Chương 916: Kinh sợ thối lui
Lạc hồn sa thật sự không phải bảo vật bình thường bởi vì để tế luyện loại lợi khí ô uế này thì Hoàng Bào đại hán lúc trước chẳng biết đã phải lén giết không biết bao nhiêu tu sĩ cấp thấp, chọn tinh hồn nguyên thần của bọn họ cùng số lượng lớn vật liệu quý hiếm rồi tiếp tục hao phí hơn trăm khổ công cuối cùng mới tế luyện thành công. Ngày trước, khi gặp cường địch, đại hán hai người chỉ cần thả cát này ra là gần như mọi việc đều thuận lợi. Và khi đối đầu với cường địch đồng giai thì pháp bảo này vẫn đại triển thần uy, liên tiếp lập nhiều kỳ công. Thậm chí thanh danh của người sáng chế ra nó " Cuồng Sa thượng nhân" được xem như là một tiền bối cao nhân tiếng tăm lừng lẫy trong bàng môn tả đạo.
Lúc này đây, hắn dám trêu chọc Huyễn Vương đại danh đỉnh đỉnh trong tà tu mà nguyên nhân cũng là do có hai phần ỷ vào sức mạnh của bảo vậy này. Nhưng hôm nay, khi thả cát này ra gia nhập vào trong đại trận để đối phó với một tu sĩ không biết tên ở trước mặt, nhưng nó chẳng những không thể đả thương địch thủ mà ngược lại bị đối phương thả cự viên ra thu mất không ít. Điều này tất nhiên khiến Hoàng Bào đại hán vô cùng tiếc của nên cũng không dám tiếp tục dùng sa vụ vây công đối phương nữa, mà ngược lại vội vàng bấm tay niệm thần chú, thu hồi tất cả hắc sa xung quanh Hàn Lập. Đồng thời việc này khiến trong lòng hắn cảm thấy mà không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn rời đi.
“Cuồng Sa huynh, huynh không phải có mượn Làm Tinh thần sa mang tới đây sao? Rõ ràng dùng bảo vật đó là có thể để đối phó được với nó mà. Cự viên này tuy rằng không biết là linh thú gì nhưng hiển nhiên là nó có thể khắc chế được âm hồn quỷ khí. Mà Lam Tinh thần sa kia lại chính là bảo vật thuần túy của đạo gia nên đối phương nhất định không thể chống đỡ được. Chỉ cần diệt được nó là hết thảy đều có thể dựa theo kế hoạch trước đó mà tiến hành.” Người lên tiếng chính là Thiên Phong đạo quân, một lão giả mặt ngựa màu ngăm đen với đôi mắt rất nhỏ.
Vì lần hành động này mà bọn họ đã phải hao phí rất nhiều tâm huyết tinh lực vì thế mắt có thể trông thấy sẽ thành công nên họ thật sự không muốn cứ như vậy mà thất bại trong gang tấc.
“Lam Tinh thần sa là ta để ngừa trong vạn nhất nên mới thiên tân vạn khổ xin xỏ dùng làm pháp bảo cứu mạng. Thiên Thạch mỗ mỗ là chỗ có quan hệ sâu xa với ta nên mới có thể cho ta mượn một chút. Ta cũng đã đáp ứng với rằng chỉ dùng nó để bảo toàn sinh mệnh. Nếu vạn nhất có sơ xuất gì thì ta không thể giao phó với mỗ mỗ người.” Cuồng Sa thượng nhân nghe những lời này lập tức lắc đầu từ chối.
“Nhưng tu sĩ trước mắt với pháp bảo linh thú này lại lợi hại sắc bén tới dị thường. Ta dùng loại cát này căn bản không thể đối kháng với chúng. Chẳng lẽ công phu trước đây cứ thể mà mất trắng sao. Đừng tính toán gì nữa, Thiên Thi Châu của lão ma kia chính là một bảo vật tu luyện pháp hiếm có và nó cũng là một vật trọng yếu giúp ta đột phá tới cảnh giới tiếp theo!” Thiên Phong chân quân nghe những lời của Cuồng Sa thì không khỏi nóng nảy.
“Hừ! Thiên Thi châu quan trọng thì Lam Tinh thần sa không quan trọng sao. Loại cát này không phải là loại có thể sử dụng được nhiều lần mà chỉ có thể sùng một lần duy nhất. Nếu đã sử dụng thì chút Lam Tinh sa này của ta sẽ không còn nữa. Thiên Thạch mỗ mỗ dù có quan hệ sâu xa với ta nhưng cũng đừng có mơ tưởng tới xin được lần thứ hai. Huống hồ thần thông của kẻ trước mắt thật sự sâu không lường được. Lam Tinh sa cũng chưa chắc đã có thể đánh bại được đối phương. Vạn nhất vẫn bị đối phương phá giải thì chúng ta lại càng rơi vào cảnh họa vô đơn chí.” Cuồng Sa thượng nhân hừ một tiếng, nói với vẻ không đồng ý.
-“Nhưng....”
Thiên Phong chân quân mặc dù thấy lời của đối phương nói cũng có lý nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không cam tâm. Hắn còn đang định khuyên vài câu nữa thì đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía xa một đạo hỏa quang bay đến, xoay xung quanh đám bụi cát trên bầu trời một cái rồi xuyên qua đó rơi vào tay hoàng bào đại hán.
“Đây là...” Đại hán sau khi đưa tay nâng truyền âm phù hiển hóa thành hỏa quang đó lên mà trên khuôn mặt lộ rõ vẻ ngoài ý muốn nhưng rồi sau đó không chút do dự đưa thần thức đắm chìm vào trong đó.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt đại hán bỗng trở nên âm trầm. Sau đó hắn vung tay lên, hỏa diễm đó cứ như vậy mà biến mất không còn chút tung tích.
“Đi thôi! Hiện giờ có sử dụng Lam Tinh thần sa cũng đã muộn rồi. Thất tử với Tam sát, mấy tên phế vật kia không ngờ lại bị Ngọc Hoa phu nhân sử dụng thi binh mạnh mẽ giải khai phong tỏa của bọn chúng rồi mang theo lượng lớn linh thi cao giai chạy trốn. Nếu không mau đi thì chúng ta có thể gặp nguy hiểm.” Cuồng Sa thượng nhân lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Thiên Phong chân quân liền chấn động. Lúc này hắn mới hoàn toàn dập tắt tia ảo tưởng cuối cùng và chỉ có thể bất đắc dĩ ứng thanh trả lời một tiếng. Sau đó hai người không dám chậm trễ mà vội vàng thi pháp. Bụi cát màu đen sau khi cuộn trào mãnh liệt một lúc rồi sau đó ùn ùn biến mất nơi phía xa. Hai người đại hán này từ đầu đến cuối vẫn chưa lộ diện tới một lần. Hàn Lập đứng trên đầu vai của cự viên. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào đối phương đã thoát đi ở phương xa.
Thời gian của hắn cũng không có nhiều, nên nếu đối phương còn tiếp tục làm phiền thì nói không chừng hắn sẽ lại một lần nữa sử dụng Hư Thiên Đỉnh. Lần trước Hư Thiên Đỉnh đã tự động thu Linh sa của Thiên Lan thánh nữ lại, vì thế nên đối phó với bụi cát này cũng không phải là vấn đề. Chỉ có điều Hư Thiên Đỉnh dù sao cũng là thông thiên linh bảo. Tuy nói rằng tu sĩ Loạn Tinh hải ngoại không có mấy người biết tới nó nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng sử dụng trước mặt người khác. Bằng không nếu vạn nhất đúng lúc bị kẻ nào đó nhận ra thì sẽ có rất nhiều phiền toái. Cho dù pháp lực của hắn có thông thiên thì chỉ sợ tới lúc đó cũng khó mà có được ngày yên ổn.
“Đạo hữu quả thật thần thông quảng đại, không ngờ ngay cả Lạc Hồn sa này cũng có thể phá vỡ! Thực khiến bổn vương mở rộng tầm mắt. Bổn vương đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu.”
Huyễn Diệp vương thấy bọn người đại hán mặc hoàng bào mang theo sa vụ rời khỏi rồi biến mất nơi chân trời thì trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều hắn vẫn không lập tức thu thi diễm trên người lại mà chắp tay hướng về Hàn Lập nói.
Hàn Lập nghe thấy những lời này, ánh mắt hắn lúc ấy mới dừng lại trên người vị Vạn niên thi vương này. Bụi cát rút đi rất nhanh, chỉ là tình hình vị thi vương này thật sự cũng không được tốt cho lắm. Linh khí trên người hắn so với lúc vừa mới biến thân hiện nguyên hình thì ước chừng phải yếu mất hơn một nửa. Xem ra dưới tình huống trọng thương mà tỏa ra loại thi diễm bản mệnh này để ngăn cản Lạc Hồn sa thì đã làm hao tổn rất rất nhiều nguyên khí của lão ma này. Ánh mắt của Hàn Lập hờ hững nhìn chằm chằm vào lão ma, một chút cảm tình cũng không có. Huyễn vương cho dù không phải là tu sĩ bình thường nhưng sau khi thấy qua Hàn Lập vừa rồi đại triển thần thông thì trong lòng cũng không thể không sợ hãi nên hắn lập tức cẩn thận cảnh giác vì sợ mình vừa mới thoát khỏi miệng hổ ở cửa trước thì lại gặp ngay sói ở cửa sau.
Mà Cự viên ở phía dưới chân Hàn Lập sau khi thoát khỏi bụi cát liền híp cặp mắt vĩ đại của mình lại, đứng bất động tại chỗ như đang thưởng thức hắc sa mà vừa rồi mình hút vào trong bụng. Lúc này, sau khi Huyễn vương để lộ một chút dè chừng đối với Hàn Lập thì cự viên có tâm thần tương liên với Hàn Lập ngay lập tức có cảm ứng. Hai mắt của nó xoay chuyển nhìn vào vị Thi vương ngàn năm này. Sau đó trên khuôn mặt của con thú này không ngờ lại biểu lộ thần sắc vô cùng giống con người. Miệng rộng khẽ mở ra chậc chậc không ngừng tựa như là nhìn thấy mỹ vị khoái khẩu, vẻ mặt đầy vẻ tham lam.
Ánh mắt này khiến vị đế vương từ thời thượng cổ Huyễn vương này sởn cả tóc gáy. Hắn vừa rồi nhìn thấy con vượn này dễ dàng thu lấy Lạc Hồn sa liền biết được sự đáng sợ, cự viên. Thậm chí khi đối mặt với con thú này thì trong lòng hắn còn ẩn chứa một nỗi sợ hãi trời sinh. Mặc dù nỗi sợ hãi đó không mãnh liệt nhưng Huyễn Vương cũng có thể ngầm đoán ra được, con thú này sợ rằng có mấy phần khả năng khắc chế trời sinh đối với mình. Nghĩ vậy mà trong lòng không khỏi thầm kêu khổ, cả người cứ thấp thỏm lo lắng không yên.
“Tuy rằng lần ra tay vừa rồi là do mấy tên kia tự chuốc vạ vào thân, nhưng bất kể là thế nào đi nữa thì ta cũng đã cứu ngươi một tính mạng. Hậu tạ mà ngươi vừa nói là chỉ cái gì. Ta quả rất muốn biết đấy!” Đang lúc bầu không khí có chút khẩn trương thì thần sắc Hàn Lập rốt cục sau khi trở lại bình tĩnh, chậm rãi nói.
Hắn cũng không phải là chính nhân quân tử gì, hơn nữa trên người, sát khí phản phệ càng ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ thấy chỗ này chỉ còn lại vị Thi vương đang bị trọng thương nên tự nhiên là hắn không thể áp chế được một chút sát tâm. Hàn Lập vừa rồi cẩn thận dò xét đối phương thì cảm nhận được thi khí từ trên người đối phương tương tự như trên chiếc Kim Cương tráo. Hơn nữa vừa rồi nghe đại hán mặc hoàng bào xưng hô với đối phương là "Huyễn huynh" nên cũng đoán ra được bảy tám phần thân phận của đối phương.
Vị này không ngờ chính là "Huyễn", đế vương luyện thi trong lời Kim Nguyên. Có thể gặp đối phương nhanh như vậy quả thực đúng là một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng hắn gượng ép vận dụng Đại Diễn quyết, và sau khi đầu óc thanh tỉnh trở lại rồi tính ra mình còn bị phong ấn một khoảng thời gian nữa, mà đối phương lại có được một vài bí thuật rất có tính khả thi, hơn nữa vừa rồi Phong Lôi sí, Băng Diễm các loại thần thông đều đã được hiển lộ nên chúng không thể có được công hiệu bất ngờ nữa. Bởi vậy cho dù có Đề hồn thú tương trợ nhưng vị Thi vương ngàn năm này thật sự không phải chỉ là loại luyện thi bình thường. Vì thế tính khả thi của việc bắt đối phương trong khoảng thời gian ngắn là không cao.
Cho nên sau khi đắn đo, Hàn Lập đã cố gắng tự kiềm chế sát khí trong lòng lại. Chỉ có điều đã cứu đối phương một mạng thì việc chiếm tiện nghi tất nhiên là chẳng thể bỏ qua. Vì thế hắn vừa rồi mới không chút khách khí nói.
“Ha ha! Bổn vương cái khác thì không có nhưng một chút linh thạch, tài liệu cũng dự trữ ít nhiều. Đạo hữu nếu không chê thì cùng ta quay về. Bổn vương tuyệt đối sẽ làm vừa lòng đạo hữu.” Huyễn vương nghe được những lời kia của Hàn Lập thì trong lòng cũng hơi chút an tâm. Khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, nói.
“Không cần rắc rối như vậy. Tại hạ trông viên Kim châu kia của đạo hữu cũng được đấy. Đạo hữu có thể bỏ thứ yêu thích của mình mang tặng cho tại hạ hay không!” Ánh mắt Hàn Lập dừng trên người đối phương một lát rồi tỉnh bơ nói.
Hàn Lập chẳng thèm để ý gật gật đầu tỏ vẻ đúng vậy, chính là vật này.
“Nó gọi là Thiên Thi châu, do ta sau khi tu luyện Thiên Thi quyết tới đẳng cấp Thi vương mới có thể sinh ra một loại giống như bản mạng pháp bảo. Bình thường ta căn bản không dễ dàng đưa ra cho người khác nhìn. Nếu ta đoán không nhầm thì nhị yêu Phương Tiêm sơn hơn phân nửa là do vật này mà tới. Chỉ có điều hạt châu này đối với ta không có tác dụng gì cả nên đạo hữu cứ việc cầm lấy đi!” Huyễn vương chớp mắt vài cái rồi đột nhiên nở một nụ cười, tay phẩy một cái đưa khỏa kim châu bay nhanh về phía Hàn Lập.
Hàn Lập cảm thấy rất bất ngờ nhưng động tác của hắn không chậm một chút nào. Tay đưa ra chụp vào hư không bắt lấy viên châu đang bay tới. Ngay lập tức, trong không trung hiện ra một đại thủ màu xanh bắt lấy viên kim châu đó. Lão ma cuối cùng cũng không động tay chân gì trên viên châu này! Hàn Lập dùng một đoàn thanh quang bao lấy viên châu này, hai mắt nhíu lại cẩn thận dò xét viên châu.
Không phải là đồ giả. Đây đúng là viên kim châu mà lão ma này đã sử dụng lúc trước. Hắn sở dĩ mở miệng muốn vật này vốn trong lòng đang tính tới chuyện mặc cả, nhưng đối phương lại gọn gàng như vậy nên mới khiến hắn có chút ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ!