hai tháng tới. Xem ra bọn họ mấy ngày nay, không thể không dừng lại trên đường một chút.

Lão nhớ kỹ là đi tiếp qua hai ngày lộ trình nữa thì có một mảnh hạp cốc.

Bên trong ít có dấu chân người, nói không chừng trong đó có vài còn trâu dê hoang dã gì đó. Có thể săn bắn được vài con làm thức ăn.

Nghĩ tới đây, lão giả quay đầu sờ vuốt cây cung trên yên ngựa, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

"Ồ! Đây là cái gì?" Bên cạnh lão giả đột nhiên có một giọng nữ thanh thúy truyền đến, thanh âm tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Đây là một cô gái thanh tú đi theo lão giả phát ra.

Nữ tử này gọi là Anh San, mới có mười lăm mười sáu tuổi, là vãn bối của Anh Lộ và cũng là một trong mấy người trong bộ lạc được kiểm nghiệm phát hiện là có linh căn. Tự nhiên là được Anh Lộ rất sủng ái.

Lão giả nghe vậy thì cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Kết quả ngay phía trước cách đó không xa, phía dưới một đám cây rậm rạp quả nhiên có trận trận thanh quang lấp lóe không ngừng, mơ hồ là có vật gì đó. Mà hắn nhớ kỹ rõ ràng là mới vừa rồi quay đầu nhìn qua thì vẫn chưa thấy vật này.

Lão giả trong lòng rùng mình.

Làm một gã thủ lĩnh bộ lạc tự nhiên là đối với việc tiên sư khi làm phép phát ra linh quang, cũng không tính là xa lạ.

Chẳng lẽ thật sự có tiên sư muốn xuống tay đối với đội ngũ nghèo như bọn ta?

Anh Lộ trong lòng trầm xuống bỗng nhiên giơ một tay lên. Đội ngũ phía sau nhất thời dừng lại. Những người khác cũng đều chứng kiến thanh quang tại bụi cây phía trước, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần kinh hoảng cùng đề phòng.

Lão giả cố gắng trấn định ghìm cương, đứng ở tại chỗ Bất động nhưng trong đầu xuất hiện ý niệm nhanh quay ngược trở lại để tự bảo vệ mình.

Nhưng một lát sau lão giả phát hiện ra việc này không thích hợp.

Trong bụi cây rậm rạp, thanh quang cứ chớp động không ngừng nhưng thủy chung không thấy có tiên sư hiện thân ra cũng không có tiên thuật gì phát ra.

Anh Lộ trong mắt sáng ngời, vội vàng hướng bụi cây rậm rạp nọ cân thận nhìn lại. Bụi cây rậm rạp này rễ chùm rất nhiều nên vốn không cách nào thấy rõ cái gì.

"Thố Mãnh ngươi qua xem một chút, có phải có vị tiên sư ở đó hay không" Lão giả ánh mắt chớp động vài cái rồi đột nhiên mở miệng nói.

"Dạ, tộc trưởng!" Từ trong đội xe có một gã thanh niên thân cường lực tráng, khuôn mặt uy mãnh nghe vậy thì ngẩn ra rồi vội vàng đáp ứng một tiếng, lập tức xuống ngựa, cẩn thận hướng tới bụi cây cách đó hai mươi trượng đi tới

Khi còn cách thanh quang khoảng năm sáu trượng, gã thanh niên do dự một chút, cước bộ theo tiềm thức dừng lại.

"Không biết tiên sư ở đây? ta thay mặt cho Thương lộ bộ đặc biệt đến bái kiến tiên sư chân nhan" Thanh niên này tựa hồ tại Thương lộ bộ cũng có chút thân phận, nói năng cũng nhã nhặn, trên mặt đồng thời lộ ra Thần sắc cung kính.

Nhưng trong bụi cây vẫn chỉ thấy linh quang lưu chuyển, cũng không có bất cứ thanh âm nào phát ra. Thanh niên thấy vậy thì không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn lão giả một cái.

Lão giả thấy gã quay đầu lại thì cũng chỉ im lặng nhìn gật đầu. Thanh niên trong lòng nhất thời có vài phần lo lắng, cước bộ lặng yên không tiếng động nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Chờ khi đi tới trước bụi cây rậm rạp, thanh niên chần chờ một chút rồi cắn răng một cái đưa tay vén bụi cây ra.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện