Chương 962: Đấu Giao
Khu vực bọn họ tìm kiếm chính là hải vực phía tây Quỳnh Anh đảo, cách Quỳnh Anh đảo không xa.
Mấy ngày trước tại đây có một tổ tu sĩ bị bát cấp lam giao đánh lén, bọn ác giao vốn giảo hoạt, khả năng còn lẩn quẩn ở khu vực này chờ bọn họ đến tiêu diệt cực thấp. Nam Hải môn chỉ cho bọn họ đến đây dò xét một lần nữa xem có gì khác thường hay không.
Trước mặt nhiều tu sĩ tất nhiên Hàn Lập sẽ không đem toàn bộ thần thức phát tán tránh khiến cho các tu sĩ Nguyên Anh khác nghi ngờ, chỉ dùng thần niệm đem chu vi mười dặm mặt biển xung quanh bao hết, chỉ như vậy cũng đủ phát hiện hành tích ác giao mà không sợ bị đánh lén.
Hơn mười tu sĩ tiếp tụ phi hành, qua nửa ngày bọn họ cũng đã dò xét hơn một nửa hải vực nhưng vẫn như phán đoán ban đầu, hoàn toàn không có thu hoạch.
“Kia là vật gì?” Một gã tu sĩ bay phía trước đột nhiên kinh hãi hét lên.
Hàn Lập đang cẩn thận dò tìm các phía khác nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía chân trời một tầng yêu khí cuồn cuộn bốc lên, phía trong gồm nhiều tảng bụi lớn nhỏ đang hướng phía các tu sĩ bay đến.
“Tốt lắm, bên trong chắc chắn có yêu thú cấp cao, không để chúng thoát.” Một trận xôn xao vang lên, một gã tu sĩ kinh hỉ hét lớn.
“Không đúng. Bọn ác giao này bình thường không phải chỉ cần thấy chúng ta là lập tức bỏ chạy hay sao, hôm nay sao lại chủ động tấn công, chắc chắn có quỷ kế.” Một tu sĩ khác tương đối trầm ổn, chần chừ lên tiếng.
Dẫn đầu tổ đội là một dại hán trang phục vàng óng Nguyên Anh kỳ, vừa nghe xong lời này liền nhướng mày, tập trung ánh mắt nhìn về các phương hướng còn lại, sau đó đột nhiên biến sắc thét lớn:
“Cẩn thận, các hướng khác cũng có yêu thú bay về đây!”
Vừa nghe lời này chúng tu sĩ lập tức đại loạn, tất cả đều mang pháp bảo tung ra đề phòng, sau đó nhìn ra khắp nơi. Nhưng mấy ngàn dặm xung quanh đều trống trải, không hề có bóng yêu thú nào.
Các tu sĩ liếc mắt nhìn nhau muốn xác nhận lại lời đại hán vừa nói bỗng nhiên phía trên bầu trời xuất hiện tiếng giao gầm chói tai. Tiếp theo đằng xa từng đám yêu vân xuất hiện không ngừng quay cuồn, ẩn ẩn hiện ra thân hình giao long nhanh chóng tiến về hướng bọn họ.
Nhưng trọng yếu nhất là, từ hai bên lại xuất hiện hai cỗ yêu vân lam và hồng màu sắc cực kì rực rỡ lại còn to hơn đám yêu vân xung quanh vài lần.
“Làm sao có thể xuất hiện hai bát cấp yêu thú?” Với thần thức của các tu sĩ lập tức cảm nhận được hai cỗ yêu vân này, một người sắc mặt tái nhợn hét to.
Các tu sĩ còn lại sắc mặt cũng hoảng hốt, đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng.
Hiển nhiên đám ác giao này không biết tìm đâu ra được thêm một đồng loại bát cấp, hiện tại không cần đánh lén nữa mà đã bao vây ý đồ tiêu diệt toàn bộ tổ tu sĩ này.
Phản chủ vi khách!
“Không cần hốt hoảng, mau chóng chia ra phát truyền âm phù cho các tổ còn lại, sau đó lập tức phân công nghênh địch. Đám ác giao này hiện đã gần tập trung lại, uy thế không ngừng tăng lên, nếu các người rời đội bỏ chạy, với thủy thuật của bọn chúng chỉ khiến chúng ta chết sớm hơn thôi.” Đại hán Nguyên Anh kỳ vẫn duy trì trấn định, hét một tiếng chói tay rồi lớn tiếng phân phó.
Vừa nghe xong các tu sĩ còn lại tâm thần cũng tạm trấn định, có vài người còn thả mấy đạo truyền âm phù vụt đi.
“Ta sẽ đối phó một con bát cấp ác giao, con còn lại phiền hai vị đạo hữu dùng thân pháp linh hoạt duy trì một chút, không cần dùng cứng đối cứng, cốt là duy trì thời gian. Các tu sĩ còn lại thì đối phó với đám thất cấp ác giao.” Đại hán lại trầm giọng nói.
Nhưng lúc này đám tu sĩ lại quay mặt nhìn nhau.
Đối phó với bọn thất cấp ác giao tuy đại bộ phận tu sĩ ở đây không phải đối thủ nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình. Nhưng bắt họ hai người liên thủ đối phó với bát cấp ác giao, không phải giỡn chứ? Cho dù là quần đấu, tu sĩ bình thường cũng không thể chống đỡ bát cấp ác giao được bao lâu.
“Hai người không đủ thì ba người!” Đại hán thấy tình hình như thế có chút lo lắng lại tăng thêm một người.
Lời vừa dứt đột nhiên một thanh âm phá không vang lên, một màn chấn động xuất hiện.
Chỉ thấy một gã tu sĩ tướng mạo tầm thường đột nhiên phát ra uy thế kinh khủng, sau đó hóa thành một đạo thanh hồng chói mắt bay thẳng đến hướng đám hỏa vân bát cấp.
“Nguyên Anh tu sĩ, là Nguyên Anh trung kì tu sĩ!” Đám tu sĩ đoại loạn, mọi người kinh hỉ reo lên.
Tên Nguyên Anh kỳ kia sau một hồi sửng sốt cũng vô cùng mừng rỡ. Chắc chắn Nam Hải môn đã phát hiện được cái gì nên cố ý an bài thêm một gã Nguyên Anh tu sĩ vào đội ngũ của mình.
Dù còn muốn tiếp tục suy nghĩ nhưng mắt thấy đám yêu vân kia sắp vây kín, đại hán kia không dám chần chừ.
Thân vừa xoay tròn cũng lập tức hóa thành một đoàn lam quang, nhắm hướng lam sắc yêu vân bay đến.
Các tu sĩ còn lại thấy đã có hai Nguyên Anh tu sĩ ngăn cản hai bát cấp yêu giap cũng đã phấn chấn tinh thần, liên tục phi độn đi nhắm hướng các yêu vân còn lại.
Không lâu sau đó từ bốn phương tám hướng từng đạo linh quang không ngừng phóng lên.
Thanh âm công kích không ngừng vang lên.
Bất đồng với xung quanh, phía hai yêu vân bát cấp vẫn không hề động tĩnh, Hàn Lập lúc này đang đứng yên, trên người bị một tầng tử sắc băng diễm vây lấy, bốn phía xung quanh đều là luyện ngục hỏa hải ( biển lửa), xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm két két. Chút thanh âm này so với thanh âm công kích kinh thiên động địa từ các hướng khác tự nhiên không đáng kể đến.
Mà ở phía đối diện khoảng mười trượng, một gã yêu thú nửa người nửa giao đang đứng giữa một hỏa trụ lạnh lùng nhìn Hàn Lập. Yêu thân của hắn thoạt nhìn có vẻ giống một nam tử nhưng toàn thân lại được từng đám vảy đỏ to bằng nắm tay vây lấy, không ngừng phung trào hồng diễm ra bên ngoài.
“Quả nhiên là hồng giao, xem ra lần này ta may mắn rồi. Bát cấp xích hỏa giao so với thất cấp lúc trước thì mạnh hơn nhiều, như vậy lân phiến trên người ngươi hẳn cũng rất tốt.” Hàn Lập đột nhiên nhoẻn miệng cười.
“Ngươi đã nhắm ta từ trước?” Tên nửa người nửa thú kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lục quang trên mắt khẽ lóe lên, sau đó nhếch miệng nói lại lộ ra một cái răng nanh trắng bạch khiến người khác không rét mà run, đồng thời hỏa trụ tại bốn phía lại tăng vọt lên ba phần, nhất thời thanh thế kinh người.
Chẳng qua bộ dáng xích hồng giao này tuy dữ tợn nhưng trong long lại vô cùng bất an.
Tên tu sĩ nhân loại này, chẳng những là một gã Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa một thân tử diễm băng chúc lại vô cùng bí hiểm đã vô hiệu hóa yêu hỏa hắn khổ tu nhiều năm, chỉ một chiêu này cũng đã phế hơn nữa thần thông của hắn.
Hơn nữa không hiểu sao vừa thấy bộ dạng bình tĩnh của Hàn Lập trong lòng hắn lại phát lạnh, một loại cảm giác nguy hiểm dâng lên khiến cho yêu thú ngày ngày càng bất an.
“Lúc ta đến đây là vì ghe nói trong đám ác giao có một con thất cấp xích hỏa giao, hiện tại gặp ngươi tự nhiên sẽ không còn hứng thú với tiểu gia hỏa kia nữa. Nhưng ngươi đã tu luyện thành hình, ta cũng không có hứng giết chóc. Tốt hơn là nên thế này, nếu ngươi tự động mang lên vài tấm bản mệnh lân phiến cho ta, sau đó mang đàn giao rời đi ta sẽ chừa cho ngươi một đường, thế nào?” Hàn Lập cười hắc hắc sau đó bất động thanh sắc nói.
“Đưa bản mệnh lân phiến cho ngươi? Khẩu khí quả là không nhỏ.
Chỉ là một tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nhỏ bé mà dám càn rỡ như thế, hãy đem theo cái giấc mộng hão huyền ấy mà hôi phi yên diệt đi.” Xích hỏa giao vừa nghe Hàn Lập nói lời ấy thì như bị động phải vảy ngược, nổi giận lôi đình.
Bản mệnh lân phiến đối với giao vô cùng quan trọng, tuy to nhỏ không đồng đều, số lượng nhiều ít khác nhau nhưng theo thời gian tăng trưởng những bản mệnh lân phiến này quán chú thêm cho chúng không ít tinh nguyên và pháp lực gần như là yêu đan. Một khi mất đi tu vi chúng lập tức mất quá nửa, Hàn Lập một lần đòi vài cái tự nhiên là chọc giận nó.
Trong cơn cuồng nộ, thân hình trong hỏa trụ lộn một cái, “phanh” một tiếng hỏa trụ từ bốn phía tỏa lớn ra, một đầu xích hồng giao long bảy tám trượng đột nhiên xuất hiện trong hóa diễm. Lúc này hắn đã đem mối bận tâm lúc trước vứt đi, chỉ muốn một tay đập nát Hàn Lập sau đó dùng yêu hỏa thiêu trụi.
Ác giao vừa hiện ra bản thể yêu thú liền hung hăng hé miệng, một đạo long nham đỏ sậm bắn thẳng đến Hàn Lập.
Hàn Lập vừa thấy cảnh này lông mày khẽ nhướng lên:
“Hóa lửa thành dịch thể, có thể đem yêu hỏa luyện thành bậc này bản lãnh thật không tồi. Xem ra lần này ta phải chân chính động thủ rồi.”
Trong miệng vừa nói, Hàn Lập cũng không dám chậm trễ, giơ tay vỗ vào ót một cái, một viên tuyết châu trắng bạch từ miệng phun ra, đây đúng là tuyết tinh châu đã được hắn luyện hóa.
Hạt châu vừa thoát ra lập tức hóa lớn thành nắm tay rồi vọt thẳng tới, Hàn Lập đồng thời quát khẽ một tiếng duỗi tay chỉ vào hướng hạt châu đang bay, tuyết châu lập tức xuất hiện thêm một cỗ tử sắc hỏa diễm, sau đó lại hóa thành một tử sắc hỏa giao miệng ngậm tuyết tinh châu.
Tử giao sau khi thành hình không chút khách khí bay lên đón đầu hỏa dịch đang đánh tới.
“Tư lạp” một tiếng, bạnh khí xung quanh nổi lên không ngớt phủ lấy hai người. Bên ngoài nhìn vào chỉ mơ hồ thấy được tử sắc giao long đang dùng viên châu không ngừng phun tử diễm áp chế khiến hỏa dịch không ngừng thối lui.
Xích hỏa giao thấy thế trong mắt lộ ra một tia kinh sợ nhưng lập tức hung quang chớp động, khắp người hồng mang đại phóng lại há miệng phát ra một tiếng kêu to.
Hàn Lập bị vây giữa biển lửa, hỏa diễm lại không ngừng quay cuồng, sau đó một hỏa sóng cao hơn mười trượng xuất hiện hùng hổ từ hai bên ập xuống Hàn Lập.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, hai tay chà xát vào nhau sau đó tách ra nhẹ nhàng hướng hai bên vẫy một cái.
Tử quang chớp động, một thanh âm thanh thúy vang lên, hai đỉnh băng ba mươi trượng từ đất đột ngột vươn thẳng lên, trên mặt băng tử sắc hàn quang không ngừng chớp động đem hỏa sóng hai bên đè xuống.
Đúng lúc này, hỏa giao phía xa đột nhiên nhoáng lên, thân hình thu nhỏ lại vài lần chỉ còn hơn trượng.
Sau đó hỏa dịch đang bắn ra cũng dừng lại, “Sưu” một tiếng, toàn thân hóa thành một mũi nhọn bắn về phía Hàn Lập với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách hai mươi trượng. Đến khi khoảng cách không còn xa, hai trảo nâng lên chuẩn bị công kích.
Thì ra yêu giao thấy dùng yêu hỏa tấn công không hiệu quả nên định dựa vào yêu thể mạnh mẽ tiếp cận Hàn Lập, sau đó bất ngời ra tay bắt lấy.