Chương 2110: Giải đạo nhân
Kim bào nhân đang đứng trong đoàn hắc khí bỗng hét lên một tiếng thảm thiết. Bụng hắn nháy mắt đã xuất hiện một lỗ máu thật lớn, bên trong trống rỗng, huyết nhục đều biến mất không thấy đâu.
Một kích như vậy hiển nhiên không đủ để kết liễu tính mệnh người mặc kim bào.
Kim bào nhân khuân mặt nhăn nhó một tay hắn bấm niệm pháp quyết, tay còn lại năm ngón mở ra hướng lỗ hổng áp xuống. Bàn tay chưa thực sự tiếp xúc thì đã có một đoàn hắc khí cuồn cuộn tuôn ra.
Rõ ràng là muốn trị hết thương thế ngay lập tức!
Thế nhưng chỉ sau một khắc, từ lỗ hổng chớp động kim quang, vô số điểm sáng quỷ dị xuất hiện.
"Không!"
Người mặc kim bào vừa thấy cảnh này, bỗng nhiên gào lên một tiếng kinh thiên động địa nhưng đã quá muộn.
Trong chớp mắt, những điểm sáng càng ngày càng trở nên chói mắt, rồi hóa thành vô só cây ti châm màu vàng hướng tứ phía bắn đi.
Tiếng rít xé gió vang lên, trong hư không có vô số kim ti đan xen chằng chịt, trên thân thể người mặc kim bào xuất hiện vô số vết máu.
Từng mảng máu tươi ra liên tục như mưa, vô số mảnh thịt vụn lả tả rơi xuống.
Thực lực Hoàng Kim Cự Giải này quả nhiên thâm sâu không lường được, thậm chí còn chưa dùng đến kích thứ ba đã đem hóa thân vị Niết Bàn Thánh Tổ đánh chết một cách đơn giản.
Ngay cả Nguyên Anh ẩn trong thân thể cũng không thoát được thảm cảnh liền bị kim ti xâu xé.
Hàn Lập đem thần niệm cùng lúc hai con ngươi liên tục chớp động lam mang. Sau khi xác thực tàn hồn người mặc kim bào không thoát được mới thở dài một hơi, ánh mắt lần nữa rơi xuống Hoàng Kim Cự Giải bên dưới, thần sắc bắt đầu có phần hơi do dự.
"Ta đã xuất thủ hai lần, ngươi vẫn còn một cơ hội nữa. Hiện tại không cần thì sau này có thể quay lại. Nhưng nhớ rằng bản thánh chỉ có thể ở tại nơi đây, ngươi phải tự mình dẫn dụ kẻ muốn đối phó đến phụ cận Lôi Hải thì ta mới ra tay." Kim quang trên thân cự giải dần trở nên ảm đạm, sau đó nó lại mở miệng phát ra thanh âm ông ông pha chút thờ ơ.
"Không thể ly khai nơi đây, vì cái gì?" Hàn lập ngẩn ra, nhưng lại ung dung thản nhiên hỏi một câu.
"Chính vì không đủ Tiên Linh lực nên ta không cách nào tự do hành động trong thời gian dài." Hoàng Kim Giải lạnh nhạt trả lời.
"Tiên linh lực ngươi nói chính là..." Thần sắc Hàn lập hơi động.
"Đấy chính là năng lượng của thiên địa pháp tắc có bên trong tế phẩm các ngươi dâng lên. Sở dĩ ta đáp ứng xuất thủ cũng bởi vì trong tế phẩm có thứ này. Bản thánh thân là khôi lỗi, nhất cử nhất động đều phải tiêu hao một lượng Tiên linh lực nhất định. Phân nửa năng lượng bên trong tế phẩm ta lưu lại coi như thù lao." Hoàng Kim Giải đem toàn bộ khúc mắc của Hàn Lập một hơi nói ra hết.
"Ngươi là một cụm Ngụy Tiên Khôi Lỗi? Lại còn tự mở ra linh trí, xem ra có thể xưng hô với các hạ một tiếng đạo hữu a. Bất quá giọt Tạo Hóa Lộ ta vừa cấp có thể duy trì thời gian hoạt động của đạo hữu trong bao lâu?" Trên mặt Hàn Lập hiện tia dị sắc, tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển rồi hỏi.
"Ta là Ngụy Tiên Khôi Lỗi do thượng giới luyện chế, vì ngoài ý muốn mới lưu lạc xuống giới này. Chủ nhân trước kia gặp điều bất trắc đã vẫn lạc, sau đó nhiều năm qua đi như vậy ta dần dần hình thành được linh trí. Tạo Hóa Lộ ngươi cho ta mặc dù không phải chính phẩm, nhưng cũng là Linh Lộ có độ tinh thuần cao nhất trong suốt những năm qua, hiệu lực tương đương năm thành chính phẩm. Một giọt Ngụy Tiên Lộ như vật có khả năng giúp ta tự do hoạt động được hai tháng. Đương nhiên hoạt động đây không có tính chuyện gặp cường địch hay tranh đấu cùng người khác vào. Bằng không, một khi bổn thánh dốc hết tu vi thì giỏi lắm cũng miễn cưỡng được mấy kích toàn lực." Hai mắt Hoàng Kim Giải chớp động tinh quang sau đó ông ông trả lời.
"Nói như vậy, lúc trước đạo hữu ngủ say không ly khai nơi đây chủ yếu là vì nguyên nhân không đủ Tiên Linh lực đi?" Hàn Lập suy nghĩ một hồi bỗng nhiên hai mắt sáng ngời hỏi.
"Có thể nói như vậy. Nhưng bản thánh ở chỗ này cũng vì nơi đây là địa phương có linh khí cực kỳ tinh thuần. Ngủ say tại nơi đây không bị tiêu hao năng lượng. Ngược lại mỗi ngày trôi qua lại tích lũy được chút ít, đến khi đủ tiên linh lực nói không chừng ta sẽ có cơ hội quay lại thượng giới." Hoàng Kim Cự Giải thành thật giải thích.
"Thượng giới mà đạo hữu nói chính là Chân Tiên Giới phải không?" Hàn lập trầm ngâm một hồi mới ngưng trọng truy vấn một câu.
"Không sai, những người hạ giới như các ngươi thường gọi là Chân Tiên Giới hay Tiên Giới. Nhưng những người trên Tiên Giới ấy lại theo thói quen gọi là thượng giới." Hoàng Kim Cự Giải thẳng thắn trả lời.
"Xem ra chủ nhân của đạo hữu thực sự là một gã chân tiên, trách không được tu vi một khôi lỗi như ngươi lại cường đại đến thế. Nhưng nếu ta cung cấp đủ năng lượng, ngươi có thể nguyện ý theo ta một khoảng thời gian không." Con ngươi Hàn Lập chớp động vài cái bất thình lình nói ra một câu kinh người.
"Muốn bản thánh theo ngươi? Nếu mỗi tháng đều có thể cung cấp một giọt Ngụy Tiên Lộ như vậy cũng không phải không thể. Song nếu muốn ta ra tay giúp ngươi thì thù lao phải tính toán khác. Hơn nữa, sau khi tích góp đến khi đủ tiên lực ta muốn li khai ngươi tuyệt đối không được ngăn cản." Hoàng Kim Cự Giải nghe được liền suy nghĩ một hồi mới từ từ trầm giọng nói ra.
"Thời gian tích góp tiên linh lực ngươi cần là bao lâu mới đủ?" Hàn lập do dự một lúc mới hỏi ngược một câu.
"Bản thân ta khi chuyển hóa Tiên lực trong Tạo Hóa Lợi cũng tạo ra thương thế nhất định, hẳn là chuyện vừa có lợi vừa có hại. Với giọt Tạo Hóa Lộ như vừa rồi thì một tháng nhiều lắm chỉ chuyển hóa được một giọt. Nếu mỗi tháng ngươi cấp ta một giọt, đại khái cần một ngàn năm thì đủ." Hoàng Kim Cự Giải trừng lớn đôi mắt trả lời.
"Hơn ngàn năm! Hắc hắc, thời gian dài như vậy cũng đủ rồi. Hảo, ta đáp ứng mỗi tháng sẽ cấp một giọt Tạo Hóa Lộ, đạo hữu cứ đi theo ta đi." Hàn Lập nghe vậy cười to vài tiếng, không chần chờ gì mà nói ngay.
"Có thể. Nhưng chỉ cần một tháng không có tế phẩm ta sẽ coi như ngươi trái với ước định, liền tại chỗ đánh chết ngươi." Hoàng Kim Cự Giải không chút khách khí nói ra.
"Vậy như vậy đi, tại hạ cũng đã đáp ứng rồi." Hàn lập nhất thời do dự, nhưng khi ánh mắt nhìn thoáng qua vạt áo trước ngực liền cắn răng gật đầu đồng ý.
"Nếu như vậy bản thánh cũng không có vấn đề gì, có thể cùng ngươi hạ khế ước rồi."Trên người Hoàng Kim Cự Giải lần thứ hai hiện lên những phù văn vàng kim, sau một trận chớp động mơ hồ có thanh âm ầm ầm đáp lời.
Tiếp đó Hoàng Kim Cự Giải há miệng phun ra một phiến đá xanh sẫm lớn chừng hơn ba bốn xích, sau một cái chớp động liền tiến đến trước mặt Hàn Lập.
Hàn lập trong lòng thất kinh, bất giác đề cao cảnh giác vài lần. Nhưng khi thấy phiến đá xanh sẫm chỉ lẳng lặng huyền phù trước mặt mà không có gì dị thường mới yên tâm hơn, một lần nữa hướng mặt trên quan sát.
Kết quả chỉ thấy trên phiến đá có những hàng văn tự màu bạc chớp động, chính là ngân khoa văn.
Trong lòng Hàn lập thầm hô may mắn, lại tỉ mỉ chăm chú xem xét lúc liền minh bạch mọi nghi hoặc. Nội dung bên trên chính là ước định theo lời Hoàng Kim Cự Giải.
"Các hạ nếu cảm thấy không có vấn đề thì chỉ cần phun một đoàn tinh huyết vào đó là được." Lúc này Hoàng Kim Cự Giải chậm rãi mở miệng.
"Chỉ cần một đoàn tinh huyết thôi ư, không thành vấn đề!" Trong lòng Hàn lập hít sâu một hơi rồi buông lỏng đáp ứng.
Nếu như Hoàng Kim Giải yêu cầu lưu lại các loại hồn niệm gì đó, có thể trong lòng hắn còn muốn suy nghĩ lại vì sợ bị loại cấm chế vô danh này ám toán. Bất quá chỉ là tinh huyết mà nói tất nhiên sẽ không có gì quá nguy hại.
Ngay sau khi Hàn Lập phun một đoàn tinh huyết hướng tới tiếp xúc lên bề mặt phiến đá, trong nháy mắt mặt đá biến ảo thêm rất nhiều phù văn màu máu, sau đó đám phù văn này lại lóe lên tức thì dung nhập vào trong đó.
Phiến đá liền phát ra một hồi âm thanh vang dội rồi hóa thành một đoàn lục quang bay vụt về.
Hoàng Kim Giải há miệng đem phiến đá hút vào trong bụng một lần nữa.
"Tạm thời khế ước đã hoàn thành, bản thánh hiện tại liền đi theo ngươi. Nhưng khi nào thì khởi hành?"
"Ha ha, đạo hữu thực là người sảng khoái. Vậy thì chúng ta lập tức lên đường. Nhưng e là bộ dáng hiện tại của đạo hữu thực sự có phần kinh hãi thế tục, không tiện đi lại cho lắm. Có thể biến hóa một hai không." Hàn Lập nhìn thân thể khổng lồ của Hoàng Kim Cự Giải mỉm cười nói.
"Nhỏ đi sao, đương nhiên có thể." Hoàng Kim Giải không hề tỏ ra ngoài ý muốn.
Vừa dứt lời trên thân thể đồ sộ của cự giải chợt có kim quang đại thịnh, bên trong quang mang thân hình bắt đầu cấp tốc rút nhỏ lại.
Sau khi kim quang thu liễm, thân ảnh Hoàng Kim Cự Giải đã không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là một gã thanh niên da dẻ trắng ngần mặc lục bào.
Thoạt nhìn dáng dấp bất quá chỉ hơn hai mươi, vóc người thon dài, con ngươi trong hai mắt có màu đạm kim, hai hàng chân mày sắc như kiếm mang màu xanh sẫm.
Thần sắc trên mặt người thanh niên đờ đẫn dị thường, hướng Hàn Lập nói một cách không hề có cảm xúc:
"Sau khi biến thân, ngươi có thể xưng hô với ta một tiếng 'Giải Đạo nhân'."
Trên mặt Hàn Lập lộ vẻ kinh ngạc, thần niệm đảo qua đối phương theo thói quen, nhưng khi vừa tiếp xúc đã bị bắn ngược trở ra. Lúc này trong lòng hắn liền hoảng sợ, nhanh chóng ôm quyền nói rằng:
"Giải tiền bối khách khí rồi, tại hạ họ Hàn, là tu sĩ linh giới. Tiền bối trước hết theo vãn bối một đoạn thời gian đi. Nơi đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta bây giờ liền ly khai thôi."
Giải Đạo Nhân tự nhiên có cùng suy nghĩ này, lập tức hai người hóa thành hai đạo độn quang phân biệt một xanh một vàng song song cùng nhau hướng phía xa bay đi, chỉ mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Ở một góc bên kia Khổ Linh Đảo, Bảo Hoa, Hắc Ngạc, Nguyên Yểm tam ma đang đứng sóng vai trên cao.
Đột nhiên thần sắc của Bảo Hoa và Nguyên Yểm cùng lúc khẽ động, bàn tay đều xoay một vòng lập tức hiện ra hai cái hộp ngọc phía trước người.
"Ha hả, tiểu tử này coi như thủ tín, tia phân niệm kia quả nhiên biến mất." Hắc bào thanh niên cười rộ lên một cách điên cuồng. Hắn vung tay áo lên làm không gian phía dưới nhất thời nổi lên ba động, ma khí cuồn cuộn bốc lên lập tức hiên ra một con hắc giao có ba đầu.
Thân hình của Nguyên Yểm Thánh Tổ chỉ khẽ chớp động đã đứng vững vàng trên đầu hắc giao.
Ma giao ba đầu rít to một tiếng, liền lập tức quát khởi một trận ma phong đen kịt hướng một phía phá không bay đi.
Một lát sau, phiến hư không đối hiện Bảo Hoa lại vang vọng thanh âm lạnh lùng của Nguyên Yểm:
"Linh dược đã tới tay tự nhiên bản Thuỷ Tổ sẽ không tự mình truy sát tiểu tử họ Hàn kia. Thế nhưng lập tức sẽ ban bố Diệt Tiên Lệnh xuống. Sau này tại Thánh giới, tiểu tử nhân tộc này một bước cũng khó đi. Có thể phản hồi Linh giới hay không thì phải xem tạo hóa của hắn thôi."
Lời nói vừa xong, thanh âm đang truyền tới lập tức im bặt.
Bảo Hoa nghe xong lời này thần sắc không chút biến đổi, lại đem hộp ngọc đang cầm trong tay thu vào. Bất quá nàng đem anh mắt nhìn về hướng Hoàng Kim Cự Giải giữa Lôi Hải phía xa một cái.
Trên gương mặt xinh đẹp không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, khóe mi vừa nhíu liền thì thào một câu:
"Có chút kỳ quái! Cụm Ngụy Tiên Khôi Lỗi lúc nãy đã xuất thủ nhưng thế nào vẫn còn đuổi theo tiểu tử kia. Lẽ nào tiểu tử họ Hàn này còn có thủ đoạn bảo mệnh mà ta không đoán ra a!