Chương 1492: Đại chiến Minh Lôi Thú
“Oanh!” Một lúc sau Hàn Lập lại lần nữa phóng ra Ích Tà Thần Lôi. Thân hình Minh Lôi Thú run lên một chút, từ trong tay áo Hàn Lập bay ra ba đóa kim hoa – đây chính là ba đầu Phệ Kim Trùng thành thục thể!
Minh Lôi Thú vừa mới hoan hỉ nuốt vào miệng vài đạo kim hồ thì đã thấy ba đầu kim sắc giáp trùng bay tới thì ngẩn ra, nhưng nó không thèm để ý, đoạn há miệng phun ra một đạo ngân hồ đánh lên ba đầu Phệ Kim Trùng. Tiếng sét nổi lên, kim trùng đã bị lôi quang bao phủ, nhưng ngay lúc đó một đôi mắt vàng của Minh Lôi Thú trừng lên tỏ rõ vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy lôi quang tắt đi thì ba đầu Phệ Kim Trùng chẳng những không hóa thành tro tàn mà ngược lại thân hình lại lớn hơn mấy lần, hung dữ lao tới.
Tuy rằng linh trí của Minh Lôi Thú không thể so với Nhân tộc nhưng nó một khi đã tu luyện đến cảnh giới hiện tại thì thần trí cũng không thể thấp. Thấy kim trùng này quỷ dị, nó không dám khinh thường bèn hư không đánh ra một trảo. Nhất thời ba đạo trảo mang màu xanh bay ra rồi biến lớn chém lên trên người kim trùng. Âm thanh chát chúa vang lên, trảo mang vỡ vụn, thanh mang bao phủ kim trùng vào trong đó.
Từng đoàn kình phong kinh người tản ra khắp nơi, thiên địa nguyên khí tại phụ cận đều bị hút vào đó khiến không gian nơi này phảng phất như sắp sụp đổ.
Tựa hồ Minh Lôi Thú vô cùng tin tưởng vào đòn công kích này nên cũng không cần nhìn kết quả. Ngân hồ trên người nó lóe lên, lại một lần nữa đuổi theo Hàn Lập.
Chỉ là tiếng ‘vo vo’ từ trong thanh mang lại truyền ra khiến con thú ngày ngẩn ngơ, vẻ mặt nó đã được nhân cách hóa hết sức khi lộ ra biểu tình khó có thể tin.
Chỉ thấy trong thanh mang xuất hiện từng điểm kim mang, ba đầu kim trùng lại bay ra, chỉ vài lần chớp lên đã tiến tới mấy trượng phía trước Minh Lôi Thú. Trên người chúng kim quang chói mắt, nào có chút nào bị thương. Minh Lôi Thú quả thực kinh ngạc, nhưng chính điều này đã khơi dậy sự tàn độc trong nó!
Con thú này không lưỡng lự há miệng phun ra một phiến ngân hà bao phủ ba đầu kim trùng vào trong đó. Phệ Kim Trùng không gì không thể phệ nhưng cũng không thể lập tức phá khốn ngân hà mà ra. Minh Lôi Thú hít sâu một hơi thu hồi ngân hà đồng thời cuốn theo ba đầu Phệ Kim Trùng vào trong miệng.
Cái miệng đầy răng nanh của nó há to, bất chấp tất cả liền nhai mạnh rồi nuốt vào trong bụng.
Cả người nó khẽ hạ xuống, bốn chân rền vang tiếng sấm, sau đó thân hình liền hóa hành một đạo ngân hồ biến mất tại chỗ.
Hàn Lập đã nhân cơ hội này độn ra ngoài hơn ngàn trượng, hắn quay đầu nhìn thấy cảnh này thì trên mặt lóe ra dị sắc. Không chần chừ, hắn liên tục vũ động hai cánh sau lưng, cả người hóa thành một sợi tơ nhỏ biến mất trong hư không. Một người một thú lại trở lại cục diện dượt bắt lúc trước.
Chẳng qua Minh Lôi Thú dường như đã bị hành động phóng thích kim trùng chọc giận nên thân hình được bao phủ trong ngân hồ của nó không ngừng chớp lên, ánh mắt lộ rõ vẻ hung lệ. Tựa hồ lúc này nó mới chân chính hạ quyết tâm đuổi giết!
Hàn Lập lại phóng ra Ích Tà Thần Lôi công kích con thú này, nhưng thân hình Minh Lôi Thú khẽ nhoáng lên trực tiếp xuyên qua kim hồ, độn quang không chậm lại một khắc nào. Nó đã không còn muốn tiếp tục vờn mồi.
Thâm tâm Hàn Lập không khỏi run lên, pháp lực toàn thân vận chuyển nhanh hơn vài phần, sợi tơ nhỏ do Hàn Lập hóa thành như ẩn như hiện trong hư không. Chẳng qua, cho dù như vậy thì chỉ sau một hồi Minh Lôi Thú cũng đã tiếp cận hơn trăm trượng sau lưng Hàn Lập. Con thú này cước đạp thần lôi, ngân hồ tựa như hóa thành một đôi cánh điện dài hơn hai trượng, mặt ngoài có vô số phù văn chuyển động. Hai cánh vỗ nhẹ, tiếng sấm nổ rền vang, thân hình nó lại biến mất trong hư không chỉ để lại một bóng ảnh mơ hồ.
Ngay tiếp theo, ở phía sau Hàn Lập hơn mười trượng đã lóe lên ngân hồ, Minh Lôi Thú hiện ra từ hư không; lúc này bóng ảnh nó để lại phía sau mới biến mất.
“Ảnh độn!” Cảm ứng được sự khác thường, Hàn Lập vừa độn quang vừa quay đầu lại nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt trở lên trắng bệch. Không ngờ con thú này còn sở hữu thần thông độn thuận quỷ dị nhất – điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn. Tâm tình Hàn Lập bỗng trở lên nặng nề.
Ảnh độn thuật có lẽ chưa phải là độn thuật nhanh nhất thế gian, nhưng tuyệt đối là độn thuật thần bí nhất, thậm chí người có thể tận mắt nhìn thấy độn thuật này cũng không nhiều lắm.
Nếu không phải khi Hàn Lập ở Thiên Uyên Thành từng có nghiên cứu qua Lôi Độn Thuật của bản thân nên xem qua không ít điển tịch thì cũng không thể nhận ra loại độn thuật này.
Chẳng qua lúc này không phải lúc để hắn kinh ngạc hay trầm trồ bởi khi Minh Lôi Thú vừa hiện hình thì một đôi cánh điện bỗng dưng xuất hiện đón đầu Hàn Lập.
Hàn Lập ngẩn ra chưa kịp phản ứng thì trên đỉnh đầu đã phát ra tiếng sấm chói tai, một tấm điện võng cực lớn từ trên không phủ xuống bao vây lấy hắn.
Hàn Lập kinh hãi, hắn không kịp suy nghĩ, thân hình quay tròn một vòng, kinh ngân sắc phù văn quay cuồng bắn ra cũng đồng dạng tạo thành một tấm điện võng hai màu vàng bạc ngăn cản điện võng màu bạc do Minh Lôi Thú tạo ra. Tiếp theo, thanh quang quanh người chợt lóe, thân hình bắn ngược về đằng sau thoát ly khỏi phạm vi bao phủ. Minh Lôi Thú thấy vậy, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh miệt; thân hình nó lại mơ hồ tiêu biến.
Ngay lập tức, ngân quang chợt lóe phía trước người Hàn Lập, hư ảnh Minh Lôi Thú đã lại xuất hiện ở phía trước, đồng thời nó huy trảo bổ xuống, một trảo nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại to như trời nặng như núi, bao trùm toàn bộ thân hình Hàn Lập vào trong.
Vài tiếng nổ trầm thấp vang lên, không khí bốn phía điên cuồng tràn về phía thú trảo, dường như ở đó có một hắc động có thể thôn phệ mọi thứ.
Toàn thân Hàn Lập căng lên dưới sức ép của thú trảo, dường như nó muốn đập nát bấy Hàn Lập dưới một trảo này.
Sắc mặt Hàn Lập tái nhợt, nhưng trong mắt chợt lóe lên ánh tàn khốc. Hắn đột nhiên há miệng phun ra một kim sắc tiểu kiếm dài vài tấc, tiểu kiếm lóe lên rồi biến thành một đạo cầu vồng chém lên trên thú trảo. Minh Lôi Thú thấy vậy chẳng những không thu trảo mà vẻ khinh miệt trong mắt lại càng đậm. “Choảng!” một tiếng, ánh cầu vồng màu vàng chợt tắt, tiểu kiếm bị bắn ngược trở về liền trở lại nguyên hình còn thú trảo vẫn không hề có chút bị tổn hao. Không chỉ như vậy, thú trảo nhanh như chớp đã chộp lấy tiểu kiếm.
Trong mắt con thú này hiện rõ vẻ hung tợn, quang mang đại phóng, toàn bộ thú trảo đã biến thành một trắng tinh thuần, các móng vuốt khẽ bóp lại định phá hủy kim sắc tiểu kiếm.
Minh Lôi Thú chẳng những có thần lực trời sinh mà thân thể cũng vô cùng mạnh mẽ có thể so bì với bảo vật đỉnh cấp. Lúc trước cũng bằng một đôi lợi trảo này nó đã phá hủy đi biết bao bảo vật pháp khí của đối thủ. Chỉ là hiện tại khi thú trảo phát lực, nó nghĩ rằng có thể lập tức bóp nát tiểu kiếm thì…
Từng tràng tiếng kim loại ma sát vang lên, kim sắc tiểu kiếm không ngừng rung lên trong ngân mang, linh quang ảm đạm đi vài phần nhưng vẫn bình yên vô sự. Con thú này cũng đã quá coi thường độ cứng của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm rồi!
Kiếm này đã được Hàn Lập nhiều lần bổ xung không ít tài liệu trân quý, độ cứng của nó ngay cả ở Linh giới cũng ít bảo vật có thể so bì. Tiểu kiếm tuy không thể thương tổn đến thân thể Minh Lôi thú nhưng con thú này muốn hủy kiếm cũng không phải là chuyện nhất thời nửa khắc. Minh Lôi Thú cũng bất ngờ…
Không chờ nó kịp bừng tỉnh, Hàn Lập vốn đang bị thú trảo áp bức liền thả ra một phiến kim hà, đoạn hét lớn một tiếng toàn thân thả ra vạn đạo kim quang, da thịt toàn thân như được vàng ròng đúc thành. Phía sau lưng kim quang chói mắt, kim sắc nhân ảnh ba đầu sáu tay từ phía sau hắn chợt hiện!
Sáu cánh tay đồng thời huy vũ khiến không gian phụ cận bắt đầu dao động, giống như mắt nước hồ không ngừng bị khuấy lên.
Không chỉ ngừng ở đó, hai cánh sau lưng Hàn Lập run lên hóa thành một làn gió biến mất. Minh Lôi Thú gầm lên một tiếng, thú trảo chuyển thành quyền hướng về phía hư không hơn ba mươi trượng đánh ra một kích.
Oành! – một tiếng nổ lớn vang lên. Khí lưu càn quét bốn phía tạo ra tiếng ‘ong ong’ chói tai. Một đạo nhân ảnh từ hư không lảo đảo hiện ra – đây đúng là Hàn Lập. Trên mặt hán lúc này hiện rõ sự hoảng sợ. Không ngờ rằng con thú này lại có thể phá Thuấn Di Thuật, thần thông quả thực khó dò.
Chỉ là thân hình của Hàn Lập sau khi xuất hiện cũng không hề dừng lại mà lập tức bắn ngược ra phía sau. Từ trong hai tay hắn bắn ra hơn mười khỏa viên châu màu xanh tạo thành một cái lồng công kích Minh Lôi Thú đang vọt tới. – Đây chính là lôi châu mà hắn khổ tâm luyện chế ra, chỉ một lần này hắn đã sử dụng đến một phần ba số lượng có trong tay.
Minh Lôi Thú thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, thân mình nó lại trở lên mơ hồ… Chỉ là trong lúc nó tính toán thi triển ảnh độn thuật thì nét mặt của Hàn Lập ở phía xa bỗng hiện ra sự cổ quái, một tay hắn bỗng bắt quyết.
Nhất thời Minh Lôi Thú bỗng cảm thấy bụng đau quặn lại, thân hình từ mơ hồ trở lên rõ ràng. Ảnh độn thuật đã bị phá! Mà chỉ một khắc trì hoãn này hơn mười viên châu màu xanh đã vọt tới nơi.
Giờ phút này trong bụng Minh Lôi Thú đau như dao cắt, nó chỉ kịp phát động ngân hồ hộ thân. Thấy tình trạng nó như vậy, hai mắt Hàn Lập sáng lên không chút do dự vận chuyển thần niệm.
Hơn mười khỏa lôi châu đồng thời nổ tung, thanh mang lan tràn. Đầu tiên là hơn mười đạo thanh sắc lôi đoàn hiện lên rồi nhanh chóng co rút lại nhành một đoàn thanh sắc quang vựng như bánh xe. Hơn mười đoàn lôi điện cường đại đồng thời bộc phát.
Một đám lôi vân cực lớn bỗng chốc hiện lên bao phủ Minh Lôi Thú không kịp phòng bị vào trong. Chỉ thấy thanh sắc thiểm điện ngang dọc, tiếng thú rống kinh hãi từ bên trong không ngừng vang lên.
Cho dù nó có am hiểu thôn phệ lôi điện nhưng hơn mười viên lôi cầu này tương đương với một đoàn toàn lực của tu sĩ Hợp Thể Kỳ - tất nhiên nó đâu có khả năng hấp thu. Huống hồ lúc này Hàn Lập còn đang thúc dục Phệ Kim Trùng trong bụng nó khiến một thân thần thông bi giảm đi nhiều; nó chỉ có thể kiên trì mà chống đỡ.
Uy lực của thiên lôi trong đoàn lôi vân là không thể nghi ngờ, vô số thanh sắc điện hồ ngang dọc lóe lên, tiếng sét đánh đinh tai nhức óc. Trong phạm vi trăm trượng đều tràn ngập tiếng lôi minh.