Chương 1341: Lôi bào hiện thế
Hàn Lập đã từng lưu tâm tới mối quan hệ của Thiên Uyên Thành cùng Ngân khoa văn liên quan tới việc thiết kế cấm chế, hắn phát hiện mặc dù có mấy loại cấm chế có công năng tương tự Vạn Lung Châu hắn chế ra nhưng không có khả năng ẩn giấu khéo léo như vậy.
Trừ phi có thần niệm mạnh hơn hắn nhiều lần cẩn thận kiểm tra mặt đất, nếu không dù bản thân có quản chế thì cũng không thể phát hiện ra điều bất thường.
Cho nên loại pháp khí này tuy luyện chế đơn giản nhưng thực sự độc nhất vô nhị. Đương nhiên nói loại này đơn giản cũng chỉ nói tương đối mà thôi. Nếu không tinh thông Tàn Trang phù lê đạo, thì không thể chế ra pháp khí như thế. Trước kia khi ở Nhân Giới, Hàn Lập cũng đã từng muốn chế tạo một bộ nhưng các loại vật liệu ở Nhân Giới đã bị tiêu diệt sạch, hắn đành hữu tâm vô lực mà thôi.
Năm đó hắn ở phường thị trong Lạc Nhất Thành, trong lúc vô ý phát hiện bộ tài liệu quan trọng này, lại không đắt lắm, ngay tức khắc hắn động tâm, nhân tiện mua ngay bộ tài liệu chế cấm chế đó. Hiện tại xem ra đó là việc làm đúng đắn.
Hắn đã biết thực sự có người đang lén lút mưu đồ gì đó. Đương nhiên không thể không làm gì đó. Bất kể xử lý như nào, điều quan trong trước tiên là phải theo dõi đối phương.
Hàn Lập hóa thành một đạo cầu vồng thanh sắc rời khỏi động phủ, dùng động phủ làm trung tâm, đem trữ vật vòng tay luyện chế vô số Vạn Lung châu dựa theo quy luật nhất định, dùng thi pháp chôn vùi trong lòng đất.
Dựa vào độn tốc của hắn, sau nửa non công phu, cơ hồ hai phần ba linh địa đã được vô thanh vô tức thiết hạ cấm chế.
Sau đó Hàn Lập thản nhiên quay về động phủ, ở đại sảnh giữa động phủ, hắn tự tay bày một pháp trận cổ quái, đem bát giác pháp bàn đặt ở mắt trận.
Sau đó hắn đem hơn mười khối linh thạch cao giai khảm nhập bốn phía trận pháp, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết vào trong đó, kích phát tòa pháp trận.
Sau một hồi âm thanh vù vù vang lên, cả tòa trận pháp nổi lên từng trận bạch quang. Sau đó chớp động ở giữa Bạch Mang, bát giác pháp bàn đột nhiên hiện ra một tầmg sáng màu bạc. Trên mặt quầng sáng có nhiều điểm bạch quang chớp động không ngừng, cơ hồ t quầng sáng rải rộng ra xung quanh.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua quầng sáng trên, hắn cảm thấy hài lòng, lúc này hắn mới cúi đầu đi tới mật thất.
Tuy rằng hắn không biết thâm nhập Linh địa là loại người nào, nhưng gần như chắc chắn có liên quan với Điếu Mi hán tử đã từng tranh giành linh địa. Trước khi nắm được nhưng thông tin của chủ mưu, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, tốt nhất là âm thầm quan sát một thời gian.
Hiện tại hắn chuẩn bị tìm hiểu Thần lôi bí văn kia, đồng thời chế luyện mấy miếng Kim Khuyết Ngọc Thư tàn phá Ngân Khoa Văn linh phù. Đương nhiên lúc này còn cần một số linh dược trợ giúp, đồng thời chế luyện Ngọc Thanh đan. Hàn Lập tiến vào mật thất, khép cửa lại, bước tới giữa phòng, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Hắn khoát tay vung trữ vật vòng tay, thanh quang nhất thời chớp động, một miếng Ngọc Giản, một khăn gấm màu vàng, một miếng Viên Châu hiện ra.
Trước tiên Hàn Lập đem thần thức xuyên vào trong Ngọc Giản, nhìn qua tất cả Lôi Văn đồ án một lần, hắn dùng tay vuốt ve Cẩm Pha màu vàng trên người. Sau khi suy nghĩ hắn tung Gấm Pha lên, quay tròn trên không trung.
Sau đó Hàn Lập không chút nghĩ ngợi, hắn hé miệng, nhất thời một hỏa cầu đỏ đậm bay ra ngoài, va chạm với Kim Cổ trên.
Kết quả hào quang chợt lóe lên, Hỏa cầu thổi phù một tiếng rồi tự mất đi, Gấm Pha dĩ nhiên không hao tổn gì. Lông mày Hàn Lập nhíu lại, ngón tay hắn hướng về phía khăn gấm, một đạo băng trùy trong suốt lại bắn nhanh ra ngoài. Kết quả linh quang chớp động giữa không trung, băng trùy biến mất, sắc mặt Hàn Lập hiện ra sự ngạc nhiên chẳng lẽ khối Lôi Văn vật này không sợ ngũ hành lực. Nghĩ thế, ngón tay trái Hàn Lập lại bắn ra một đạo kiếm khí màu vàng.
Một âm thanh nhỏ vang lên, Khăn gấm dễ dàng bị chém làm hai đoạn, hóa thành vô số sợi tơ vàng mảnh bắn ra mãnh liệt. Hàn Lập nhíu mày, đầu tiên là gật dầu sau lại lắc đầu. Hắn quay đầu, bắt đầu nghiên cứu lại hạt châu màu vàng trong tay. Trong hạt châu này ẩn chứa lôi điện lực, có vẻ cuồng bạo khác thường.
Sau nửa canh giờ trong mật thất đột nhiên phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, bức tường mật thất vốn bị tầng tầng cấm chế bao vây bỗng nhiên vỡ vụn, lập tức một đạo Kim hồ to bằng chén cơm mãnh liệt tuôn ra theo hình cầu vồng, kim quang đan vào nhau lóe lên, giống như vô số kim xà đang nhảy múa loạn bậy.
Đúng lúc này kim quang ở trung tâm phát ra một đạo âm thanh, lập tức một tòa núi nhỏ đen tuyền hiện lên, tiếp theo khắp ngọn núi nhỏ phát linh quang.
Ở phía dưới quầng sáng mờ, tất cả kim hồ khắp xung quanh đã trở thành hư không, Nguyên Từ Thần Quang ở không trung bị ngưng tụ thành một Giao điện màu vàng. Giao điện lắc đầu vẫy đuôi, giãy giụa không ngừng, tựa như muốn thoát ra.
Mà bên dưới ngọn núi nhỏ, ngoại trừ chỗ Hàn Lập ngồi xếp bằng trong phạm vi gần một trượng, còn lại tất cả đều trống rỗng, xuất hiện năm, sáu cái rãnh sâu.
Cạnh Hàn Lập, ở trung tâm có một cây cột đá trơ trọi, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn ngọn núi trên không trung và Giao điện màu vàng, sau đó hắn quay nhìn xung quanh, sắc mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ.
“Lôi Văn châu thực sự có uy lực, không chỉ phát huy uy lực của Tịch Tà Thần Lôi lên gấp bội. Vừa rồi nếu không phải mình trước tiên dùng Nguyên Từ Thần Quang bảo vệ toàn thân, chỉ e ngay cả mình cũng bị cuốn vào bên trong năng lượng của Lôi Văn Châu. Nếu có thể ngưng tụ vài viên, cần gì phải dùng pháp bảo gì đó, cái này thực sự khác biệt, có thể dễ dàng đánh chết đối thủ ngang tài ngang sức” Hàn Lập âm thầm nghĩ.
Thế nhưng xác xuất thành công của loại Lôi Châu này không cao, dù hắn có Tịch Tà Thần Lôi cũng không có thể dùng toàn bộ một lần để ngưng tụ Châu này. Thế nhưng nói tới Lôi Điện lực, hắn tựa hồ không chỉ có mỗi Tịch Tà Thần Lôi, lòng Hàn Lập khẽ động, hắn há miệng ra, một đạo thanh quang phun ra, ở giữa Thanh Quang có một cổ sắc Tiểu Đỉnh, đúng là Hư Thiên bảo đỉnh.
Hàn Lập không chậm chễ, một tay hắn sờ đỉnh đầu, bỗng nhiên một cỗ quang hà mờ mịt phun ra, bỗng chốc vây núi nhỏ màu đen và Giao điện vào giữa, kéo xuống một chút. Dưới tác dụng của cấm chế, Giao điện màu vàng nhất thời không thể kháng cự, rơi thẳng xuống, Hàn Lập dùng ngón tay khẽ điểm vào thân Tiểu Đỉnh.
Âm thanh vù vù nhất thời nổi lên, nắp đỉnh vừa bay ra, quầng sáng mờ đẩy Giao điện vào trong Tiểu Đỉnh, sau đó tự tan vỡ biến mất. Tay trái Hàn Lập hướng về núi nhỏ trên không trung ra chiêu thu vào trong cơ thể. Về phần Hư Thiên Đỉnh, hắn không nóng ruột thu hồi, mặc kệ Tiểu Đỉnh không ngừng xoay tròn trên đầu.
Hàn Lập nhíu mày nhìn quanh cảnh bừa bộn xung quanh, hắn dưa tay thả ra một con vượn hình nộm cao hai trượng, thổi một luồng thần niệm, sau khi phân phó lưu lại hắn không quay đầu, đi vào mật thất dự phòng. Hư Thiên Đỉnh, đơn giản bập bềnh theo sau hắn, một tấc cũng không rời. Vào trong mật thất mới, Hàn Lập một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, vẫy tay về hướng Tiểu Đỉnh. “Vù một tiếng, Hư Thiên Đỉnh bay tới trước mặt hắn. hắn bấm Thông Bảo quyết, Tiểu Đỉnh phát ra thanh quang, lập tức hình dạng trở nên to gấp mười lần, gần một trượng. “Cảng” một tiếng vang lên, ngón tay Hàn Lập hướng Tiểu Đỉnh hư không bắn ra.
Trong Đỉnh đột nhiên truyền ra từng trận Lôi Minh chi âm, một đoàn đầu lô khác nhau phóng ra phát ra điện quang kinh người. Trong Đỉnh âm thanh chuyển động không ngừng, tựa hồ có rất nhiều Lôi đoàn trong đó.
Đúng là Hàn Lập khi trải qua Tiểu Thiên kiếp đã thu lấy Thiên Lôi hai màu vàng, bạc. Uy lực của Lôi Điện không dưới Tịch Tà Thần Lôi, hơn nữa số lượng đông hơn, cũng đủ cho Hàn Lập thí nghiệm và chế thử Lôi Văn vật. Hàn Lập hít một hơi thật sâu, mười ngón tay nhắm Lôi đoàn bắn ra không ngừng, thần niệm như thủy triều khổng lồ tuôn ra. Trong âm thanh ầm ầm Lôi đoàn màu bạc nhất thời hóa thành vô số tia điện màu bạc.
Thời gian trôi đi, trong nháy mắt Hàn Lập đã bế quan trong mật thất được hơn nửa tháng.
Vào một ngày trận pháp Bát giác pháp bàn bố trí ở đại sảnh đột nhiên phát ra một lọat âm thanh, trận phát phun ra quầng sáng màu bạc, trong lúc đó ngân quang không ngừng phóng ra.
Cánh cửa mật thất vẫn đóng kín lập tức mở ra, từ bên trong một đạo thanh sắc cầu vồng bắn nhanh ra, sau khi lóe lên vài, xuất hiện như quỷ dị ở giữa đại sảnh. Hào quang chợt tắt, Hàn Lập mặc trường bào màu vàng và bạc hiện ra. Trường bào thoạt nhìn rất bình thường, nhưng toàn thân ẩn hiện hai đạo kim ngân Ngân Phù Văn, lộng lẫy dị thường. sắc mặt Hàn Lập vẫn như thường, tay hắn chợt vung lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một trường bào màu xanh khác, bay lên thân thể hắn, che kín ngân bào. Sau đó hắn tiến lên vài bước, đi vào bên trong trận pháp, hai mắt chợt lóe lên nhìn vào quầng sáng màu bạc trong không trung. Chỉ thấy ở một góc quầng sáng màu bạc đó đột nhiên có bốn quang điểm màu sắc khác nhau, hướng màn bạc ở trung tâm di chuyển tới.
Trong mắt Hàn Lập hiện hàn quang nhưng hắn vẫn yên lặng theo dõi màn bạc. Nhưng khi bốn quang điểm này ngày càng cách xa động phủ, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống.
Một lúc lâu sâu, bốn quang điểm đã cách xa động phủ hai, ba ngàn dặm, đột nhiên dừng lại, sau đó tản mát ra, bắt đầu xoay chuyển xung quanh, có vẻ không tiến lên được. Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập sờ sờ cằm, rốt cục hắn đã phản ứng.
Tay áo hắn bỗng nhiên rung lên, hơn mười Phệ Kim Trùng to bằng nắm tay trẻ con bắn nhanh ra, xoay tròn quanh đỉnh đại sảnh rồi, gào rít một tiếng bay ra cửa phòng, mất dạng. Hàn Lập nhìn thật lâu quầng sáng vài lần, rồi hắn rời đại sảnh đi vào mật thất. Hắn cởi thanh bào trên người, lại lộ ra trường bào hai màu vàng, bạc thần bí kia, ngón tay Hàn Lập nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo, mặt tươi cười.
Cái Lô bào này là Hàn Lập thấu hiểu Lôi văn, cơ hồ hắn đã dùng hết hơn phân nửa Thiên lôi Hư Thiên Đỉnh, tỉ mỉ luyện thành công.
Lôi bào này có hơn mười loại Lôi văn phù, chỉ cần đồng thời kích phát, điều thần diệu là chỉ cần môt đòn có thể giết chết đối phương.
Về phần Lôi Văn Châu kia, hắn cũng đã một hơi cô đọng hơn mời khỏa, nếu cũng nhau đánh ra chỉ e Luyện Hư tu sĩ chỉ có thể tránh được ba bước.
Kẻ từ đó, cơ hồ trong một đêm, thực lực của Hàn Lập tăng thêm rất nhiều.
Yên lặng, cân nhắc trong chốc lát, Hàn Lập lại mặc thanh bào vào, tay hắn hướng trữ vật vòng tay phất một cái, lát sau hiện ra một Nhũ ngọc Bài lớn cỡ bàn tay.
Vật đó chính là miếng Kim Khuyết Ngọc Thư tàn khuyết.