Chương 976: Linh Sơn Côn Ngô
Nửa ngày sau, ở một nơi sâu trong Vạn Độc cốc, nơi mà chỉ nhung nhúc toàn độc trùng, đột nhiên hơn mười cự đại hỏa cầu bắn ra.
“Phốc phốc” vài tiếng, mấy hỏa cầu này không nổ tung mà lại hóa thành hơn mười con hỏa xà sống động, di chuyển trên mặt đất.
Nhiệt khí tăng lên, trong chớp mắt đã đem đám độc trùng hóa thành tro bụi.
“Ha ha, khả năng khống chế pháp thuật của Hàn đạo hữu đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi, nếu nói đạo hữu tu luyện thiên về hỏa công pháp hẳn cũng không mấy người không tin.” Tiếng của một nữ tử khẽ vang lên.
“Cũng không có gì, năm đó lúc cảnh giới còn kém thường hay sử dụng, nên chỉ quen tay mà thôi.” Hàn Lập nhàn nhạt trả lời.
Trong đám vụ khí, thân ảnh đại hán cùng bọn người Hàn Lập dần hiện ra, dập tắt biển lửa rồi bắt đầu đi tới.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, thần sắc vừa động, bước chân vừa đặt xuống bỗng ngừng lại, đối diện là biển lửa nhưng khói độc lại loãng vô cùng, tựa hồ có gì kì lạ. Hắn còn chưa kịp đem thần thức thả ra, đại hán đi đầu đột nhiên điểm vào Ngọc Như Ý một chút, ngân quang lập tức tăng vọt đồng thời bay về phía trước.
Kết quả dưới sự chiếu rọi của ngân quang, khung cảnh vốn mờ ảo đã hiện ra rõ ràng.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, cũng hít một hơi khí lạnh (kinh hãi).
Hơn mười trượng phía trước xuất hiện một khe rãnh cực lớn. Từ hai bên nhìn sang không thể ước lượng được chiều dài của nó, nhưng rộng khoảng chừng trăm trượng, bên trong còn có hắc sắc âm phong phun ra đem khói độc xung quanh thổi tán loạn.
“Đây là cửa vào Âm Dương Quật, mọi người tiếp tục đi thôi.”
Những người này ngoại trừ Hàn Lập và Bạch Dao Di ra đều đã từng đến đây, nên sau khi lão giả lên tiếng cả bọn lập tức không trì hoãn đến bên cạnh khe rãnh.
Tuy trong rãnh phun ra Địa Âm phong cực kỳ mãnh liệt nhưng thần sắc mọi người lại không chút hoang mang.
Rãnh lớn này như một vực sâu không thấy đáy, từng đoàn hắc sắc âm phong không ngừng tuôn ra, mà bên trong còn loáng thoáng phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.
Ánh mắt Hàn Lập lướt qua hai bên vách rãnh, chỉ thấy dường như được một tầng băng trong suốt ngưng kết thật dày.
“Chúng ta vừa nhìn thấy cũng không phải là Kinh Phách âm phong, chỉ là âm phong bình thường. Nhưng một khi xâm nhập vào sâu bên trong, Kinh Phách âm phong sẽ xuất hiện, nếu không phòng bị cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng vô pháp chống đỡ được lâu. Hiện giờ nhờ có Tử U Châu ta mang theo, sự uy hiếp sẽ giảm đi đáng kể. Nhưng trong Âm Phong quật lại khác, Kinh Phách âm phong trong đó cũng kì dị, lớn nhỏ không đồng đều, các đạo hữu đều là người lịch duyệt, ta nghĩ cũng không cần nói thêm gì.” Lão giả họ Phú dò xét rãnh lớn một hồi, khẽ hắng giọng nói.
Sau đó hắn khoát tay, trong tay liền xuất hiện một viên tử châu to bằng nắm tay.
Tử châu vừa xuất hiện Hàn Lập đã cẩn thận liếc mắt xem xét. Trong khoảnh khắc chỉ thấy tử ảnh chớp động, thần thức không tự chủ được tựa hồ Thần hồn sắp sửa trực tiếp thoát ly khỏi thân thể.
Hắn không khỏi cả kinh, nhưng lúc này Đại Diễn quyết lại tự động vận hành, một cỗ thanh lương xuất hiện khiến hắn trở lại bình thường
Hàn Lập tuy bên ngoài bất động thanh sắc nhưng đã thầm hoảng sợ. Không hổ là trấn tông chi bảo của Ma tông, quả nhiên rất tà đạo.
Trong lòng nghĩ vậy, Hàn Lập không khỏi liếc mắt nhìn qua đại hán họ Nguyên và Bạch Dao Di.
Hai người này ánh mắt cũng không ngừng chớp động, sắc mặt cũng vô cùng không tốt.
Thấy bọn họ trong lúc không đề phòng đã nếm phải quả đắng, không biết họ đã dùng bí thuật gì để thoát hỏi mê thần của tử châu.
Lão giả họ Phú đối với hành động của bọn họ xem như không thấy, một tay nâng tử châu, miệng khẽ ngâm chú ngữ.
Nhất thời quang hoa lóe lên, một vầng sáng nhè nhẹ từ tử châu phát ra, đem một vùng hơn ba mươi trượng phủ lấy, bốn người Hàn Lập đồng dạng cũng được bao vào trong, băng hàn âm phong chung quanh vốn mãnh liệt cũng yếu hơn phân nửa.
“Tử U Châu quả nhiên danh bất hư truyền!” Đại hán họ Nguyên thu hồi Ngọc Như Ý, thấy cảnh này không khỏi thốt lên tán thưởng.
“Việc này không đáng nhắc đến, uy lực cuối cùng ra sao còn phải chờ mới biết.” Lão giả một tay nâng Tử U châu, tay kia tung ra một đoàn hồng sắc quang vụ, lơ đãng nói. Sau đó lục quang quanh thân hắn chớp động, thân thể từ từ hạ xuống khe rãnh.
Đám người Hàn Lập tự nhiên theo sát phía sau, không rời khỏi phạm vi bảo hộ đồng thời xuất ra bảo vật hộ thân.
Đại hán xuất ra một lục sắc ngọc bài xoay quanh trên đỉnh đầu, Bạch Dao Di lại mang ra một băng tinh phi đao bay vòng quanh cơ thể, còn hắc y mỹ phụ là một thuẫn bài chắn sát người.
Hàn Lập chỉ đơn giản phóng ra vài kim sắc phi kiếm hộ thể. (Những người kia mỗi người chỉ xuất ra một bảo vật hộ thể, HL xuất ra đến mấy cây phi kiếm mà gọi là “đơn giản” - v)
Chỉ lát sau, thân ảnh của nhóm người trong linh quang bị bóng đen phía dưới thôn phệ vô ảnh vô tung.
Khe rãnh lại khôi phục trạng thái ban đầu.
..............
Khi nhóm người Hàn Lập vừa tiến vào Âm Dương Quật, tại một tiểu hồ ở Nam Cương có bảy tám gã tu sĩ đang phiêu phù trên mặt hồ.
Bọn họ đang nghe một gã hắc y tu sĩ nói gì đó.
Đám người này tục đạo đều có, rõ ràng là các tu sĩ Diệp (Nghiệp) gia đã tụ tập tại hoàng cung mấy tháng trước.
Đại đầu quái nhân phiêu phù ở giữa đám người, bên cạnh là một vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ có khuôn mặt hình chữ điền. Phía sau không xa là một gã thanh niên, chính là Cổ ma có khuôn mặt khá giống Hàn Lập.
Cổ ma hiện đang yên lặng nghe tên tu sĩ thuật chuyện, trên mặt không chút biểu tình.
Hắc y tu sĩ chỉ có tu vi Kết Đan kỳ, đối mặt với mấy vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ thần thái vô cùng cung kính.
“Bốn trăm năm trước Diệp (Nghiệp) gia chúng ta từ một khối tàn bia thượng cổ di tích phát hiện được linh sơn nơi hạ lạc của ‘Côn Ngô’ nên đã bắt đầu mưu tính việc này. Đó là một thánh địa tiên gia lừng lẫy thời thượng cổ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì bị các thượng cổ tu sĩ dùng thần thông vùi đi. Đó là nơi tập trung rất nhiều động phủ của các thượng cổ cư sĩ, rất có giá trị tìm tòi. Trọng yếu hơn nữa, trên tấm bia đá còn tiết lộ, trong lúc các thượng cổ tu sĩ phong ấn núi này đã để lại hai kiện thông thiên linh bảo trong bảo khố. Nếu Diệp (Nghiệp) gia chúng ta có thể tìm được chúng thực lực sẽ lập tức đại tăng, đủ để chấn nhiếp toàn bộ tông môn của chánh ma lưỡng đạo. Chúng ta tiêu phí hơn trăm năm thời gian, phái ra rất nhiều đệ tử trong tộc cơ hồ đã tìm kiếm hơn phân nửa Đại Tấn, cuối cùng cũng tìm được địa phương mà tấm bia đá kể lại. Sau đó các đại sư trận pháp trong tộc đã bắt đầu nghiên cứu giải trừ cấm chế. Bởi việc này quan hệ trọng đại, trừ đại trưởng lão năm đó cùng với các trưởng lão chuyên môn phụ trách việc này, còn lại chỉ có hai ba người biết mà thôi.”
Hắc y tu sĩ ngừng lại một chút, nói tiếp:
“Nhưng thượng cổ cấm chế này mức độ thâm ảo hơn xa sự tưởng tượng của chúng ta, vượt một tầng lại gặp một tầng, cơ hồ trải rộng hơn trăm dặm dưới lòng đất. Hơn mười trận pháp đại sư tiêu phí trên trăm năm mới nghiên cứu được phương pháp phá giải cấm chế. Đó chính là phải mượn thiên địa chi lực, dùng trận phá trận mới có thể phá giải cấm chế này. Nhưng để tìm các tài liệu cần thiết, bày ra pháp trận thì quả thật là một công trình to lớn. Càng trọng yếu hơn, các tài liệu đó cũng quý hiếm dị thường, chúng ta phải cẩn thận thu thập, hành động cũng phải bảo mật để không khiến kẻ khác chú ý, nếu không xem như đem con gái gả cho người khác ( ý nói làm không công), (không gả đi chứ không lẽ giữ mãi trong nhà? Whoa, không ngờ thành ngữ của TQ thời nay vẫn còn mang nặng sắc thái trọng nam khinh nữ như thế - v). Vì thế nên việc bố trí trận pháp phá cấm không thể làm liên tục, kéo dài mãi cho đến lúc này công trình mới hoàn thành. Hiện tại các trận pháp đại sư đang bố trí pháp trận cuối cùng, phỏng chứng hơn tháng nữa sẽ hoàn thành. Đến lúc đó chúng ta có thể phát động một ẩn nặc pháp trận siêu cấp, đem toàn bộ thanh thế lúc phá trận giấu vào trong, ngăn chặn không cho truyền ra bên ngoài, sau đó các trưởng lão có thể tiến vào Côn Ngô sơn tìm bảo vật.”
“Côn Ngô sơn? Thì ra chúng ta đang tìm núi này…”
“Thật không tin được, ta còn không thể tưởng đó là động phủ của các thượng cổ tu sĩ!”
“Chậc, cũng chỉ có loại tiên sơn như Côn Ngô sơn mới có thể có thông thiên linh bảo.”
....
Ngoại trừ ba người: Quái nhân, tu sĩ mặt chữ điền và Cổ ma, những người còn lại nghe nói đến việc này đều khẽ bàn tán, trên mặt không giấu được vẻ hưng phấn.
“Hừ! Các ngươi không nên cao hứng quá sớm, bài trừ cấm chế chỉ là bước đầu tiên thôi. Nếu tầm bảo đơn giản như thế, tam đệ việc gì phải tụ tập chúng ta ở đây, lại thỉnh Thất thúc đến giúp chúng ta một tay. Hơn nữa tam đệ thân là đại trưởng lão còn phải tránh khỏi sự dò xét của các tông môn khác, một tháng sau mới đến đây cùng chúng ta đồng loạt tiến vào Côn Ngô sơn.” Tu sĩ mặt chữ điền trầm giọng nói, các tu sĩ còn lại vừa nghe xong lập tức im lặng.
“Đại ca nói như thế, chẳng lẽ trong Côn Ngô sơn còn có bí ẩn gì sao?” Một gã trưởng lão Diệp (Nghiệp) gia nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Cũng không rõ lắm, nhưng cũng có khả năng lần này chúng ta có vào mà không có ra.” Tu sĩ mặt chữ điền âm trầm nói.
“Sao có thể như thế, chúng ta có hai đại tu sĩ là Thất thúc cùng tam đệ, cho dù gặp cấm chế lợi hại như thế nào cũng không đáng sợ!” Một gã nho sinh giật mình lên tiếng.
“Nếu đơn giản như vậy thì quá tốt rồi, các ngươi sao không suy nghĩ một chút, một linh sơn thánh địa như Côn Ngô sơn tại sao các thượng cổ tu sĩ phải đem phong ấn, còn để lại thông thiên linh bảo ở lại. Trong này hẳn là phải có một bí mật kinh thiên động địa, chắc chắn mang theo nguy hiểm.” Tu sĩ mặt chữ điền nói.
Những người khác nghe thấy thế cũng quay mặt nhìn nhau.
“Không sao cả, đây cũng chỉ là dự đoán trường hợp tồi tệ nhất mà thôi, cũng có thể là vì một vài lí do bất đắc dĩ mà bọn họ phong ấn linh sơn lại, các ngươi cũng không cần quá mức để ý. Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận, nếu có chuyện gì lão phu cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Quái nhân cười hắc hắc.
Lúc này sắc mặt những người kia mới khôi phục lại bình thường.
Nhưng lúc này, trung niên mặt chữ điền lại quay đầu, đột nhiên nghiêm mặt nhìn Cổ ma:
“Hàn trưởng lão, ngươi tinh thông các điển tịch thượng cổ, lần này tiến vào Côn Ngô sơn còn phải nhờ cậy nhiều vào ngươi. Ngươi yên tâm, chúng ta đã tìm được hai kiện ma khí rồi, chỉ cần giải quyết xong việc ở đây, ta sẽ mang ma khí giao cho ngươi.”