Chương 1054: Cấm Ma

Linh cầm trong tay một cây búa lớn màu bạc, trên mặt búa hiện lên hư ảnh một con hổ quái, từ miệng phun ra hoàng khí miển cưỡng ngăn cản được hắc khí. Mà bên kia Lâm Ngân Bình cùng với gã thanh niên họ Từ phụ thân linh tê khổng tước ở cùng một chỗ, xung quanh linh quang ngũ sắc bao phủ, tạm thời cũng bảo vệ được bản thân.

Hàn Lập chỉ nhìn đảo qua những người này, rồi nhíu mày ngước lên trời nhìn Bát Linh Xích và Hắc Phong Kỳ.

Hai kiện linh bảo này, một cái đang bị ma hóa, cái còn lại là vật vô chủ, đều không thể phát huy được hết uy lực vốn có. Bởi vì vậy mà giữa bầu trời tràn ngập hắc phong, ngân văn phiêu động; Đại Ngân Liên cùng với Ô Mãng Giao Long, hai người đang đánh ngang tay nhau

Mà hai kiện linh bảo đang ở cao trên trời như thế gây ra chú ý, cho dù Hàn Lập trong lòng có tâm tư gì đi nữa, cũng chỉ là mơ tưởng hảo huyền. Không nói đến hóa thân cự lang của Cổ Ma Thánh Tổ, những người khác cũng sẽ không ngồi không mà xem hắn lấy đi linh bảo

Từ lúc Cổ Ma Thánh Tổ thoát ra ngoài, thần thông phát ra không phải là hắn có thể đối phó được. Hàn Lập đã muốn viễn độn đi, nhanh chóng rời khỏi chỗ hỗn loạn này. Nhưng chỗ này đều toàn là không gian phong bế; trong chốc lát, không thể nào tìm được lối thoát

Hàn Lập chỉ có thể kiên trì, hết sức tránh cho bản thân mình không bị cuốn vào trong cuộc đại chiến này mà thôi.

Cho nên Hàn Lập thấy Ích Tà Lôi có thể đối phó với ma khí đen thui dị dạng vẫn còn rất hiệu quả. Nhưng cũng chỉ dùng để bảo vệ bản thân mà thôi, tuyệt không phát ra lực lượng mạnh nhất, ngu ngu ngốc ngốc mà xông lên phía trước, ra vẻ anh hùng.

Nếu như làm cho Cổ Ma Thánh Tổ chú ý đến, chăm chăm làm thịt hắn, chẳng phải là toi đời sao.

Hơn nữa, gã Cổ Ma Thánh Tổ này đúng là thoát vây mà ra, cũng là chuyện không may của Tu Tiên Giới Đại Tấn. Hắn cũng không có ý nghĩ muốn thay Đại Tấn Tu Tiên Giả nhận lấy mối nguy hiểm này.

Hàn Lập âm thầm suy nghĩ trong lòng, thần niệm lặng lẽ phóng ra, hướng về giữa tế đàn để tìm kiếm.

Kết quả không ngờ được. Thần niệm vừa đảo qua bên mặt ngoài tế đàn, đã bị một cổ cấm chế không biết tên bắn ngược trở lại, không cách nào đi sâu vào bên trong tế đàn.

Hàn Lập trong lòng thở dài, thần thức chủ động hướng về phía dưới tế đàn đảo qua, không khỏi cảm thấy thấy nao nao.

Sâu xuống phía dưới tế đàn hơn trăm trượng dưới dất, hắn lại cảm ứng có một cái kim cầu dưới đó, thì ra đó chính là đám Phệ Kim Trùng mà hắn đã thả ra lúc trước.

Những con linh trùng này cuối cùng cũng đã tới tầng thứ chín rồi.

Lúc trước khi hắn thả linh trùng ra, chủ yếu dùng để tìm kiếm vách ngăn cách không gian của tầng thứ tám, nhìn xem có thể hay không tìm ra điểm yếu để lợi dụng. Nhưng bởi vì sự xuất hiện của hắc sắc truyền tống trận mà không còn liên lạc với đám linh trùng được nữa. Hiện tại xem ra dường như chúng trong giây lát rơi vào vết vỡ của không gian, rồi bị đưa đến tầng thứ chín

Mà bởi vì lúc ban đầu đám Phệ Kim Trùng bị vây khốn ở tầng thứ tám dưới lòng đất bị đưa đi, thế nên liền im lặng rơi vào tầng thứ chín ở dưới mặt đấtcủa tế đàn. Cho nên chẳng có một ai phát hiện ra chúng.

Hàn Lập nhìn chăm chăm vào những cột đá to lớn ở bốn phía tế đàn đang mờ mờ ẩn ẩn, khẽ động tâm thần, thoáng chút chần chừ rồi sau đó lặng im phát ra một đạo mệnh lệnh cho đám Phệ Kim Trùng này.

Ngay lập tức, kim cầu chợt lóe lên kim quang, lập tức tan rã toán loạn, một lần nữa hóa thành hơn một ngàn con Phệ Kim Trùng phân tán khắp nơi.

Về phần trên mặt đất, lúc này Vạn Niên Thi Hùng cùng với “Hoa Thiên Kỳ” hiển nhiên không muốn tiếp tục giằng co, thỉnh thoảng có người từ phía xa hướng về những cột đá to lớn này mà hung hăng đánh vài cái, tưởng rằng có thể từ chỗ đó mà phá đi trận pháp. Thế nhưng, ngoại trừ huyết nhận của Thi Hùng có thể tình cờ tạo ra một vết trầy xước nhợt nhạt trên bề mặt cột đá ra, những công kích khác chẳng đáng là gì.

Ngay cả đầu quyền màu trắng ngà với khí thế kinh người của “Thiên Hoa Kỳ” cũng chỉ làm cho những cột đá đó khẽ lung lay một cái mà thôi.

Không biết những cột đá này do loại tài liệu nào luyện chế mà thành, bộ dáng vô cùng cứng rắn.

Đương nhiên nếu là Thi Hùng hay là Lung Mộng Yêu Phi phụ thân vào đám người “Hoa Thiên Kỳ” đôi khi xen vào chậm rãi đối phó với cây cột đá nào mà nói, cũng là không có biện pháp nào mà phá hư được.

Nhưng chết người ở chỗ, khi trong bọn họ có người nào có ý muốn rút lui, thì song thủ cự lang không khách khí liền lập tức phun ra hết sức mấy cỗ hắc khí. Dưới ma khí điên cuồng, kẻ nào mà rời xa tế đàn liền bị mạnh mẽ cuốn đi, làm cho bọn họ cả kinh, không còn cách nào đành phải quay lại tiếp tục nai lưng ra ứng phó với ma khí mà thôi.

Hoàn toàn không có cách nào thoát ra ngoài.

Hàn Lập một mặt thờ ơ hời hợt công kích ma khí, một mặt nhìn trái nhìn phải liên tục, dường như muốn tìm đường thoát thân.

Lúc này dưới sự yểm hộ Huyền Thanh Tử, năm cái lục sắc viên hoàn (= vòng tròn màu xanh) đã bị Thất Diệu Chân Nhân đánh bay lên trên trời

Chú ngữ trong miệng gã văn sĩ tuôn ra không ngừng, mười ngón tay chỉ xuống dưới, liên tục phát ra pháp quyết đánh vào phía trên viên hoàn, năm cái viên hoàn bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu nhỏ lạ thường, đồng thời khẽ chớp động linh quang.

Song thủ cự lang phun ra một cổ hắc khí thật lớn, sau khi xuất hiện trên không trung đã cuốn lấy mọi người, vốn đã thu hồi ánh mắt rồi, lại một lần nữa hướng về “Hoa Thiên Kỳ” và Vạn Niên Thi Hùng đang ở cạnh tế đàn đánh tới.

Trong mắt của ma tâm, hai người này mới chính thức là kẻ địch thật sự

“Hoa Thiên Kỳ” thì không cần phải nói nữa, Lung Mông yêu Phi cùng hắn nhiều năm tranh đoạt thân thể ngân lang, từ lâu cả hai đã rõ nhau như lòng bàn tay, đương nhiên phải vô cùng kiêng kỵ nhau rồi

Mà Thi Hùng bỗng nhiên xuất hiện, có ý đồ lén lút ám toán, tuy rằng chỉ có pháp lực của Nguyên Anh hậu kỳ, thế nhưng chuôi huyết nhận trong tay lại vô cùng lợi hại, chẳng những không sợ ma khí, lại còn có tác dụng khắc chế nữa.

Nếu không, hiện tại bằng vào tu vi còn kém quá xa của Thi Hùng so với thân thể ngân lang sợ bằng vào một chút yêu lực là rất có thể đã phá vỡ ma khí của hắn.

Điều này khiến cho Nguyên Sát Thánh Tổ để tâm, không thể nào không tăng thêm chú ý.

Thực ra, nếu không phải tại tầng thứ tám này, hắn bỗng nhiên xuất hiện, thi triển một loại đại thần thông, bất ngờ không chế được tên nhân loại kia, có Hóa Long Tỷ (tỷ: cái ấn) từ ngoài khống chế trong tay pháp trận của tế đàn tầng thứ chín, không thì đã sớm lo lắng việc tổn hao ma khí, mau mau biến khỏi Trấn Ma Tháp rồi.

Mà hiện giờ, tuy phong ấn của tế đàn chưa hoàn toàn khai mở thành công, chỉ giải khai một chút khe hở mà thôi; nhưng chỉ cần không thoát khỏi tế đàn thì ma khí tinh thuần không ngừng bổ sung cho cơ thể, chẳng những đánh với đám đông tu sĩ lại còn chiếm phần hơn, thậm chí ma nguyên đã khô cạn đã từ từ hồi phục lại

Như vậy, Thử Ma càng chẳng dám liều lĩnh rồi, chỉ lạnh lùng vững chãi công kích, lặng im chờ phong ấn hoàn toàn mở ra hết.

Có điều, lục quang trên trời cao đã bắt đầu phát uy hết sức, Thử Lang đã cảm thấy một loại linh lực quen thuộc đáng sợ, trong lòng không khỏi cả kinh ngẩng đầu nhìn lại.

“Cấm Ma Hoàn”

Cự lang nhìn thấy rõ ràng năm chiếc Thúy Hoàn, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ. Hắc sắc lang thủ (thủ ở đây là cái đầu: các bạn đừng nhầm là tay nhé ^^) vội vàng bộc phát ra một tiếng rít gào kinh thiên động địa, miệng hé lớn ra, ô mang ở trong miệng dường như muốn tiếp tục phun ra thứ gì.

Lúc này, trên bầu trời Thất chân nhân cũng đã thi pháp xong, một tay hướng tới mặt sau một mai thúy hoàn điểm một cái, sắc mặt ngưng trọng phun ra một chữ “Cấm”

Thanh âm không lớn, nhưng ngược lại mai thúy hoàn lập tức bộc phát ra hào quang chói mắt, nhoáng lên một cái trên trời rồi biến mất.

Ngay sau đó, trên đầu cự lang có một tia sáng, một đạo thúy khí trong hư không lòe ra; tiếp đó quỷ dị quấn vào trên cổ hắc sắc lang thủ, trong nháy mắt biến thành một cái cự hoàn như cũ.

Mặt ngoài cự hoàn, phù văn xuất tuôn tràn, đồng thời nhanh chóng co rút lại.

Lang thủ vốn đã xuất ra ma khí, trong một lúc không có cách nào có thể thoát ra; ngay lập tức phát ra một tiếng kêu gào đầy thảm thiết.

Dưới cơn sợ hãi, lang trảo hướng về phía cự hoàn phản công, hàn quang chớp động dường như muốn phá nát cự hoàn ra trong một trảo.

Kết quả thật mất mặt, lang trảo bắn ngược ra kèm theo đó là một tiếng kêu gào đau đớn. Mà cự hoàn lại càng xiết chặt hơn vài phần, cự lang chỉ có thể gào thét thảm thiết, không có cách nào thoát ra được, trong mắt hiện lên nét thống khổ khó chịu.

Nhìn thấy cảnh này; nhân, yêu xung quanh tế đàn đều mừng rỡ, đồng loạt tự mình thi triển thần thông điên cuồng tấn công ma khí.

Quả nhiên bởi vì cự lang không thể nào chú ý đến, ma khí mất đi sự điều khiển, bị bọn họ đánh cho tan nát. Thi Hùng, Hoa Thiên Kỳ vội vàng hướng lên trời phóng đi.

Ngân Sí Quỷ Dọa Xoa cùng với Sư Cầm Thú cũng muốn tiếp cận, bỗng nhiên trong tai nhận được tiếng Thi Hùng truyền âm. Sau khi liếc nhìn nhau một cái, liền quay bắn người hướng nhanh về cự thạch xung quanh.

Còn chưa tới gần đám cự thạch đã cùng nhau phóng ra hôi mông mông sát hồn ti cùng với kim sắc âm ba, cùng phun vào một cây cột đã nhắm sẵn.

Huyền Thanh Tử và Thất Diệu Chân Nhân đang ở trên trời, thấy vậy liền vui mừng hớn hở. Lão đạo điên cuồng dồn pháp thuật toàn thân chú vào trong kiếm, sau đó hung hăng chém về phía ma khí một phát.

Một đạo kiếm quang thật lớn bắn ra, tại chỗ chém, một đạo tiểu lộ (đường nhỏ) sáng trong hiện ra ở phía trước.

Cùng lúc đó, dưới sự điểm chỉ liên tục của văn sĩ, bốn mai thúy hoàn cũng đồng thời lóe lên, biến mất không thấy, rồi hiện ra lại ở phía trên tứ chi của cự lang.

Linh quang từ bốn chiếc hoàn chớp động xuống, đồng thời lại đè chặt. Trong một lúc, cự lang cũng không có cách nào đứng thẳng trên tế đàn, liền ngã xuống đất không thể đứng lên nổi.

Thấy tình hình đó, Hàn Lập chớp động hai mắt, trong lòng bỗng nhiên nhớ lại ngày trước có đạt được một kiện cổ bảo “Ngũ Hành Hoàn” ở Hư Thiên Điện.

Ngoại trừ khác nhau ở uy lực mạnh yếu, Thất Diệu Chân Nhân phát ra một kích, Cấm Ma Hoàn dễ dàng trói buộc cự lang, cùng với Ngũ Hành Hoàn nhìn qua có phần tương tự. Chẳng lẽ Ngũ Hành Hoàn chính là hàng nhái của Cấm Ma Hoàn?

Đúng lúc này, Huyền Thanh Tử bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng đầy kinh sợ:

“Hùng sư, các ngươi dám?”

Sau đó, lão đạo khoát tay chặn lại giữa bảo kiếm, bỗng chốc hóa thành một đạo hồng hoàng bắn nhanh về phía ma khí. Mà bên kia, trung niên văn sĩ cũng không để ý tới cự lang đang ở trên tế đàn, cũng hóa thành một đoàn hôi khí, biến mất ngay tại chỗ.

Lúc này, Hàn Lập mới phát hiện, “Hoa Thiên Kỳ” cùng vời Bạch Mao Thị Hùng kia sau khi thoát khỏi ma khí, đã phân ra lao về phía ô mãng do Hắc Phong Kỳ hóa thành và Ngân sắc cự liên mà chộp lấy.

Mà Mộc phu nhân kia lại bị sư muội cuốn lấy gắt gao, căn bản không thể rời đi nữa bước.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập khẽ nhéch miệng, khẽ nhướng chân mày thế nhưng thân hình vẫn còn chưa động, nhưng ở phía bên kia, “Sưu” Sưu” hai đạo độn quang bắn ra.

Đúng là Lâm Ngân Bình, nàng cùng với gã thanh niên họ Từ ở trong linh tê khổng tước, cùng nhau phá không bắn tới hai kiện linh bảo ở trên trời.

Trái lại Linh Thử Yêu, ánh mắt tà dị liếc nhìn Hàn Lập, nhất thời do dự, vẫn còn chưa ra tay tranh đoạt.

Trên trời linh quang loạn xạ, đủ loại tiếng gầm rú đan xen vào nhau lóe lên không ngừng. Mới vừa rồi nhân, yêu còn cùng nhau liên thủ đối phó với cổ Ma. Trong chớp mắt, liền vì hai linh bảo quay ra mạnh bạo đấu đá lẫn nhau.

Hàn Lập ánh mắt nhìn chăm chú vào phần trên của tế đàn, nhìn vài lần giống như cự lang bị Cấm Ma Hoàn vây khốn gắt gao, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, tay áo run lên, hơn mười khẩu tiểu kiếm màu vàng phát ra tiếng kêu vù vù, từ trong cổ tay áo bắn nhanh ra.

Lời Tác Giả: chương gần đây rất là quan trọng nhưng ta lại viết không tốt lắm, bận lo suy nghĩ này nọ, mỗi chương đều tốn nhiều thời gian hơn trước đây rất nhiều. Nên có lúc đăng bài không kịp, xin mọi người thông cảm một phần. Ta phải lựa chọn sao cho tình tiết thật hay, để người xem thấy hay hơn, hấp dẫn hơn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện