Chương 2208: Thiên Thư Các
Cùng lúc đó, ở phía dưới một vách vực sâu, Hàn Lập đang chớp mắt ngắm nhìn vách tường trong suốt cao trăm trượng trước mặt.
Ở bên cạnh là Giải Đạo Nhân mang vẻ mặt không chút biểu cảm, cũng đang quan sát vách tường tinh thể cực lớn đó.
Ở cách xa hai người bảy tám trượng có hai ông lão áo lục đang sợ hãi khoanh tay đứng.
Dĩ nhiên hai người này chính là người chuyên chịu trách nhiệm bảo vệ nơi đây, họ đều có tu vi Luyện Hư Hậu Kỳ.
Nhưng ngay khi vừa mới đến, Hàn Lập liền khẽ phát ra linh áp Đại Thừa, tất nhiên đã khiến cho hai ông lão trở nên sợ hãi, không hề dám ngăn cản.
Lúc này, Hàn Lập đã nhìn qua một lần toàn bộ chữ viết màu vàng lấp lánh trên vách tường trong suốt, rồi ánh mắt hắn tập trung nhìn về bên trên dòng chữ cổ màu vàng đứng thứ ba.
"Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm."
Hàn Lập lẩm bẩm với giọng thấp không thể nghe thấy, bất giác nâng một tay lên bắt đầu khẽ vuốt lên cổ tay còn lại.
Khi ngón tay chạm đến vệt hoa văn được che dưới lớp áo, nó liền trở nên nóng rực khác thường, thậm chí còn truyền lại cảm giác đau âm ỉ.
Hàn Lập thở dài, vẫn đứng im chợt hỏi:
"Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm chính là kiện Huyền Thiên Chi Bảo mới xuất hiện nhất trên bảng này. Nghe nói khi nó mới xuất hiện đã làm cho các tộc trên đại lục Phong Nguyên điên đảo một trận đúng không?"
"Kính thưa tiền bối, khi Huyền Thiên Chi Bảo vừa xuất hiện trên bảng không chỉ đại lục Phong Nguyên mà các siêu cấp đại tộc ở đại lục khác cũng phái người đi tìm kiếm một phen. Có điều chẳng hiểu vì sao mà bọn họ không thành công, cũng không thấy truyền đến tin tức gì. Dẫu vậy thì chắc rằng các đại tộc này vẫn đang âm thầm tiếp tục tìm tòi." Hai lão già áo lục liếc nhìn nhau, rồi một người tiến lên trước một bước, cung kính trả lời.
"Chắc là thế. Giải huynh, bảng này đã xem xong rồi, chúng ta đi thôi." Hàn Lập cười hắc hắc, cũng không nói thêm gì, chỉ gọi Giải Đạo Nhân rồi liền xoay người rời đi.
"Kính tiễn hai vị tiền bối!" Hai lão già áo lục vội vàng cúi người đưa tiễn.
"Giải huynh, ngươi có biết chút gì về Hỗn Độn Vạn Linh Bảng này không?" Sau khi rời xa linh bảng, Hàn lập chợt quay sang hỏi Giải Đạo Nhân.
"Trong trí nhớ của ta không có thông tin liên quan đến vật này, trước kia cũng chưa từng nghe chủ nhân nhắc đến. Tuy nhiên, vừa rồi ta có thể cảm thấy một tia tiên linh khí trên vách tường tinh thể đó."
"Tiên linh khí!"
Hàn Lập vốn cũng chỉ hỏi bâng quơ thế thôi, không hi vọng gì nhiều, nên nghe thấy vậy liền khẽ giật mình.
"Đúng vậy, mặc dù rất ít ỏi nhưng lại rất tinh khiết, không thua gì tiên linh khí trong linh dịch mà trước đây đạo hữu đã cung cấp cho ta." Giải Đạo Nhân thẫn thờ trả lời.
"Khá thú vị đấy. Xem ra dù đã mất liên lạc nhiều năm nhưng giữa Linh giới chúng ta và Tiên giới vẫn còn có một số vấn đề không thể thực sự chấm dứt được." Hàn Lập thoáng trầm ngâm, rồi cười lạnh tự nhủ.
Sắc mặt Giải Đạo Nhân không thay đổi, cũng không nói thêm bất cứ điều gì.
Thánh Đảo cũng không rộng lắm, với bản đồ do Lí Dung cung cấp, chẳng biết Hàn Lập quẹo trái, quẹo phải như thế nào mà đã đi tới trước một truyền tống trận loại nhỏ.
Hắn và Giải Đạo Nhân bước vào trong trận, sau đó giơ một tay lên bấm niệm pháp quyết.
Pháp trận kêu lên vù vù, tỏa ra ánh sáng trắng ngà. Thân hình cả hai liền trở nên mơ hồ, sau đó lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Một khắc sau, trước một tòa nhà cao bảy tám chục trượng, ánh sáng trắng lóe lên, Hàn Lập và Giải Đạo Nhân chợt hiện ra trong một tòa pháp trận khác.
"Thiên Thư Các."
Hàn Lập ngẩng đầu liếc nhìn qua một tấm bảng cực lớn treo phía trên cửa chính tòa nhà, vẻ mặt trở nên hơi khác lạ, rồi hắn quay qua nói với Giải Đạo Nhân:
"Giải huynh, ngươi tạm thời ở đây chờ ta, một lát rồi sẽ quay lại."
"Mời Hàn đạo hữu cứ tự nhiên." Giải Đạo Nhân trả lời không chút do dự.
Hàn Lập gật đầu, rồi đi đến trước cửa chính của tòa nhà.
Chỉ một chốc sau, hắn đã đứng trước một bà lão có gương mặt cực kì tái nhợt rồi bình tĩnh nói:
"Nghe nói Thiên Thư Các thu thập được vô số bí thuật, tại hạ định vào xem một lúc, đạo hữu có thể mở cấm chế ra không."
"Gương mặt ngươi rất xa lạ, không lẽ là đạo hữu mới vào đảo sao? Nếu đã đến đây thì chắc cũng nên hiểu rõ quy củ của Thiên Thư Các." Bà lão ngồi xếp bằng ở chính giữa gian phòng rộng rãi tầng một, dùng ánh mắt hơi nghi hoặc quan sát Hàn Lập rồi nhướng mày nói.
Người trước mặt này thâm sâu khó dò, không có cách gì để đoán được tu vi của đối phương, sao không khiến cho bà ta thầm giật mình trong lòng được.
"Muốn nghiên cứu một loại bí thuật thì hoặc phải trả một khoản linh thạch, hoặc là dùng một loại bí thuật mà quý các chưa sưu tầm được đem ra đổi đúng không?" Hàn Lập mỉm cười rồi nói.
"Đúng là như thế. Chắc đạo hữu định trả linh thạch ư? Dù rằng lượng linh thạch để nghiên cứu một loại bí thuật là cực lớn nhưng vẫn còn dễ hơn việc dùng một loại bí thuật khác để trao đổi. Bản các đã sưu tầm được hơn vạn loại bí thuật, nên nếu muốn tìm ra được một loại bí thuật mới sẽ không dễ." Sau khi khẽ cười với giọng khàn khàn, bà lão nói.
"Thì ra là thế. Quả thực ở đây ta có không ít bí thuật thu thập được từ các tộc khác, đạo hữu thử xem qua xem có loại nào chưa được sưu tầm không." Hàn Lập thoáng trầm ngâm rồi đột nhiên cười và nói.
Hắn còn không chờ cho bà lão lộ ra vẻ giật mình đã chợt phất tay áo ra phía trước, lập tức có vô số loại thẻ ngọc từ trong bay ra. Sau khi lóe lên liền lần lượt lơ lửng bất động trước mặt bà lão.
Ước chừng có khoảng trăm chiếc.
"Những thẻ ngọc này đều do đạo hữu thu thập từ các tộc khác sao?" Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt bà lão liền trở nên đăm chiêu. Phải mất một lúc sau bà ta mới nuốt cục nghẹn đánh "ực", rồi thảng thốt hỏi.
"Đúng thế, đạo hữu không ngại xem qua chút chứ?" Hàn lập cười như không cười và nói.
"Xin đạo hữu chờ chút, ta sẽ lập tức kiểm tra ngay." Bà lão rốt cục cũng trấn định lại liền đáp.
Sau đó, bà ta vội vàng cầm lấy một chiếc thẻ ngọc vào trong tay, rồi quét thần niệm vào trong đó.
"Tiêu Nguyên Phần Quang Thuật"
"Đây không phải là bí thuật cực kì nổi tiếng của tộc Phi Vũ ư, nghe đồn nếu không phải người có huyết thống thuần khiết nhất của Phi Vũ tộc thì không thể nào được học thuật này. Loại bí thuật này quả thật không được ghi chép lại trong Thiên Thư Các nên có thể dùng để trao đổi."
Bà lão mới chỉ nhìn thoáng qua đã lộ ra vẻ bất ngờ.
"Ồ, xem ra đạo hữu khá hiểu biết về các loại bí thuật ngoài tộc chúng ta. Đúng là thứ này do khi xưa ta ngẫu nhiên đoạt được ở tộc Phi Vũ, có điều nó không phù hợp với thể chất của ta lắm nên ta vẫn chưa từng thử tu luyện." Hàn Lập nghe thấy thế liền lộ ra chút ngạc nhiên.
"Hắc hắc, khi xưa ta từng được gọi là người hiểu biết nhất về bí thuật trong hai tộc, nếu không thì cũng đã không bị mấy lão già kia phái đến canh giữ Thiên Thư Các này rồi." Nghe xong lời của Hàn Lập, trên gương mặt bà lão bất giác lộ ra vẻ hơi đắc ý.
Tiếp đó, sau khi cất chiếc thẻ ngọc kia đi, bà ta lại tiếp tục túm lấy một chiếc khác, rồi cũng dùng thần niệm để xem xét.
"Cửu Diễm Ma Đại Pháp, đây hình như là bí thuật của Ma tộc, bản các cũng chưa có."
"Thiên Mang Thanh Mộc Công, đây là bí thuật truyền thừa của Mộc tộc, bản các thực ra đã có rồi."
Trong khi xem xét, bà lão có thể nói ra đôi nét lai lịch của quá nửa số thẻ ngọc trước mặt.
Xem ra vừa rồi bà ta tự xưng là người hiểu biết nhất về bí thuật trong hai tộc dường như cũng không hề giả.
Nhưng mà bà lão chỉ mới xem được hơn mười cái thì trong lòng đã rất khiếp sợ.
Những thẻ ngọc này chẳng những có đủ loại xuất xứ, mà hai phần ba trong đó còn chưa từng được ghi lại trong Thiên Thư Các. Điều này làm cho bà ta không thể nào đè nén sự kinh hãi trong lòng.
Phải biết rằng bình thường dù thực sự có người lấy bí thuật khác để trao đổi bí thuật trong Thiên Thư Các thì nhiều lắm cũng chỉ có thể đưa ra một hai loại mà thôi.
Còn đưa ra một loạt gần trăm loại bí thuật như Hàn Lập thì sợ rằng từ lúc Thiên Thư Các xây xong đến nay, cũng là chuyện chưa từng nghe thấy.
Sau thời gian trọn vẹn một lượt trà, bà lão mới xem hết tất cả số thẻ ngọc, sau khi thở dài, bà ta mới ngưng trọng nói với Hàn lập.
"Trong số các ngọc giản mà đạo hữu đưa ra, có sáu mươi mốt loại bản các chưa sưu tầm được. Đạo hữu thực sự định dùng tất cả chúng để đổi lấy bí thuật khác trong bản các ư?"
"Sáu mươi mốt chiếc, số lượng này cũng coi như không ít, cứ dùng chúng để đổi lấy sáu mươi mốt bí thuật ở đây đi." Hàn Lập sờ lên cằm, mỉm cười trả lời.
"Tốt, nếu đạo hữu đã quyết định thì được thôi. Ta sẽ mở cấm chế của tòa nhà này ra để cho đạo hữu chọn lựa các bí thuật. Xin nhắc đạo hữu trước một câu, chỉ cần đạo hữu chọn xong sáu mươi mốt loại bí thuật xong thì phải trở ra ngoài ngay. Còn nữa, các loại bí thuật đó chỉ có thể cho một mình đạo hữu nghiên cứu, tu luyện, không được truyền cho học trò hoặc người khác. Nếu không, một khí Thánh Đảo chúng ta biết được thì chắc chắn sẽ có sứ giả chấp pháp đến trừng phạt." Bà lão trầm giọng nói.
"Đạo hữu yên tâm, ta đổi lấy nhiều bí thuật như vậy cũng chỉ để tham khảo, thực sự dùng để tu luyện không có mấy loại, càng sẽ không tùy tiện truyền cho người khác." Hàn Lập hời hợt trả lời, rồi lại phất tay áo lên, thu hồi lại những ngọc giản mà bà lão đã loại ra không lấy.
"Đạo hữu biết thế là được rồi, vậy để ta làm phép." Bà lão gật đầu rồi há mồm phun ra một cái lệnh bài vàng óng ánh.
Tiếp theo lại giơ một tay lên bấm niệm pháp quyết, đồng thời điểm thêm một ngón tay vào hư không.
Lệnh bài màu vàng liền run lên, rồi phun ra một luồng ánh sáng màu bạc về phía cửa cầu thang.
"Xì xì", ở chỗ cửa cầu thang phát ra một âm thanh nặng nề, giống như vừa có một tầng cấm chế vô hình bị mở ra.
Sắc mặt Hàn Lập không thay đổi, cả người hắn khẽ động, trong thoáng chốc liền chui vào mất dạng trong cầu thang.
Trong phút chốc, ở trong đại sảnh tầng một chỉ còn lại bà lão ngồi trên đất với vẻ mặt trầm ngâm.
Hàn Lập dạo quanh lầu trong một thời gian không dài, sau thời gian một bữa cơm, vẻ mặt hắn không thay đổi, nhẹ nhàng đi ra khỏi tòa lầu.
Chắp tay tạm biệt bà lão, Hàn Lập không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi tầng một của tòa nhà.
"Người này rốt cục là ai mà không hề giống tu sĩ Hợp Thể Kì mới lên đảo. Khí tức của hắn làm cho ngay cả ta cũng không thể nhìn ra được nông sâu, không ngờ có thể chỉ một lần đưa ra nhiều bí thuật dị tộc như thế, chẳng lẽ người này là...." Bà lão nhìn chằm chằm vào cửa đại sảnh một lúc lâu, rồi đột nhiên lầu bầu đôi câu, hai mắt chợt trở nên long lanh.
Cùng lúc này, khi Hàn Lập vừa mới đi ra khỏi tòa nhà thì bỗng tiếng xé gió vang lên, ba khối ánh sáng màu vàng óng bay vọt đến trên đỉnh đầu hắn.