Chương 1324: Hỗn độn vạn linh bảng
Hàn Lập đột nhiên dùng một tay nắm vào chiếc vòng trữ đồ, lập tức một chiếc túi da trông khá bình thường hiện ra trong tay.
Miệng chiếc túi da hướng xuống dưới, một chiếc bình nhỏ màu xanh lăn ra, và bị nắm lấy.
Đó chính là chiếc bình thần bí.
Hàn Lập một tay cầm chiếc bình, một tay cầm ‘Huyền Thiên Quả Thực’ đưa vào giữa, lập tức hai mắt hơi híp lại.
Hai thứ đó tuy hình dạng thể tích lớn không đều nhau, nhưng những hoa văn xanh sẫm xuất hiện trên bề mặt thật sự có phần giống nhau.
Lẽ nào hai vật này có cùng nguồn gốc, chiếc bình nhỏ thần bí cũng dùng ‘Huyền Thiên Quả Thực’ nào đó để luyện thành?
Lại nghĩ về sự thần thông khó có thể tin được của chiếc bình, tim Hàn Lập đột nhiên đập vội.
Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng đó
Chất liệu chiếc bình này tuy không giống với miếng Huyền Thiên Quả Thực, nhưng đều là dùng lại nguyên liệu mà đến nay vẫn không biết rõ, nói nó là một loại huyền thiên khác, quả thật là dễ giải thích hơn.
Nhẹ nhàng suy tính ước lượng cái vật trong tay, Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt cuối cùng lại nhìn vào chiếc bình.
Hắn đột nhiên đem Huyền Thiên Quả Thực đặt xuống đất, hai tay vặn một cái, mở nắp của chiếc bình thần bí ra.
Một giọt chất lỏng màu bích lục rơi xuống chiếc gậy không một tiếng động.
Cảnh tượng làm cho Hàn Lập mừng rỡ hiện ra.
Lục diệp thanh quang chợt loé sáng lên, liền rơi vào trong Huyền Thiên Quả Thực, không để lại dấu vết gì.
Tia sáng màu xanh trong đôi mắt của Hàn Lập đưa xuống, một lần nữa đâm chuyên tất cả vào bên trong ‘quả thực’
Chỉ nhìn thấy giọt chất lỏng màu xanh đã đi sâu vào bên trong nó, lập tức dung nhập vào trong một điểm bạch quang ở chính giữa. Một lúc sau, quang điểm nhàn nhạt đó lớn hơn lên.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng chợt dao động. Sau khi quan sát lại một lúc, thì nhìn thấy bạch quang đó không có chút biến hoá nào nữa, cuối cùng tản ánh sáng xanh trong mắt đi.
Hắn cúi đầu trầm ngâm
Xem ra thứ mà có tác dụng với Huyền Thiên Quả Thực chỉ có loại lục dịch thần bí này. Cho dù không biết cái điểm bạch quang đó có tác dụng gì, nhưng muốn tìm hiểu rõ hơn về nó thì cũng phải chờ cho lục dịch tiếp tục lớn mạnh lên mới có thể tính tiếp được.
Những ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, một lúc sau, Hàn Lập cẩn thận thu chiếc bình nhỏ và ‘Huyền Thiên Quả Thực’ lại.
Chuẩn bị sau này có cơ hội sẽ lại dùng lục dịch cho rơi vào ‘quả thực’ này.
Nhưng Hàn Lập lại không biết, chính trong cùng một thời gian khi lục dịch dung nhập vào quang điểm màu trắng của ‘quả thực’, thì trong thiên linh cảnh của Nhân tộc cách thành Thiên Uyên không biết là bao nhiêu triệu ngàn dặm, ở giữa một hòn đảo nhỏ đang nổi lên trên không trung cách mặt đất vài dặm có một tảng ngọc bích cao cả trăm trượng, viết đầy những phù văn với hai màu vàng trắng, đột nhiên kim ngân phóng to lên, đồng thời phát ra những tiếng kêu trong trẻo, âm thanh này vang lên tận chín tầng mây, truyền khắp cả hòn đảo.
Hai tu sĩ mặc lục bào luôn ngồi nhắm mắt khoanh chân phía dưới tảng ngọc bích, đồng thời mở to hai mắt kinh ngạc.
“Là kim quang? Lẽ nào lại có thông thiên linh bảo gì đó hiện thế?” Một trong hai người kinh hãi nói.
Người kia không nói gì, nhưng hai con mắt đang nhìn về phía ngọc bích cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Lập tức, từ khắp nơi của phi đảo rộng vài trăm dặm lại có mười mấy tia cầu vồng bay ra, đồng thời bắn nhanh về phía ngọc bích
Cơ hồ chỉ trong phút chốc, phía dưới ngọc bích đã đứng đầy mười mấy vị tu sĩ lục bào khác, nhìn về phía kim quang lấp lánh trên ngọc bích, mọi người đều mang vẻ mặt hưng phấn.
Một lát sau, kim quang trên ngọc bích dần dần mờ đi, nhưng đồng thời mười mấy vị tu sĩ lục bào ở phía dưới lại trở nên căng thẳng, mắt cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm về phía ngọc bích, như sợ sẽ bỏ qua một thứ gì đó.
Hàng kí hiệu màu vàng hàng thứ ba trở xuống ở cuối tảng ngọc bích đột nhiên đồng thời mờ đi, sau đó thoáng một cái, cùng lúc dịch chuyển xuống phía dưới một hàng, rồi từ vị trí trống ở hàng thứ ba lại hiện lên một hàng kim văn hoàn toàn mới lạ.
Phía dưới, đám tu sĩ đang hưng phấn khác thường nhìn ngọc bích bỗng nhiên vẻ mặt đồng thời ngưng lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hàng kim văn thứ ba, ánh mắt đăm đăm, tựa hồ như tất cả trong nháy mắt mất đi phản ứng.
“Huyền thiên linh vật, lại là huyền thiên linh vật hiện thế rồi, ‘huyền thiên trảm linh kiếm’ huyền thiên linh vật mới xuất hiện này lại vẫn xếp thứ ba. Trời ơi, lẽ nào kiếp chân linh một lần nữa của linh giới sắp giáng thế rồi? Không biết phải qua bao nhiêu lâu nữa.” một ông già mặc lục bào tóc bạc phơ lẩm bẩm một cách vô thức.
Những tu sĩ còn lại cũng đã tỉnh táo đôi chút, nhưng người nào cũng mặt mày trắng bệch, mắt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, không có một ai muốn mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng kim quang trên ngọc bích đã che lại hoàn toàn, khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hướng nhìn lên phía trên ngọc bích hàng trượng có thể nhìn thấy một tấm ngân sắc biển dài hơn mười trượng, bên trên dùng kim sắc cổ thư ghi mấy chữ vàng lớn “ Hỗn Độn Vạn Linh Bảng”
Không lâu sau, các tộc hai tộc bao gồm Nhân Yêu đột nhiên bắt đầu xao động, các đạo lệnh liên quan, thông qua các con đương dặc biệt, bí mật phát ra tới các tồn tại thiểu số ở các nơi.
Cơ hồ trong cùng một thời gian, tại các cấm địa dị tộc lớn ở thế giới man hoang Linh Giới, trên một tấm ngọc bích tưương tự, xuất hiện các văn tự của các tộc hoàn toàn nhau, nhưng đều hiện ra cùng một tin tức, àm kinh động đến những tồn tại cấp cao nhất trong các tộc.
Không lâu sau, các tộc hai tộc bao gồm Nhân Yêu đột nhiên bắt đầu xao động, các đạo lệnh liên quan, thông qua các con đương dặc biệt, bí mật phát ra tới các tồn tại thiểu số ở các nơi.
Một thời gian, Linh Giới có vẻ giống như trước kia, nhưng bên trong đã âm thầm nổi lên mưa bão, các tộc đều trong chặt ngoài lỏng, âm thầm tăng cường phòng giới cho mình
Kí nhiên đó là tất cả những gì xảy ra sau đó, hồ huy kiến tại, Hàn Lập thân là đầu sỏ gây họa, nhưng lại hoàn toàn không biết gì, vẫn đang nhắm mắt tọa thiền đợi tới khi trời sáng thì rời khỏi động phủ trở về Thiên Uyên Thành.
Thời gian cứ như vậy qua đi từng chút một, chớp mắt trời đã sáng bên ngoài động phủ, Hàn Lập trong lòng bất giác không yên, đột ngột mở hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừnglẫn sợ hãi.
Hắn không chút chần chờ đứng dậy, mở cửa mật thất, hướng thẳng đến thú thất mà đi.
Khi Hàn Lập đứng bên ngoài gian thạch thất, sau khi nhìn vào trong qua một cửa sổ không lớn, cả người liền ngây ra.
Chỉ thấy trên chóp đầu của cái kén, đã rách ra một lỗ hổng lớn từ bao giờ, bên trong trống trơn như chưa từng có gì.
Còn trên nóc của thạch thất lại có một đám mây đen như mực trôi nổi ở đó, chớp động những ánh sáng thâm u, thật sự quá đỗi thần bí.
Hàn Lập rốt cục cũng không phải người binhg thường, tình hình trước mắt khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng lông mày vừa chau lại, liền hướng vào cổng thạch thất đánh ra một đạo pháp quyết.
Lập tức quang hà màu xanh trên thạch môn chợt lóe, một tầng cấm chế vô hình tiêu tán biến mất.
Thạch môn từ từ nâng lên.
Hàn Lập bước mấy bước dài tiến vào.
Đám mây đen lớn trong thạch thất, Hàn Lập coi như không nhìn thấy, vẫn ở trên không không nhúc nhích.
Hàn Lập nhìn chăm chú vào không trung, hai tay bấm quyết, vừa há miệng lập tức một viên ngọc màu tro đen phun ra.
Chính là viên Minh Hồn Châu đã được luyện hóa từ lâu.
Hàn Lập nói lầm bầm trong miệng, ngón tay chỉ về Minh Hồn Châu nhất điểm.
Viên châu lóe sáng, biến hóa khi sáng khi tối.
Mây đen trên đỉnh thạch thất cuối cùng cũng có thay đổi, xung quanh nổi gió khiến đám mây xoay tròn, ngưng tụ lại ở giữa, đồng thời một tia sét màu đen nổ trên bề mặt đám mây, tiếng xé gió đinh tai nổi lên.
Viên ngọc trước người Hàn Lập cũng bắt đầu vù vù, hơn nữa ánh sáng xanh phát ra bắt đầu chói mắt.
Hàn Lập thần sắc biến đổi.
Hắn cảm ứng được một cách rõ ràng, từ trong đám mây đen truyền đến một ý kháng cự, giống như muốn chống lại sự kêu gọi của Minh Hồn Châu.
Đề Hồn sau khi tăng cấp, lại giống như Lục Dực Sương Công ngày trước, muốn thoát khỏi sự khống chế.
Hàn Lập lúc này pháp lực đã hoàn toàn khôi phục, tất nhiên sẽ không để cho chuyện này xảy ra, lúc này pháp lực toàn thân quy tụ, mười ngón tay giống như xa luân bắn ra các đạo pháp quyết, không vào đến bên trong Minh Hồn Châu.
Viên ngọc vang lên một tiếng, ánh sáng xanh vốn đang phóng lớn lại dần dần dịu lại.
Lúc này đám mây đen ngưng tụ trên không trung, cuối cùng trong tiếng sấm sét nổ lớn, trong vô số tia chớp màu đen hóa thành một thân ảnh đen ngòm, lắc một cái thì nhảy xuống dưới, vừa đúng rơi xuống gần Hàn Lập, nhìn chằm chằm vào viên ngọc màu tro đang nhẹ nhàng chuyển động, tia máu trong hai mắt chớp động không ngừng.
Hàn Lập trong lòng giật mình, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của bóng đen, trên gương mặt hiện ra vẻ vô cùng cổ quái, bốn phần ngạc nhiên, còn có hai phần dở khóc dở cười.
Hình dáng trước mắt lại là một Hàn Lập khác mình mặc trường bào đen, trừ màu sắc quần áo trên người khác nhau ra, dung mạo thân hình, thậm chí kiểu dáng của phục sức cũng giống y hệt như Hàn Lập.
Sau khi thấy Hàn Lập tỏ vẻ như vậy, “Hàn Lập “ này cũng biểu lộ ra vẻ mặt tương tự.
Khiến cho hắn có cảm giác kì quái như bản thân đang soi gương.
Mắt Hàn Lập ánh lên tia nhìn cổ quái, một lúc sau, lông mày chau lại, miệng mới truyền ra tiếng nói dò xét.
“Ngươi là Đề Hồn!”
Hàn Lập mặc áo đen đối diện nghe thấy thế, nét mặt liền biến đổi thay bẳng một vẻ khù khờ, đồng thời trên miệng lắp bắp trả lời:
“Chủ… nhân… tôi… là …Đề Hồn!”
Tiếng nói ồm ồm vang lên, thô lỗ dị thường, nhưng trong lời nói lại phảng phất kiểu học nói của trẻ con, nói chuyện nghe rất không rõ ràng.
Tuy thông qua sự liên hệ của Minh Hồn Châu, Hàn Lập sớm đã khẳng định được thân phận của đối phương. Nhưng su khi thật nghe thấy con thú này nói chuyện, trong lòng vẫn có chút hoảng sợ.
“Ngươi là hóa hình định phách hay là đã học được thuật biến hóa” hắn không nhịn được hỏi.
Nghe thấy lời của Hàn Lập, Hàn Lập áo đen ngược lại há mồm cứng lưỡi, bộ dạng như không biết nói như thế nào.
Hàn Lập ngẩn ra, sau trong lòng tâm niệm vừa đổi, mặt nở ra một nụ cười khổ sở.
Hắn thật hồ đồ, cho dù Đề Hồn Thú đã mở ra linh trí, thì cũng làm sao có thể lập tức biết hết thảy mọi thứ. Còn cần hắn nhập những thứ liên quan vào trong đầu thì mới biết khôi phục lại như thế nào.
Việc này, nếu như để cho tu sĩ khác làm, có lẽ còn có chút khó khăn. Nhưng đối với hắn mà nói, ngược lại là chuyện dễ dàng.
Hàn Lập bỗng nhiên vuốt vuốt lên trên cái nắp thiên linh, lập tức ánh sáng đen chớp động, một Nguyên Anh đen ngòm nổi lên.
Đây chính là Nguyên Anh đệ nhị mà Hàn Lập lúc đầu đã tu luyện.
Khi Hàn Lập khôi phục pháp lực, thuận tay một lần nữa đem Nguyên Anh này tu luyện ngưng tụ lại. nhưng Nguyên Anh này lại vẫn chỉ có sự thần thông của Nguyên Anh kì, đối với Hàn Lập bây giờ khi đấu pháp thì tác dụng không còn lớn nữa, nhưng nếu dùng kí phó trên người hình nộm để cai quản Động phủ thì lại có công dụng rất lớn.
Lúc này thân hình Nguyên Anh thoáng một cái, nhào thẳng tới hắc bào đối diện, Hàn Lập, trên người.
Hắc bào “Hàn Lập” toàn thân đột nhiên chớp điện hắc quang loé lên, khuôn mặt hiện ra một vẻ đau khổ.