Chương 1097: Ma cao một trượng
“Hiện tai không cần phải đi sớm, chờ yêu vật tới rồi chúng ta bỏ đi cũng không muộn.” Một gã đại hán mặt mày nhăn nhó, không tán đồng nói.
“Đợi đến lúc đó, e rằng chạy cũng không kịp rồi” Một lão giả khác nguyên khí đang bị tổn thương, thản nhiên nói ra, ý tứ hiển nhiên là ủng hộ mỹ phụ.
“Hừ, chưa từng đụng độ với với đám yêu tộc đó, mà Vương sư huynh đã giống như chim sơ cành cong rồi ư!” Gã đại hán hừ lạnh một tiếng, lập tức bồi đáp lại.
“Đồng sư đệ, ngươi thì biết được gì? Sự lợi hại của Vạn Yêu Phiên ngươi chưa tận mắt thấy đó thôi, tuy chỉ là linh bảo phỏng chế nhưng uy lực của nó phỏng chừng sẽ không kém hơn bao nhiêu so với thượng cổ linh bảo Thiên Yêu Phiến. Lần này may mắn là lão yêu chỉ đem phân thân tới, nếu không cho dù chúng ta liên hợp cùng với cung chủ, chắc chắn cũng sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn khi đối địch với lão.” Bạch diện lão giả không chút khách khí, thản nhiên nói ra.
“Thực sự lợi hại như vậy sao? Nhưng cho dù như vậy thì đối phương muốn đánh tan được mấy tầng cấm chế, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, ta vẫn thấy không được ổn nếu như không tận dụng hết lực lượng đã vội vàng bỏ chạy.” Trên mặt gã đại hán lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ, lắc đầu nói tiếp.
Quan Phụ nghe đến đó, bất giác nhướng mày, ánh mắt hướng về mấy người còn lại đảo qua một lượt, chậm rãi nói:
“Các vị trưởng lão, xin chớ vội quên, đối phương đã đưa lực lượng đến sát ngoài thành chúng ta rồi. Nếu không có sự liên thủ của Bạch sư muội và Diệp sư muội đem con yêu điểu Băng Phượng tạm giam vào huyễn quang huyền thiên trận, tạm thời dùng kỳ ảo của trận vây nó vào trong, chỉ sợ lúc này ta không thể bình yên mà thảo luận được! Dù sao con Băng Phượng kia là hậu duệ của linh thú thiên địa thuần khiết, cơ hồ đã có quá nửa thần thông Hóa Thần Kỳ, tu sĩ Nguyên Anh kỳ chúng ta khó có thể sánh bằng. Tuy hiện tại đã có hai vị trưởng lão tự mình khống chế trận pháp, nhưng không thể vây khốn nó được lâu. Đối với tình hình hiện giờ, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị rút lui. Nhưng đối với những lời Đồng trưởng lão nói cũng không hẳn là không có đạo lí. Như vầy đi, trước hết mấy đệ tử cấp thấp nên trốn vào hư linh điện, ta cùng với nhóm đệ tử cấp cao lợi dụng mặt sau của tầng cấm chế làm chỗ phục kích, tranh thủ giáng một đòn mạnh vào phe đối phương, có thể sát thương thêm nhiều yêu thú, sau đó không cần quay lại tham chiến tiếp, lập tức độn về hư linh điện rời đi. Xin chư vị trưởng lão hãy nhớ kĩ, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là bảo toàn thực lực của bổn cung, chứ không phải là tiêu diệt được ít hay nhiều yêu thú.” Nghe mấy câu nói của mỹ phụ, mọi người đều cảm thấy hợp ý, liền gật đầu đáp ứng.
Sau khi mỹ phụ phân phó một hồi, mọi người đều bắt đầu rời khỏi đại điện, triệu tập chúng đệ tử, gấp rút chuẩn bị đợt rút lui cuối cùng, sẵn sàng cho một trận chiến mới.
Quan Phụ tự mình trấn giữ ở đại sảnh, một mình ngồi trên ghế trầm ngâm, ánh mắt lúc ẩn lúc hiện vài tia lo lắng.
“Sao thế, ngươi đã an bài mọi việc rồi, còn lo lắng gì nữa chứ? Hay là chỗ ngồi không hợp cho lắm?” Mỹ phụ vẫn lãnh đạm ngồi tại chỗ cũ không nhúc nhích, đột nhiên từ thần thức truyền lại một câu nói tinh tế, nếu để ý kĩ đó là thanh âm của một nữ tử.
“Hoàng Tuyền quỷ mẫu, nếu như ngươi không muốn chịu nỗi thống khổ thứ hồn thì hãy thành thật cho ta.” Thần sắc mỹ phụ không thay đổi, nhưng thần thức vẫn để xung quanh dò xét, trả lời lại bằng một giọng băng hàn. Tựa hồ như biết rất rõ thân phận của nữ tử đang nói.
“Hắc hắc, nếu như ngươi thấy không đối phó nổi yêu vật Vạn Yêu Phiên kia, có thể để cho lão thân ra tay là được mà. Chỉ cần ngươi giải khai cấm cố trên người ta, với sự liên hợp giữa ta và ngươi, một cái Vạn Yêu Phiên nhỏ nhoi có tính là gì.” Một trận cười hắc hắc từ nữ nhân kia vang lên, khí thế không hề nhỏ chút nào.
“Giải khai cấm cố trên người ngươi à, đứng nằm mơ nữa” Quan phụ cười lạnh một tiếng.
“ Ta chính là suy nghĩ cho ngươi, không nhận lấy ân tình thì thôi vậy. Lúc này đây, đám yêu thú đó rõ ràng đến vì mục đích khác, nếu không sao lại huy động nhiều yêu vật đến thế. Cho dù các ngươi trốn ở trong Hư Linh Điện, thì chỉ là kế sách tạm thời thôi. Kiếp nạn này, ta e là Tiểu Cực Cung sẽ không thể nào tránh khỏi.” Âm thanh nham hiểm của nữ tử vang lên, nói với giọng không hề e ngại.
“Ngươi đừng có nói ba hoa bậy bạ, ta hiện tại sẽ không giải khai cấm chế cho ngươi. Với trình độ tu vi của ngươi ở quỷ tu giới, nếu thả đi sẽ không biết gây ra bao nhiêu tai họa. Tốt nhất là ngươi nên ở Huyền quỷ lệnh thành thật đợi đi.” Mỹ phụ không có một chút động tâm, lạnh giọng nói.
“Sao ngươi không nghĩ lại, nếu không phải ta hỗ trợ, ngươi sao có thể dùng thời gian năm sáu trăm năm tu luyện, bước vào hàng ngũ tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ được. Huống chi, không nhờ ta ra tay giải cứu, ngươi đã sớm chết đi không biết bao nhiêu lần rồi, chức cung chủ Tiểu Cực Cung chưa chắc đã ngồi lên được nữa!” Nữ tử kia liền nhanh chóng đáp lại, phát ra những âm thanh cực kì sắc nhọn, tựa hồ thẹn quá hóa giận.
“Những điều ngươi nói đích xác là sự thật, nhưng đừng có quên, nếu không nhờ ta lấy huyền quỷ lệnh từ huyền băng ra, không biết ngươi còn ngủ say được bao lâu nữa. Giúp ta tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, không phải là do ngươi muốn ta có năng lực giải trừ đồng sinh chú hay sao? Về phần xuất thủ cứu ta, cũng là ngươi tự cứu chính mình mà thôi.” Mỹ phụ thản nhiên trả lời.
“Nhưng lúc trước ngươi đã đáp ứng sớm thả ta ra.” Nữ tử kia bắt đầu nổi giận.
“Ta có đáp ứng với ngươi, nhưng không biết là kẻ nào đã để cho ta tìm được nhất thiên bí thuật, có thể mượn Huyền Âm quỷ khí của ngươi tu luyện, gia tăng trình độ tu vi. Chỉ cần ngươi tiếp tục hỗ trợ ta tiến vào được Hóa Thần Kỳ, đồng sinh chú khi đó tất nhiên là có thể tự hành giải trừ được. Khi đó ngươi cứ tự nhiên mà rời đi.”
“Trợ giúp ngươi tiến đến Hóa Thần Kỳ? Ngươi cho ta là thần tiên trên trời hay là linh giới chí tôn chuyển thế vậy! Năm đó ta có thể tiến cấp Hóa Thần Kỳ là do bị bức tu luyện công pháp quỷ tu đó?” Nữ tử giận dữ nói thẳng ra.
“Nếu không thể trợ giúp ta tiến nhập lên Hóa Thần Kỳ, chắc chắn trước khi chết, ta sẽ đem ngươi phong ấn một lần nữa.” Sắc mặt mỹ phụ không hề thay đổi.
“Hừ! Ngươi chỉ nghĩ tới việc trước mắt mà không nghĩ đến quá khứ. Lượng hồn thạch sưu tầm được đã tiêu hao không còn một mảnh nữa. Không có thứ này, ta sẽ không thể xuất lực cho ngươi sử dụng được, rõ là mộng tưởng mà.” Âm thanh ngày càng giá lạnh.
“Hồn thạch ta đã không còn. Nhưng chỉ là lúc trước thôi, bất tất phải đoán nhiều. Nếu đám yêu vật quả thật có công vào Hư Linh Điện, căn bản không cần dùng đến ngươi, Tiểu Cực Cung chúng ta có thể tự đối phó được.” Sắc mặt mỹ phụ chợt trầm xuống.
Theo sau là một cái phất tay, giống như thúc giục pháp quyết gì đó. Ngay lập tức, thanh âm từ Huyền Tuyền quỷ mẫu đột nhiên ngừng lại, không còn truyền đến bất cứ tiếng động nào cả.
Thần sắc mỹ phụ dần khôi phục lại như ban đầu, hướng đến ngoại điện chậm rãi bước đi.
Hai ngày sau, sau khi đại bộ phận đệ tử cấp thấp chủ trì trận pháp hoàn toàn rút lui, lũ yêu thú bên ngoài tiến hành đẩy mạnh công kích tới phía dưới Băng Thành.
Chúng tu sĩ Tiểu Cực Cung dùng các cấm chế lợi hại ở các tầng, chuẩn bị đại chiến một trận với lũ yêu thú này.
Xa lão yêu hóa thân thành một tiểu đồng tử, trước đó vài ngày sau khi thương thế khôi phục, đã bí mật cùng với một yêu thú khác hóa thân thành lão ông, ùn ùn kéo đến.
Kết quả là sau một hồi đại chiến kịch liệt, song phương đã đến phút quyết tử, nhưng cuối cùng vẫn là ma cao một trượng, tiểu đồng tử cương ngạnh dựa vào Vạn Yêu Phiên liên tiếp cắn nuốt hai gã trưởng lão của Tiểu Cực Cung, làm cho mỹ phụ không thể nào chỉ huy đám tu sĩ rời khỏi vòng chiến được, tạm thời dựa vào cấm chế cuối cùng ngăn cản công kích của bầy yêu.
Xa lão yêu thấy vậy, không chút khách khí đem toàn bộ thần thông của vạn yêu thi triển ra hết, trên không trung vô số yêu khí từ các hóa thân của yêu thú cuộn lại thành hình, khí thế điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống, liều mạng đánh sâu vào tầng cấm chế cuối cùng.
Đám tu sĩ Tiểu Cực Cung hoàn toàn rút ngược vào hàn kỳ bí cảnh, tiến vào trong Hư Linh Điện.
Sau đó, mỹ phụ hét lên một tiếng ra lệnh, lập tức kích phát cấm chế đang tiềm ẩn trong bí địa.
Nhất thời ba tòa linh điện đang xếp thành hình chữ phẩm. Bất ngờ vang lên một trận chấn động kịch liệt, toàn bộ không gian trên mặt đất vỡ tan ra, từ phía dưới hiện lên một tòa pháp trận siêu cấp, vây lấy ba tòa đại điện, đem chúng làm trung tâm của đại trận.
Trận pháp này nhìn sơ qua một cái, không biết được đã khảm bao nhiêu linh thạch bên trong, chỉ thấy vô cùng chói mắt, xem chừng có khoảng mấy ngàn, hơn nữa hơn phân nửa đều là linh thạch bậc trung, những chỗ trọng yếu nhất thậm chí còn được khảm hơn mười khỏa linh thạch bậc cao vô cùng quý hiếm.
Các phù văn trong trận vẫn không ngừng quay cuồng, ẩn hiện vô cùng huyền ảo, kì dị.
Một lát sau, ở phía trên linh quang dần dần ngưng tụ, hình thành một mảnh quang hà màu bạc chói sáng, cơ hồ lấn át toàn bộ bí cảnh trên không.
Đúng lúc này, xung quanh ba tòa đại điện bỗng phát ra linh quang nhàn nhạt, tiếp theo ba đạo quang trụ to lớn từ đỉnh đại điện phóng thẳng ra ngoài, bên trong quang hà lại không thấy chút bóng dáng.
Tiếng sấm động ầm ầm nổi lên giữa không trung, xuất phát từ vùng không gian dao động ở giữa quang hà truyền ra. Ngay sau đó, một trận quay cuồng dồn dập kéo đến, một dải bạch hồ xuất hiện bên trong quang hà, dài mấy trăm trượng từ từ hiện lên.
Quang hồ vừa mới xuất hiện, ngay tại giữa bí cảnh đột nhiên nổi lên một trận gió cuồng, cát đá bay loạn khắp nơi, vô số lầu các rung lên từng trận dữ dội, rồi sập xuống, hỏng nát hết, thiên địa linh khí trở nên hỗn loạn, nơi nơi đều là đống hỗn độn.
Mà ba tòa đạ điện tựa hồ không có chút liên hệ nào với vùng không gian liệt phùng này, hào quang từ đó nhất thời đại thịnh, luồng bạch hồ trên không dần dần kéo rộng thêm, như một con mắt của yêu ma bắt đầu mở ra.
Trong đó vùng không gian liệt phùng đã chiếm hết nửa phần không gian của bí cảnh, từ bên trong phun ra một cỗ ngân hà, đem ba tòa Hư Linh Điện cầm cố vào bên trong.
Trong đó có một tòa đại điện cự chiến lại, theo mặt đất chậm rãi dâng lên, đầu hướng về không gian liệt phùng bay đi, ngân quang chớp động liên tục. Sau khi tia sáng lóe lên, tòa đại điện liền biến mất không thấy bóng dáng đâu cả, tòa đại điện thứ hai lập tức đồng dạng nâng lên.
Vào thời điểm mà ba tòa địa điện biến mất, tại một nơi tối đen nào đó trong bí cảnh, chợt xuất hiện một tia bạch quang, một con tuyết bạch băng phong dài một trượng, dần hiện rõ thân hình, trông vô cùng quỷ dị.
Linh cầm này nhìn vào hoàng tượng giữa bí cảnh, trong đôi mắt xanh biếc liền hiện lên một tia ngạc nhiên. Nhưng sau khi nhìn kĩ vào vòng không trung trên tòa đại điện cuối cùng, nó bất ngờ hé miệng, một luồng bạch mang nhanh chóng bắn ra, tốc độ thập phần kinh khủng, theo đó bóng dáng cũng biến mất.
Yêu thú này vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào vùng không gian liệt phùng, trong chốc lát vẫn chưa có phản ứng nào cả.
Sau khi ba tòa đại điện đều tiến nhập vào hư không, không gian liệt phùng chậm rãi đóng lại, tiếp theo một ánh ngân quang chợt lóe lên, ngay tức khắc toàn bộ đều biến mất vô tung vô ảnh. Hết thảy dị tượng trong bí cảnh đều không còn nữa.
Lúc này, Băng Phượng mới mở miệng phát ra một tiếng thanh minh, hai cánh theo đó mở ra, sau khi một trận bạch quang phát ra, thân hình bỗng nhiên biến mất.
Vài phút trôi qua, một trận âm vang kinh thiên động địa truyền đến, cả tòa Sơn Đô cự đại rung chuyển một trận, bầy yêu thú rốt cuộc đã công vào tầng cấm chế cuối cùng của ngoại tầng. Thương bối thanh lang hóa thân thành lão ông cùng với Xa lão yêu biến thành đồng tử, lao thẳng vào cự sơn mà công kích.
Đúng vào thời khắc này, dưới đáy Huyền Ngọc động, Hàn Ly thượng nhân đã đột phá đến giai đoạn cuối cùng của bình cảnh.
Ở giữa pháp trận, ngọn Tử La Cực Hỏa trong tay Hàn Lập không biết đã dừng lại khi nào, bản thân vẫn đang nhìn vào những biến đổi phía trước, vẻ mặt kinh ngạc muôn phần.
Không chỉ riêng hắn, lão ẩu cùng với đám người Bạch Mộng Hinh cũng đồng dạng như thế, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào phần trên trung tâm pháp trận, chỗ cự thạch, đều mang một bộ mặt kinh hãi.
Bởi vì ở trên cự thạch, quang đoàn đã dần biến mất không rõ bóng dáng, thay vào đó là một đóa quang liên màu trắng.
Hàn Ly thượng nhân đang ngồi ngay ngắn trong đó, theo cánh hoa sen từng đợt hàn khí nhẹ nhàng xuất ra, quấn quanh vùng phụ cận, đem thân thể bao bọc vào tạo nên một vùng mông lung huyền ảo.
Trên khuôn mặt Hàn Ly thượng nhân, nét bình tĩnh vẫn không đổi, trong ánh mắt ẩn chứa một tiêu kí hình hoa sen, lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc mờ, vô cùng quỷ dị. Theo đó, trên thân thể Hàn Ly thượng nhân tản ra một cỗ hương nhàn nhạt, tựa như mùi đàn hương, lại có phần giống mùi thuốc, nhưng khi nó xông hẳn vào mũi thì lại tỏa ra tinh khí nhàn nhạt, phảng phất như chưa từng có.
Thật sự huyền diệu vô cùng!