Chương 1077: Tuyết vượn, băng bích, cung điện.
“Tại hạ họ Hàn, từng có hẹn cùng Bạch tiên tử, cho nên hôm nay đến đây bái phỏng.” Hàn Lập thong dong trả lời.
“Nguyên lai là Hàn huynh? Bạch tiên tử... Là Bạch Dao Di sư muội sao?” Tu sĩ họ Nhâm suy nghĩ một lát, giật mình hỏi.
“Không sai, đúng là Bạch đạo hữu.” Hàn Lập bất động thanh sắc trả lời.
“Vậy thì đúng lúc rồi. Taị hạ cũng vừa lúc muốn tìm Bạch sư muội, không bằng Nhâm mỗ dẫn đường cho đạo hữu được chăng!” Vị tu sĩ họ Nhâm ánh mắt chợt lóe, nhưng lại nhiệt thành dị thường sảng khoái nói.
Hàn Lập thần sắc không đổi, nhưng trong lòng thầm kêu dị thường. Trong khi đang suy nghĩ phải trả lời người này như thế nào, hư không xa xa bỗng hồng quang chợt lóe, một đạo hồng mang hướng thẳng đến Thạch Vân.
“ Là Truyền Âm phù của Bạch sư thúc!” Thạch Vân bắt lấy đạo hỏa mang vào trong tay, đồng thời vội vàng giải thích.
Hàn Lập lời vừa đến bên miệng lại nuốt vào trong bụng.
Sau khi Thạch Vân đem thần thức đắm chìm vào trong hỏa mang, liền lập tức cung kính hướng Hàn Lập nói: “Hàn tiền bối, Bạch sư thúc nghe nói tiền bối đã đến liền vô cùng cao hứng, đã kết thúc bế quan. Mời tiền bối đến Bạch Ngưng các gặp mặt.”
“Bạch Ngưng các!! Thạch Vân, ngươi đi làm chuyện của mình đi, Hàn đạo hữu, chúng ta đi thôi.”Tu sĩ họ Nhâm không chút do dự mở miệng nói.
Thạch Vân nghe xong lời này, không có chút phản đối nào.
Lông mày Hàn Lập lơ đãng nhíu lại, cũng không đành nói lời cự tuyệt, đành phải gật đầu: “Vậy làm phiền Nhâm huynh.”
“Ha ha, ta cùng Bạch sư muội tình như thủ túc, đạo hữu nếu là hảo hữu của Bạch sư muội thì cũng là bằng hữu của Nhâm mỗ, mời đạo hữu. Tu sĩ họ Nhâm khách khí nói, tiếp đó liền hóa thành một đạo xích hồng phi độn phía trước dẫn đường. Hàn Lập cũng không khách khí theo sát phía sau.
“Đạo hữu là lần đầu tới Tiểu Cực cung sao?” Tu sĩ họ Nhâm trong độn quang đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tại hạ đúng thật là lần đầu tiên tới Bắc Minh đảo, quý cung không hổ là bắc địa đệ nhất tông, khí thế quả nhiên không tầm thường.” Hàn lập cười hắc hắc nói.
Nghe xong lời Hàn Lập, thần sắc tu sĩ họ Nhâm không khỏi lộ ra một tia tự đắc.
“Hàn huynh nói phải. Chẳng qua nếu không phải bổn cung thân ở nơi hẻo lánh, muốn phát dương quang đại như Chính Ma thập đại tông môn cũng không phải việc gì khó. Đúng rồi, Bạch sư muội trừ gần mười năm trước xuất môn một chuyến, thời gian còn lại đều trong mật thất bế quan. Hàn huynh nhận thức Bạch sư muội là trong lần xuất quan này chăng. Mà đạo hữu một thân thần thông cao thâm không biết là xuất thân từ tông môn nào? Nói thật với đạo hữu, bổn cung tuy rằng ở cực bắc xa xôi nhưng tại hạ lại thường du lịch các nơi của Đại Tấn, đối với đồng đạo nổi danh cũng là biết một phần.” Vị này lời vừa chuyển, nói bóng nói gió một hồi cuối cùng vẫn là thám thính lai lịch của Hàn Lập.
Hàn Lập hơi hơi cảnh giác.
“ Tại hạ không phải xuất thân từ Đại Tấn, đạo hữu không biết cũng là chuyện bình thường, nhưng Bạch tiên tử thực ra biết một ít.” Hàn Lập nhìn đối phương, tựa tiếu phi tiếu(cười mà như không phải cười) trả lời.
“ Ha hả, thì ra là thế, ta đang thắc mắc cao giai tu sĩ như Hàn huynh sao lại trong Đại Tấn chưa từng nghe qua.” Nhâm Bích nghe ra trong lời Hàn Lập có vẻ không vui, cười khan hai tiếng, cũng không hỏi thêm cái gì, dù sao thăm dò được đối phương không phải là tu sĩ Đại Tấn coi như có chút thu hoạch.
Lúc này hai người bay đến lối vào băng thành, hào quang chợt tắt rồi đều hạ độn quang xuống. Bởi vì trên không trung băng thành có ánh sáng mờ nhàn nhạt, trừ bỏ cự sơn ra, còn bên ngoài khắp nơi đều bao trùm trong ánh sáng này. Rõ ràng là một loại cấm chế cực kỳ lợi hại.
Mà đứng ở dưới băng thành, Hàn Lập mới chân chính cảm giác được chỗ diễm lệ của nơi đây.
Tường băng hơn ba mươi trượng thoạt nhìn không tính rất cao, nhưng lại dị thường trong suốt thật sự làm cho tâm thần mê say. Loại kỳ cảnh này khiến người ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn. Càng làm cho người ta cảm thán không thôi chính là, cả tòa tường băng không phải dùng từng khối băng xếp lên, mà chúng nhất thể đều trong suốt, dường như đem một khối băng thật lớn điêu khắc sắc sảo thành hình, mặt ngoài một tia ghép nối cũng không có.
Ở cửa thành có hơn mười tên tu sĩ một thân phục sức màu trắng đang đứng.(Đoạn này hình như convert thiếu) Linh thú canh giữ tại nơi này là một loại tuyết vượn chuyên môn sinh trưởng ở cực hàn chi địa. Chúng tuy rằng cấp bậc không cao. Nhưng được cái thông minh dị thường dễ dàng thuần hóa, cho nên toàn bộ bắc địa có rất nhiều tu sĩ nuôi dưỡng.
Nhưng tuyết vượn ở đây hơi bất đồng so với bình thường, chẳng những hình thể mỗi con so với tuyết vượn tầm thường cao lớn hơn rất nhiều, một thân yêu khí cũng đều có tiêu chuẩn yêu thú cấp bốn cấp năm, cơ hồ ngang ngửa một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, điều này làm cho Hàn Lập không khỏi nhìn lại vài lần.
Xem ra Tiểu Cực cung xưng là bắc địa đệ nhất tông môn. Việc thuần dưỡng tuyết vượn hẳn là có bí thuật độc đáo hơn người.
Tu sĩ đứng ở cửa thành vừa thấy tu sĩ họ Nhâm lại đây, lập tức phân ra hai bên mà đứng, trong miệng lại cung kính “Sư thúc tổ” hô vang không ngừng. Nhâm Bích ngay cả mắt cũng không thèm liếc một cái, chỉ nhàn nhạt hắc một tiếng, ngông nghênh đi tới. Những tu sĩ kia mặc dù thấy Hàn Lập bộ dáng xa lạ. Nhưng lại được vị sư thúc tổ này mang theo, tự nhiên không dám nhiều lời.
Song ngay khi Hàn Lập đi vào cửa thành, bước ngang qua mấy con tuyết vượn, đột nhiên dị biến bỗng nổi lên. Mấy con yêu thú này đột nhiên trong miệng phát ra tiếng ô ô, tiếp theo lộ ra vẻ kinh hoàng liên tục lui về phía sau.
Mấy tên tu sĩ lắp bắp kinh hãi, trong miệng lập tức phát ra thú ngữ liên thanh răn dạy, nhưng bọn chúng căn bản không thèm để ý tới. Tất cả đều giơ hai tay ôm đầu cuộn mình tránh sang một bên, bộ dáng trên mặt đối với Hàn Lập kính sợ dị thường.
Vừa thấy cảnh này, tu sĩ họ Nhâm không khỏi di một tiếng, liếc mắt nhìn Hàn Lập, mặt lộ ra một tia cổ quái cùng nghi hoặc: “Đạo hữu dẫn theo cao giai vượn linh thú trên người phải không? Tuyết vượn này tuy rằng không phải quá hữu dụng, song đối với đồng loại linh giác lại cực kỳ mẫn tuệ (sâu sắc). Có thể làm cho chúng nó sợ hãi thành bộ dạng như vậy, linh thú của đạo hữu lai lịch hẳn không nhỏ a.”
“Vượn linh thú, tại hạ đúng thật có dẫn theo một con. Chính là nó cũng không có cái gì đại dụng, rất ít dùng đến nó.” Hàn Lập vừa nghe lời này, tự nhiên hiểu được mấy con tuyết vượn hẳn là phát hiện Đề Hồn thú trong túi linh thú mới có bộ dáng e ngại như thế. Lúc này hắn mới không chút để ý thuận miệng nói, nhưng cũng không có ý tứ đem Đề Hồn gọi ra.
Tu sĩ họ Nhâm mỉm cười không tiếp tục truy vấn.
Hai người cứ như vậy tiến nhập vào bên trong băng thành. Trong băng thành đường xá thẳng tắp rộng lớn dị thường. Mặt đất đồng dạng y hệt ngoài cửa thành trắng xóa băng tuyết. Xa xa nhìn lại, trên ngã tư đường người cũng không có nhiều, đại đa số mặc phục sắc hai màu vàng trắng đê giai tu sĩ. Hai bên, phòng ốc sắp xếp chỉnh tề. Nói đây là thành thị, không bằng nói là một tòa bảo thành càng thêm thích hợp một ít.
Hàn Lập chưa kịp nhìn kỹ, bên cạnh tu sĩ họ Nhâm lại một lần nữa hóa thành đạo độn quang, thẳng đến tòa cự sơn phía trước bay đi. Thần sắc khẽ động, Hàn Lập không nói lời nào lẳng lặng phi độn theo. Không lâu sau đó, hai người hạ xuống một đài băng ngay tại sườn cự sơn.
“Phía trước, Hàn huynh đành phải đi bộ lên núi. Bởi vì từ đây hướng lên trên liền thuộc phạm vi nội cung. Nhâm mỗ tuy rằng cũng là trưởng lão nội cung, nhưng cũng phải tuân thủ môn quy” Nhâm Bích mỉm cười cấp Hàn Lập một lời giải thích.
Hàn Lập hơi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lập tức hai người dọc theo bình thai hướng về băng thê trong suốt phía trước, chậm rãi đi về phía trước.
Đệ tử có tư cách tiến vào nội cung Tiểu Cực cung hiển nhiên không nhiều lắm. Dọc theo đường đi chỉ gặp mấy người mà thôi. Những người này vừa thấy tu sĩ họ Nhâm, mỗi người đều cung kính tiến lên chào. Còn đối với đám đệ tử nội cung này, sắc mặt vị trưởng lão Tiểu Cực cung này so với ở ngoài cửa thành hoàn toàn bất đồng.
Mà Hàn Lập lưu tâm để ý, phát hiện này đó tu sĩ nội cung, đích xác vô luận tu vi cao thấp, tư chất mỗi người đều hơn người. Hơn nữa dọc theo đường đi, lấy trận pháp tạo nghệ của Hàn Lập, phát hiện ít nhất ba bốn chỗ xuất hiện cấm chế lợi hại đến ngay cả hắn cũng phải run sợ trong lòng. Xem ra Tiểu Cực cung hẳn là có ít nhất một gã trận pháp đại sư cấp tông sư. Điều này khiến cho Hàn Lập đối với Tiểu Cực cung hứng thú càng tăng thêm vài phần. Trong lòng âm thầm nghĩ ngợi muốn tìm vị trận pháp đại sư này trao đổi một chút về phương diện trận pháp.
Ngay khi đang cân nhắc, tu sĩ họ Nhâm mang theo Hàn Lập rẽ đông rẽ tây mấy lần cuối cùng đi đến một chỗ đường nhỏ hẻo lánh. Đi thêm một đoạn nữa đến một băng bích (vách tường băng) cao chừng mấy trăm trượng.
Hàn Lập nhìn nhìn băng bích, hai hàng lông mày vừa động, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Đúng lúc này, tu sĩ họ Nhâm lại khoát tay, trong tay bay ra ngọc bài ngân quang lóng lánh. Ánh sáng màu bạc mờ từ trong ngọc bài bay cuộn mà ra, chợt lóe rồi nhập vào băng bích không thấy bóng dáng.
Một lát sau, băng bích run rẩy một trận, ở giữa chậm rãi tách ra, lộ ra một thông đạo rộng tầm hai trượng.
Tu sĩ họ Nhâm quay đầu giải thích cho Hàn Lập: “Kiến trúc cung điện trên đỉnh núi này kỳ thật chính là cấp đệ tử cấp thấp của nội cung tu luyện, chân chính cao giai đệ tử nội cung kỳ thật đều ở sau băng bích trong Hàn Ly bí cảnh, đây mới đích thực là Tiểu Cực cung. Nếu không phải Hàn huynh là hảo hữa của Bạch sư muội, Nhâm mỗ gan có lớn hơn nữa cũng không dám dễ dàng mang ngoại nhân tiến vào.”
Hàn Lập nghe được ngôn ngữ tu sĩ họ Nhâm có chút lấy lòng. Ngoài mặt cười nhạt đáp lễ, nhưng trong lòng không cho là đúng.
Cái gọi là Hàn Ly bí cảnh này chỉ sợ tu sĩ bắc địa biết không ít, đã sớm không còn là bí mật nữa rồi. Nếu không Bạch Dao Di sao lại trực tiếp gọi mình đến đây. Vị này như thế nào lại dễ dàng đem chính mình vào trong cấm địa.
Nhưng thật ra vị này rõ ràng cùng hắn chưa bao giờ kết giao. Bây giờ vừa thấy chính mình, liền một bộ cực lực muốn giao hảo. Điều này cũng làm cho Hàn Lập nghi hoặc không thôi, đôi mắt nhìn người sớm hơn ba phần cảnh giác. Nhưng là giờ phút này đối phương mời chính mình đi vào. Hàn Lập thật cũng không có ý tứ khiêm nhượng, hai người lúc này sóng vai nhau tiêu sái bước vào trong thông đạo.
Thông đạo cũng không quá dài, chỉ hơn trăm trượng mà thôi. Sau khi Hàn Lập đi ra cửa thông đạo, hơi đảo mắt về phía trước nhìn một cái, vẫn là nhịn không được lộ ra biểu tình giật mình. Nơi đây bốn vách tường vờn quanh phong bế toàn bộ sơn cốc. Khắp nơi đều là một ít kỳ hoa dị thảo, ánh nắng tươi sáng, mùi hương ưu nhã nhè nhẹ, lúc nào cũng đều như mùa xuân. Sơn cốc rộng vô cùng, bốn phía mặc dù bị vách tường màu xanh đậm vây kín song bán dựa vào vách núi tu kiến một lầu quỳnh thai, tinh mỹ tuyệt luân.
Mà ở giữa núi có ba tòa đại điện dùng bạch ngọc xây thành tọa lạc trên đó, cơ hồ chiếm một phần ba diện tích sơn cốc.
Hàn Lập nhìn ba tòa đại điện, sắc mặt tuy chỉ hơi đổi, nhưng trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ.