Chương 1339: Chân linh thế gia

“Đồ được đấu giá bên dưới là một loại bí kíp võ công của một vị tiền bối hậy kỳ hợp nhất của hai dòng máu người và yêu. Có lẽ rất nhiều đạo hữu chưa từng biết đến tên của vị tiền bối này, nhưng chỉ cần nhắc đến “Đại chu thiện diệt tuyệt thân châm” thần thông, e rằng hơn một nửa đạo hữu ở đây đã từng nghe nói đến.

Sức mạnh vô địch của loại võ công này chính trong cuộc đại chiến dị tộc đã nhanh chóng nổi danh, tới nay cũng từng có nhiều phiên bản khác nhau về phương pháp tu luyện được đồn đại, thậm chí bên tộc yêu cũng có người tu luyện loại bí thuật này. Loại thuật này cũng là một loại có sức mạnh trong bộ võ công ẩn giấu, là loại võ công sơ đẳng nhất khởi đầu do vị tiền bối “Ngũ linh chân quân”, tự tay sáng lập từ thời thượng cổ.

Đương nhiên giá cả sẽ rất cao, không cần lão phu nói kĩ thêm nữa. Giá trị lớn nhất, quan trọng nhất của bộ võ công này không chỉ ở đó, mà sau khi tu luyện xong, có thể tăng cường sự chuyển hoán biến đổi thuộc tính ngũ hành của pháp lực bản thân. Sức mạnh lớn không lường được.

Điều kiện để tu luyện bộ võ công này sẽ rất hà khắc. Một là người bắt đầu tu luyện, vừa không được quá cao, cũng không được quá thấp. Chỉ có thể là những đạo hữu đang ở Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ nên suy nghĩ về việc tu luyện, người tu luyện trên người cần phải có linh căn ngũ hành, nếu không rất khó thành công.

Đương nhiên, luyện loại võ công này vẫn có những điều kiện khắc nghiệt khác của nó nữa. Nhưng không phải là không thể khắc phục những điều kiện hà khắc này, lão phu cũng không cần nói chi tiết thêm. Tính hoàn chỉnh của bộ võ công có thể nói là tuyệt đối không có vấn đề. Khi giao món hàng này người chủ của nó có thể tự bản thân kiểm nghiệm.

Còn một chuyện cần nhắc nhở các vị đạo hữu, bộ võ công này đương nhiên có sức mạnh, nhưng các vị tu sĩ đã từng luyện qua pháp quyết từ xưa đến nay trong lịch sử chỉ có duy nhất ngũ linh chân quân tiền bối là tiến đến được cảnh giới thời kì hợp thể.

Những người còn lại không biết do tu luyện không tới nơi tới chốn hay do chưa thấu hiểu hết công pháp, đa số vẫn chỉ dừng lại ở thời kì hóa thần, đến những người tiến đến cảnh giới luyện hư cũng chẳng có mấy. Dĩ nhiên, điều này còn do cơ duyên người tu luyện chưa tới.

Nếu không, Ngũ linh chân quân tiền bối làm sao có thể chỉ dựa vào bộ võ công nàu mà tiến vào hậu kì hợp thể. Thôi, được rồi, lợi và hại của loại võ công có tên âm dương hóa cự quyết này, xích mỗ đều đã giới thiệu rõ ràng cho chư vị đạo hữu rồi, những vị đạo hữu có hứng thú xin mời ra giá! Giá khởi điểm là hai ngàn van, mỗi lần tăng giá thêm một trăm vạn bắt đầu vòng đấu giá”.

Sau khi trưởng lão đọc hùng hồn giới thiệu một lượt, cuối cùng một vị trung tuổi trông nho nhã mỉm cười, từ trong hộp cất giữ lấy ra một cái một hạp, bên trong chứa một viên ngọc chói sáng, đương nhiên đó là viên ngọc ghi chép bí kíp.

Tên tuổi “Đại Chu Thiên Diệt Thần Châm” quả thật quá nổi tiếng, không ít tu sĩ có mặt trong phòng đều lộ ánh mắt hiếu kì, và vẻ mặt đầy phấn khích.

Còn về điều kiện tu luyện, các tu sĩ có mặt đều chẳng chút bận tâm.

Dù sao cuộc đấu giá vốn là chỉ có các hóa thân tu sĩ trở lên mới có thể tham gia, còn về linh căn ngũ hành càng là cơ sở quan trọng nhất cho các cấp tu luyện, cứ cho loại võ công này không có yêu cầu này, các tu sĩ có mặt ở đây hơn một nửa đề sẽ tìm cách để bổ sung kiện toàn linh căn ngũ hành của mình. Đương nhiên trong đó cũng có nhiều người thật sự thành công, cái này chỉ có trời biết.

Nhưng việc tu luyện gian nan vất vả của loại võ công này mà lão giả áo trắng nói rõ, những lời đồn đại về việc rất ít người có thể đủ sực tu luyện thành công, cũng đã đủ đánh tan hi vọng của không ít người.

Trong đó có Hàn Lập.

Dù rằng “Âm Dương Hóa Cực Quyết” cũng là một loại võ công không tầm thường, nhưng nếu tu luyện khó đến thế, nhất thời lại khiến hắn mất đi hứng thú.

Nếu luận về uy lực thần thông của võ công, uy lực của bộ võ pháp thể song tu tuyệt đối không gì sánh được.

Huống hồ những suy nghĩ tương tự trên khuôn mặt hai nghìn vạn người xung quanh, cũng khiến hắn phải chau mày suy nghĩ, quyết tâm đoạt lấy yếu pháp quyết này.

Nhưng ngẫm thấy bản thân khả năng hơn người. Dù những tu sĩ có hứng thú với bí kíp võ công này quả thực không ít. Cái giá hai ngàn vạn vẫn chưa đủ sức chặn được những kẻ dã tâm bắt đầu ra giá.

Nhưng chỉ qua hai lượt thì chỉ còn thấy những âm thanh lẻ tẻ vang lên.

“Bốn ngàn vạn”.

Cái giá được đưa ra khiến tất cả mọi người đều trợn mắt kinh ngạc.

Người ra giá, bất ngờ thay lại chính là người có tiếng nói chậm rãi, đang tranh mua Chân Linh Lân Phiến với Hàn Lập.

Cái giá cao như thế, không chỉ khiến các hóa thân tu sĩ há hốc mồm, đến rất nhiều tu sĩ luyện hư đầy hứng thú cũng ngạc nhiên im lặng.

Nhưng trong lòng mọi người cũng có những toan tính suy nghĩ thầm, vị này rốt cục là người như thế nào, thân thế ắt không tầm thường. Nhiều linh thạch như thế, e rằng cũng đủ khiến một tu sĩ luyện hư khuynh gia bại sản rồi.

Hàn Lập cũng chung suy nghĩ như vậy, nhưng chuyện chảng liên quan đến mình chẳng cần bận tâm nhiều.

Nếu bí kíp võ công đã được bán, thì phiên đấu giá lần này cũng đương nhiên kết thúc ở đây.

Khoảng thời gian bạch bào lão giả tuyên bố kết thúc cuộc bán đấu giá, trong phòng phi thiên đột nhiên xảy ra, trong ánh sáng trắng, Hàn Lập bị một trận bình không tống ra ngoài, rồi xuất hiện trên hành lang một nơi nào đó bên ngoài đại sảnh đấu giá.

Những ánh sáng linh quang trên cả đoạn đường liên tục chớp nhòe. Các tu sĩ khác cùng bị liên tục hất văng ra ngoài như thế.

Nhưng mọi người trên người đề có ánh sáng chớp lóa không ngừng, vậy còn lo gì bị ai phát hiện ra thân phận.

Hàn Lập chẳng mảy may ngó ngàng đến một ai. Bước vội về hướng cửa lớn của điện Thái huyền.

Cho dù phiên đấu giá đã kết thúc thì hắn cũng không có ý định trở lại tháp đá. Hắn đã chuẩn bị một mình rời khỏi thành khu thiên uyên, quay lại phủ động của mình.

Chỉ còn cách lần tuần tra sau nửa năm nữa, hắn muốn nhân cơ hội này, mau chóng trở về gấp rút luyện ít kinh dược cần tthiết. Trước tiên đem ngọc thanh đơn luyện thành một bình rồi tính tiếp, đã có thứ đơn dược cuồn cuộn ngày đêm. Việc tu luyện sắp tới ít nhất hắn không cần lo lắng suy nghĩ về việc luyện đơn nữa.

Còn về ba miếng chân linh lân phiến của kì lân, hắn sẽ chưa tùy tiện luyện chế.

Trước tiên cần nghiên cứu một khoảng thời gian, xem có cách nào thực sự đảm bảo có thể luyện thành công “khúc nhĩ chân đan” như trong lưu truyền hay không?

Cách thử linh dược này là cơ sở để sau này hắn xóa bỏ chướng ngại, tuyệt đối không bao giờ vội vã luyện đơn.

Ngay lúc Hàn Lập ra khỏi điện thái huyền, con đường xuyên qua bức tường thành lớn, khi đi bộ hướng về nơi hoang vu xa xăm, trong mật thất bí ẩn trùng trùng cạm bẫy một nơi nào đó của điện thái huyền, lại có hai người đang bàn bạc việc gì đó.

Trong đó có một người, mặt mũi từ bi phúc hậu, trong chiếc áo khoác trắng, nhưng đứng khoanh tay trước ngực trong thần thái rất kính cẩn, nghiêm trang.

Đó chính là vị trưởng lão họ Xích.

Còn trên chiếc ghế đá trước mặt lão một người thanh niên mặt mũi tuấn tú, cả người mặc bộ đồ tím, đang ngồi một cách ngật ngưỡng.

Từ khóe miệng hắn lại có máu đỏ tươi. Điều đó thật kì lạ và đáng chú ý.

Trưởng lão họ Xích nghiêm trang thần thái cung kính nói:

“Công tử yên tâm, kẻ đó dù đã dùng bí thuật che giấu khuôn mặt thật nhưng trên đời có nơi nào ẩn trốn qua được mắt thần tử quang của lão bộc chứ. Người đoạt được Âm Dương Hóa Cực Quyết chắc chắn là một nữ tu. Nhưng dung nhan ả không giống chút nào tướng mạo mấy tiểu thư bên cạnh công tử, trái lại vô cùng xấu xí”.

Vị đại sư khí công đại danh nổi như cồn ở thành thiên uyên là một vị hóa thần tu sĩ. Thế nhưng trước mặt người thanh niên lại dùng xưng hô của kẻ dưới. Nếu để cho các tu sĩ khác trong thành bắt gặp, e rằng tất cả đều phải trợn mắt kinh ngạc.

Người thanh niên bị thương nghe mấy lời lão, khóe miệng nhẹ nở nụ cười.

“Xích lão không cần quá để ý, đã là nữ tu lại có thể một lời lấy nhiều linh thạch cao cấp đến vậy để đổi lấy bí kíp, thân phận không cần đoán nhiều, có lẽ không phải người Diệp gia thì là người Cốc gia thôi. Hai nhà này cũng giống Lũng gia chúng ta, đều là nhà quyền quý có thế, được lưu truyền bí mật từ đời xưa, trong tộc chân truyền huyết thống cũng chỉ có nữ giới mới được kế thừa mà thôi. Không giống Lũng gia chúng ta điều khiển khống chế đấu giá tất cả đất xung quang, bọn họ chỉ âm thầm thao túng người trong tộc một số lượng rất lớn linh khoáng thạch cao cấp.

Chỉ là do số người của hai tộc này luôn luôn ít, rất ít hoạt động bên ngoài, chính vì thế đương nhiên việc chân truyền như thế nào chưa bao giờ được tiết lộ. Nhưng xem ra lần này tổ tiên của một trong hai nhà đó hiển nhiên là nửa yêu mang huyết mạch Phượng Hoàng còn sót lại. Giống Lũng gia chúng ta là chân truyền huyết mạch Rồng, là một trong các huyết thống quyền quý, lớn mạnh nhất trong linh giới. Xem ra lần này chúng ta đánh cược đúng rồi. quả nhiên những đệ tử của các gia thế quyền quý chân truyền đều sẽ che giấu tung tích ẩn giấu thân phận, trốn trong Thiên uyên thành luyện võ một khoảng thời gian” Người thanh niên bị thương tự tin nói.

“Công tử quả là tính toán như thần! cái này là vì âm dương hóa cực quyết rất quan trọng đối với người mang huyết thống Phượng Hoàng. Rốt cục chỉ có bí kíp võ công tuyệt đỉnh của nội lực của loại dành riêng trong điều hòa ngũ hành, mới có thể kích thích triệt để dòng máu của Phượng Hoàng. Người con gái này tại sao biết được loại võ công này, vốn đã được sắp xếp từ xưa, hôm nay mới được thực hiện.” trưởng lão tỏng chiếc áo trắng cũng khẽ cười.

“Hê hê! Tổ tiên thông dĩnh hiển nhiên không phải loại hậu bối chúng ta có thể sánh bằng. Lần này, nếu không phải dòng máu chân long trong cơ thể bổn công tử vượt xa lịch đại tiên nhân, cuối cùng đạt được điều khiện khởi động, những lão quái vật trong nhà cũng sẽ không ủng hộ bổn công tử hành động đâu. Lần này, để tránh mục tiêu sinh nghi, ngay cả những bảo vật như kỳ lân lân phiến cùng bình hải qua trong tộc đều phải lấy ra đấu giá. Nhưng trong đó cũng ngầm đem tin tức truyền cho chân linh thế gia tử đệ, bằng không, hành động sẽ không thể thuận lợi được. May mà giá của các linh thạch không quá thấp, hơn nữa cũng đổi được năm cây linh dược vạn niên, cũng không chịu thiệt. Vị tu sĩ đã mua chân linh lân phiến ngươi có thể biết được lai lịch của y không?” Huyết chí thanh niên đột nhiên hỏi.

“Công tử cũng biết, tử quang linh mục lão luyện được, một đời chỉ có thể thi triển ba lần mà thôi. Bây giờ chỉ còn lại duy nhất một lần, làm sao dám dùng người khác chứ, chỉ có thể cảm nhận được gã này không phải luyện hư tu sĩ, chỉ là một tên hóa thần tu sĩ mà thôi. Nhưng linh thảo trên người hắn ta, e rằng cũng không chỉ có năm cây này. Lẽ nào người này là người Nhuận gia – am hiểu nhất về trồng và chăm sóc các linh dược ư? Huyết thống Nhuận gia dù không phải chân truyền lớn mạnh gì, nhưng trong lĩnh vực linh thảo lại là tộc người duy nhất am hiểu” Trưởng lão hơi trầm ngâm, hạ giọng, trả lời ngập ngừng.

“Thiểm gia, đây mới thật là có khả năng lớn nhất. nếu là người của tộc này thì cũng không sao. Nhuận gia cũng là gia tộc chân truyền lân cận được hoàng đế thiên diệu linh chỉ rõ. Chúng ra không thể đùa được” Người thanh niên hơi cau mày. chậm rãi nói.

“Công tử minh giám, dù rằng mấy nhà chúng ta không phải thật sự e ngại gì tam hoàng, nhưng vì ít linh dược, quả thật không dễ gì lại gây thù chuốc oán tự tạo kẻ thù.”trưởng lão liên tục gật gật đầu.

“Lần này phải vận công dùng tử quang mục thần thông đã khiến công lực tu luyện của người tổn hại không ít rồi. sau việc này, trở về ta sẽ làm cho ngươi một lễ huyết tế, giúp ngươi tu luyện thêm một tầng.” Người thanh niên bị thương dường như chợt nhớ tới điều gì, đột nhiên hướng về trưởng lão vẻ mặt ôn hòa nói.

“Đa tạ công tử quan tâm giúp đỡ”-xích lão nghe vậy vui mừng khôn xiết vội vàng hành lễ.

Người thanh niên bị thương hài lòng gật gật đầu, ngay lập tức lại trở nên trầm ngâm, không biết đang suy tư chuyện gì.

Mấy ngày sau đó, lúc Hàn Lập vượt đoạn đường bao ngày đến gần vùng núi non có động của hắn, ở một nơi nào đó bên ngoài cách động hơn nghìn dặm, có hai người đang giằng co căng thẳng đến bất động.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện