Chương 1639: Chặn đường
Nghe lão giả nói như vậy, dị tộc nhân tóc xanh trong mắt hung quang chợt loé, đột nhiên tiến lên một bước, bộ dáng muốn động thủ nhưng vào lúc này, tên hán tử khô gầy kia đột nhiên chạy đến bên gã dị tộc nhân tóc xanh rồi khẽ mấp máy truyền âm vài câu, tựa hồ đang nhắc nhở cái gì.
Dị tộc nhân tóc xanh sắc mặt âm trầm bất định, một lát sau sát khí trên người mới nhạt đi, đồng thời lạnh lùng nói:
"Hảo, trước tiên nên xem trong cốc cất giấu cái gì rồi đã rồi nói sau. Không phải Chi tiên thì chúng ta mạnh ai nấy đi. Nếu mà phải thì, hắc hắc..."
Dị tộc nhân tóc xanh cười lạnh một trận rồi căn bản không để ý tới hai người lão giả mà mang theo hán tử khô gầy hoá thành lưỡng đạo cầu vồng bay đi.
"Ngạn thúc, chúng ta làm sao bây giờ, thật sự đi cùng bọn họ vào cốc sao?"
Cung trang nữ tử thấy cảnh này, sau khi hít sâu một hơi nhìn lão giả hỏi.
"Tự nhiên là phải đi vào. Pháp bàn đã có phản ứng, sao có thể dễ dàng buông tha được."
Lão giả họ Ngạn không chút do dự trả lời.
"Nhưng hai người này..."
Cung trang nữ tử có chút chần chờ nói.
"Bên trong nếu không có Chi tiên thì hai người này tự nhiên không có hành động gì. Nếu có mà nói thì lại càng không thể thối lui, nếu không ngươi cho rằng chúng ta vì sao phải mạo hiểm tiến vào nơi đây?"
Lão giả lắc đầu, sắc mặt âm trầm nói.
"Chính xác, là Ny nhi không có cân nhắc chu đáo. Chúng ta vào sơn cốc tìm kiếm một phen."
Cung trang nữ tử sau khi hơi trầm ngâm thì cắn răng nói.
"Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng! Tuy rằng thương thế trước kia của ta chưa hồi phục nhưng vì việc này mà đã cố ý chuẩn bị một kiện dị bảo, nếu thật sự chiếm được Chi tiên mà nói thì đến lúc đó sẽ đảm bảo cho chúng ta toàn thân trở ra."
Lão giả tự tin nói.
Lấy thân phận cùng quan hệ với lão giả, cung trang nữ tử tự nhiên rất tin tưởng, nghe nói như thế thì sự bất an trong lòng giảm đi vài phần, gật gật đầu không nói gì nữa. Hai người độn quang chợt loé lên mà bay đi. Bất quá vừa tiến vào sơn cốc này lão già họ Ngạn lập tức phát hiện ra điều kỳ hoặc.
Từ bên ngoài nhìn vào, sơn cốc này không có gì dị thường nhưng càng vào lại càng thấy sâu không lường được. Phía trên sơn cốc đều là hắc sắc ma khí mà phía dưới lại giống như một cái vực sâu dài, cho dù sử dụng pháp bảo xâm nhập xuống phía dưới hơn ngàn trượng mà vẫn không nhìn thấy đáy. Điều này làm cho lão giả vừa mừng vừa sợ.
Mừng chính là sơn cốc kỳ lạ như thế thì Chi tiên kia rất có thể thật sự giấu mình ở phía dưới. Sợ chính là phía dưới sâu như thế, cộng thêm ma khí dày đặc thì việc tra xét rất là không tiện.
Trong lòng nghĩ như thế, lão giả họ Ngạn cùng cung trang nữ tử đều lấy ra một cái pháp bàn nhằm thắng đến chỗ sâu nhất trong sơn cốc bay đi. Nếu không có gã dị tộc nhân tóc xanh thì để đề cao hiệu suất, hai người nói không chừng còn có thể phân công nhau làm việc nhưng hiện giờ thì không thể vì nguy cơ bị đối phương đánh lén. Hai người một trước một sau, sau mấy cái chớp động liền biến mất trong hắc khí.
Ở chỗ sâu trong sơn cốc có một dòng sông đang chảy ào ào. Ở đáy lòng sông có một con thú nửa thân mình chôn sâu dưới bùn đất chỉ để lộ ra hai con mắt phóng ra luồng lục mang mênh mông, trong ánh mắt chớp động không hề có cảm tình.
Tại nơi cách sơn cốc mấy vạn dặm, một gã Cự thử nhân thân cao mấy trượng cầm trong tay một cái pháp bàn đồng thời mang theo bảy tám con ma thú hình thù kỳ quái đang phi độn đi. Cự thử hai mắt thỉnh thoảng quét về phía pháp bàn, tốc độ không quá mau nhưng phương hướng đi tới rõ ràng là chỗ sơn cốc này.
Theo sát Cự thử là một con ma thú hình thể to gấp trăm lần, hình dáng giống như một con chuồn chuồn màu đỏ đậm, một tay đồng dạng cầm một cái pháp bàn, trong miệng hàm hàm hồ hồ nói cái gì đó.
"Đại nhân, ta xác thực được ở sơn cốc bên kia có dao động dị thường nhưng nơi đây là hang ổ của Ma ngạc kia. Nó hung hãn dị thường, ta không nhất định là đối thủ của nó, hay là bẩm báo cho đại nhân để đại nhân tự mình đến xử lý."
"Hừ, cái gì mà không phải nhất định, trong quá khứ ngươi khẳng định đã bị không ít thiệt thòi. Ma ngạc kia chỉ còn kém một bước nữa là bước vào thánh giai, nga cả tam vị đại nhân cũng không dễ dàng trêu chọc vào. Ngươi có thể khẳng định là không nhìn lầm chứ, nhân tộc pháp khí có phản ứng chỉ ra là phía sơn cốc kia? Nếu sai lầm thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Cự Thử phát ra thanh âm lạnh lẽo nói, biểu tình tựa hồ không cho là đúng.
"Đại nhân yên tâm. Ta đã tra xét hơn mười lần, có thể mười thành khẳng định, nhân tộc pháp khí đúng là nhằm vào sơn cốc kia mà nổi lên phản ứng."
Ma thú chuồn chuồn hai mắt chớp động vài cái, cơ hồ vỗ ngực cam đoan nói.
"Hảo, nếu có thể tìm được Chi tiên kia ở trong sơn cốc thì phần thưởng cho ngươi cũng tuyệt không thiếu được."
Cự thử hiển nhiên cũng không hy vọng nhiều đối với lời nói của tên ma thú phía sau nên thản nhiên nói một câu.
Việc này cũng khó trách! Nó mang theo đám trung giai cao ma thú, sau khi từ Ma Kim Sơn Mạch lao ra tuy đã một hơi đánh chết hơn phân nửa Linh giới nhân từ bên ngoài tiến vào và sử dụng pháp bàn điều tra mọi nơi để tìm Chi tiên kia nhưng cũng không có được manh mối hữu dụng gì.
Căn cứ hơn mười lần pháp bàn phản ứng mà tìm nhưng vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của Chi tiên kia. Kể từ đó, tâm tư con ma thú này khó tránh khỏi nản lòng đối với hành động lần này. Nó thậm chí bắt đầu lo lắng, nếu lúc này đi sơn cốc mà không có thu hoạch gì thì nên đi theo phương hướng nào để tiếp tục đều tra nữa.
Về phần đám cao giai ma thú đi theo phía sau bởi vì mấy ngày nay liên tiếp vồ hụt mà bộ dáng có chút uể oải. Đám Cự thử không yên lòng chạy đi nhưng không phát giác ra cách chúng nó hơn mười dặm phía trước có một đoàn huyết vụ mỏng, từ xa xa theo chúng. Mà ở trong huyết vụ có một bóng dáng thon thả như ẩn như hiện.
Hàn Lập cùng Tinh Tộc nữ tử sau khi ly khai chỗ ở của con Ma viên thì lộ trình tiếp theo thuận lợi dị thường. Trên đường đi không gặp phải phiền toái gì nên trong ngắn ngủi năm ngày đã một hơi đi được hơn phân nửa lộ trình, hôm nay đã đi tới nơi ngày trước đánh chết đám Nhân diện thứu kia.
Nhìn thấy đám sương mù này, cho dù hắn nôn nóng vội chạy đi thì cũng không thể đem độn tốc chậm lại, sau khi thoáng thương lượng vài câu thì liền cẩn thận bay vào trong đám sương mù. Trong độn quang, Hàn Lập không chút thay đổi nhưng trong mắt lam mang khẽ lấp loé đồng thời hai tay đều cầm lấy một cái linh thạch cực phẩm trong suốt mà không ngừng hấp thu linh khí tinh thuần.
Tuy rằng phải bay đi không thể hảo hảo ngồi xuống khôi phục pháp lực nhưng mấy ngày nay nhờ có đại lượng đan dược quý hiếm cùng với đỉnh giai linh thạch phụ trợ, pháp lực tổn thấy của hắn đã bù lại được hơn phân nửa. Bất quá việc gia trì Phạm Thánh Chân Ma pháp tướng thì kết quả lại cực kỳ bé nhỏ. Mặc dù vậy, Hàn Lập cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu có gặp phải ma thú nào cường đại mà nói thì cuối cùng cũng có chút vốn liếng.
Nhưng khi thần niệm của hắn ngẫu nhiên đảo qua tay áo bào thì trong lòng lại có vài phần buồn bực. Đề Hồn thú này sau khi đột nhiên đại triển thần uy thì đến hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Hắn phát hiện pháp lực, thể lực của nó đã khôi phục được hơn phân nửa, điều này làm cho thấy khả năng khôi phục kinh người nhưng khi hắn dùng thần niệm trực tiếp muốn câu thông với thần thức của nó để đánh thức nó thfi lại không chút phản ứng nào. Nếu không phải hắn có thể cảm nhận được mối liên hệ với Đề Hồn chưa đứt đoạn thì cơ hồ cho rằng đang đối mặt với một vật chết.
Đương nhiên, điều này cũng không phải nói Hàn Lập thực sự không có biện pháp để thức tỉnh con thú này. Sau khi lo lắng vài lần cuối cùng hắn cũng nghĩ hay là cứ để cho nó ngủ tiếp. Bởi vì lấy lịch duyệt của hắn thì khi linh thú xuất hiện tình trạng tự động ngủ say thì thường là một loại bảo hộ cho quá trình tiến hoá, đều cực kỳ kiêng kị việc dùng sức mạng quấy rầy khiến nó tỉnh lại.
Mà Hàn Lập nguyên bản đối với Đề Hồn thú này rất coi trọng, mấy ngày nay, sau khi nó xuất hiện dị biến thì càng thêm coi trọng. Tốt nhất là thuận theo tự nhiên, cứ để cho nó tự tỉnh lại thì hay hơn. Trong lòng nghĩ như vậy, Hàn Lập cũng đem chuyện của con thú này tạm thời gác sau đầu, đem thần niệm thu lại sau đó soi lại tình hình trong nội thể của mình.
Giờ phút này chỗ đan điền, đệ nhị Nguyên anh đang lơ lửng bên trong, bên ngoài thâ nó phóng ra ánh linh quang vàng rực nhưng lớp da bên ngoài lại có màu xanh nhạt, hai tay khép lại trước ngực, bên trong có một đoàn hoả cầu màu bạc. Ngân sắc hoả cầu này có chút quái dị!
Hoả cầu này nguyên bản có màu bạc thế nhưng bên trong có thể thấy được từng đợt từng đợt ngọn lửa màu trắng, hơn nữa ở trung tâm hoả cầu ẩn hiện có ngân sắc phù văn chớp động không thôi. Hàn Lập nhìn thấy cảnh này thì khoé miệng vừa động, không khỏi mỉm cười. Hoả diễm màu trắng kia không cần hỏi, tự nhiên là Kim Ô chân hoả mới thu được từ đám Nhân diện thứu kia.
Lại nói tiếp, việc Phệ Linh Thiên Hoả có thể hấp thu được linh hoả cùng một ít năng lượng kỳ dị khác sau đó tự động dung hợp mà tiến hoá thì đúng là một thần thông khó lường. Cứ như thế, rốt cục nó có thể phát triển đến trình độ này, liệu có thể làm cho người ta sợ hãi, điều này thật sự làm cho Hàn Lập rất chờ mong. Thấy Phệ Linh Thiên Hoả đang từ từ luyện hoá Kim Ô chân hoả ở đan điền vẫn chưa có vấn đề gì thì Hàn Lập đem thần niệm thu lại rồi đem tâm tư đặt ở bốn phía mà cảnh giới.
Phạm vi đám sương mù này bao phủ tuy không nhỏ nhưng sau khi Hàn Lập cùng Tiêm Tiêm tiến vào một đường bay qua mà vẫn chưa gặp phải ma thú nào đánh lén. Xem ra những con Nhân diện thứu lúc trước chính là đám cao giai ma thú thống trị trong đám sương mù này. Bởi vì bị giết chết quá mức nên đột nhiên ngắn ngủn trong vòng mấy ngày cũng chưa có cao giai ma thú khác chuyển đến khu vực này. Như thế mà nói, lần này hai người trở về tự nhiên thông suốt không bị ngăn trở. Bởi vì một đường vô sự, hơn nữa Hàn Lập cùng Tiêm Tiêm đều đi qua một lần nên tốc độ tự nhiên là nhanh hơn so với trước nhiều.
Nửa ngày công phu sau, bọn họ xuyên qua đám sương mù tới rìa bên này. Bất quá, ngay sau khi thanh hồng từ trong đám sương mù phi ra thì liền dừng lại ở không trung, tuỳ theo độn quang chợt tắt, thân ảnh Hàn Lập hiện ra. Nhưng giờ phút này hắn nhìn tình hình phía trước rồi sắc mặt có chút trắng bệch. Cách hắn hai trăm trượng phía trước, hắc phong cuồn cuộn, trên không có hàng trăm cao giai trung cấp ma thú đang lơ lửng.
Đứng đầu phía trước đám ma thú này là một đầu ma thú biến ảo thành nhân hình, thân hình cao lớn vạm vỡ, trên đầu có một cặp cự sừng màu đen, trên người mặt một cái áo giáp màu đen, nửa người trên giống như nhân tộc còn hạ thân lại dài đầy lông đen, nó cũng đang dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn lại đây.
Mà đối diện với gã thủ lĩnh ma thú này cũng có một gã thân mặc ngân giáp, chân đạp huyết sắc phi xa, sắc mặt âm trầm đang giằng co.