Chương 2234: Cuộc chiến với Minh Trùng Mẫu (hạ)
"Thân thể thật mạnh mẽ! Không biết nêu so sánh ngươi với Minh Nhị thì ai sẽ lợi hại hơn nhỉ?" Giọng nói âm trầm mau chóng tỏ vẻ kinh ngạc.
Lúc này Hàn Lập mới chăm chú nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy trên mặt nước không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một con quái vật to lớn như trâu, thân thể trong suốt như được những giọt nước ngưng tụ thành đang lơ lửng trong không trung. Con sâu này có thân thể dài đến mấy chục trượng, trải rộng trên toàn thân của nó là những con mắt lớn có bé có, to nhỏ không đồng nhất. Chỉ cần nhìn thấy là đã cảm nhận được một cỗ lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng rồi.
Tiếng nói vừa rồi chính là do miệng của con sâu kì quái này thốt ra. Hai cái xúc tua của nó rất dài, chỉ vừa khẽ chạm vào nhau là đã khiến cho không trung gần đó vang lên những tiếng gầm rú đinh tai, kèm theo là từng đợt sấm chớp kéo ra, vặn vẹo, chớp nháy, nổ vang không ngớt.
Mà cũng chính con sâu này là thủ phạm đã khiến cho Hàn Lập suýt bỏ mạng vì Sát Lôi!
Hàn Lập quan sát con sâu cùng với từng đạo chớp điện màu xám trên đỉnh đầu của nó với ánh mắt cực kỳ cẩn trọng. Sau khi suy nghĩ đắn đo một lúc, hắn lại ngẩng cổ nhìn lên phía Bảo Hoa ở trên cao.
Chỉ thấy lúc này Bảo Hoa đang chắp tay bấm niệm pháp quyết liên tục. Dưới sự điều khiển của nàng đã biến cây Thổ Hoàng Đinh thành một cột trụ chọc trời không ngừng cuốn lấy để tranh giành cao thấp với bàn tay khổng lồ.
Mặc dù bàn tay khổng lồ vẫn điên cuồng đánh đấm loạn xạ nhưng chủ nhân của nó lại một mực ẩn dấu thân thể của mình trong làn khói bụi cuồn cuộn trên trời cao, hoàn toàn không để lộ ra chút da thịt nào.
Càng bất ngờ là bàn tay trần trụi kia lại đang mạnh mẽ đấu với cột trụ cao đến ngút trời do một cây Huyền Thiên Chi Bảo biến hóa thành. Chẳng những thế mà dường như nó còn chiếm ưu thế nhiều hơn.
Hàn Lập vừa nhìn thấy bàn tay, bỗng dưng trong lòng hắn sực nhớ về những mảnh binh khí bị vỡ vụn rơi lung tung trong cung điện có chứa mắt trận khi trước.
Ngoại trừ độ lớn của chúng khác nhau như trời với đất, còn lại hình thể thì giống hệt nhau chẳng sai biệt chút gì.
Xem ra có đến hơn năm phần là bàn tay này đã để lại dấu ấn mà Hàn Lập có dịp nhìn thấy trước đó.
Mỗi chỗ bị cột trụ màu vàng nhạt lướt qua là lập tức trở nên nhộn nhạo, lốc xoáy thét gào.
Còn bàn tay khổng lồ bay đến đâu cũng đều để lại những vệt sáng màu bạc trắng trong suốt. Xem ra cả hai rất khó phân thắng bại trong lúc này.
Có điều nhìn vào sắc mặt tái nhợt của Bảo Hoa thì có thể dễ dàng đoán được là nàng đang hết sức gắng gượng để điều khiển Thổ Hoàng Đinh. Tuy lúc này còn chưa để mất thế chủ động nhưng rõ ràng là sẽ chẳng thể cầm cự nổi bao lâu nữa.
"Giải huynh, con sâu ở bên này giao cho ngươi đối phó, ta qua trợ giúp Bảo Hoa giải quyết tên kia trước rồi mới tính tiếp." Sắc mặt của Hàn Lập dần trở nên xấu đi, hắn quay về một nơi xa xăm nào đó rồi nói.
"Ngươi đã nói thế, được thôi, vậy thì giao cho ta đi. Cho dù phương pháp vận dụng thần niệm và Sát Lôi của con sâu này khá lợi hại nhưng đối với ta lại chẳng có bao nhiêu tác dụng."
Giữa bầu trời vang lên một tiếng sét, tiếp đó là một vệt sáng lượn lờ sau lưng của Hàn Lập, thế rồi thân hình của Giải Đạo Nhân lập tức hiện ra, lạnh nhạt trả lời.
Con khôi lỗi ngụy tiên này không biết đã được Hàn Lập rỉ tai cái gì mà lại lặng lẽ ẩn nấp mất dạng ngay khi mấy người Hàn Lập bắt đầu đấu pháp. Đến mãi tận lúc này hắn mới chịu xuất hiện từ giữa hư không kèm theo một tiếng lạnh nhạt.
Giải Đạo Nhân vừa mới trở về thì đã lập tức xoay người thành một vòng tròn trịa.
Oành!
Một con cua vàng rực khổng lồ toàn thân được trải đầy bởi vô số các tia sấm chớp đột nhiên xuất hiện giữa trời làm che mất một khoảng rộng đến gần ngàn mẫu. Vừa mới hiện ra mà hai cái càng của nó đã huơ lên.
Sấm chớp đinh tai nhức óc!
Muôn trùng những khối cầu điện được ngưng tụ ra rồi như mưa to gió lớn cuồn cuộn lao xuống con sâu khổng lồ phía dưới.
Rõ ràng là những quả cầu điện này khác rất xa so với những loại sấm sét bình thường. Chẳng những thể tích của nó cực kỳ kinh người mà trong lớp vỏ điện sáng lóa phía bên ngoài dường như còn ẩn chứa vô số các ký hiệu màu bạc chớp nháy không ngừng.
Cảnh tượng này tựa như đã khiến cho con sâu ở phía dưới nổi giận, miệng nó rít lên một tiếng cực kỳ quái dị, hai cái xúc tua trên đỉnh đầu rung lên rồi phun ra vô số tia chớp màu xám trắng. Tiếp đó những tia sét lại hóa thành muôn ngàn mũi tên nhọn hoắt bằng điện xuyên thủng không gian lao lên va chạm với những quả cầu đang rơi xuống.
Ngay tức thì khi vừa mới tiếp xúc thì những mũi tên và quả cầu đều đồng loạt nổ tung, có vẻ như uy lực của cả hai như kẻ tám lạng ngươi nửa cân, không bên nào hơn kém bên nào.
Những tia chớp màu xám đan xen vào vô số sấm sét màu bạc làm cho không gian đang chấn động kịch liệt dần dần trở nên nóng ran.
Con cua vàng có thân hình khổng lồ cực kỳ kinh người nhưng tám chân của nó lại vô cùng linh hoạt. Nó cứ không ngừng chạy qua chạy lại khắp nơi trên nền trời, liên tục đứng từ xa phóng điện cầu tấn công đối phương, lại càng không để cho đối phương có cơ hội tiếp xúc với mình.
Thân hình của con sâu trong suốt cũng luôn chớp động một cách quỷ quái lập lòe. Nó vừa tránh né, vừa liên tục bắn ra rất nhiều tia chớp màu xám trắng tới đánh cho những quả cầu điện vỡ tung.
Còn với thần thông quen thuộc nhất là sử dụng thần niệm nó đã sớm thi triển ra từ trước rồi. Nhưng đối với một con rối thì chẳng khác nào đàn gẩy tai trâu, nước đổ đầu vịt, đổ bao nhiêu trôi tuột đi bấy nhiêu.
Phía bên kia, Hàn Lập đang cầm chặt lưỡi kiếm xanh biếc sáng ngời trong tay, miệng thét thật lớn, pháp tướng ba đầu sáu tay liền hiện ra phía sau lưng, kèm theo đó là muôn trùng bóng kiếm kết thành một ngọn núi chi chít những mũi sắc bén chém thẳng về bàn tay kia.
Bảo Hoa thấy vậy tinh thần liền cảm thấy thoải mái nhiều hơn. Nàng cũng thét lên một tiếng thật thanh thót, trên đỉnh đầu của nàng bỗng nhiên nứt ra rồi xuất hiện một người bé xíu xiu màu hồng đang ngồi trên đài hoa đỏ nhạt.
Người tí hon hé miệng phun ra một vòng sáng màu hồng. Vòng sáng đón gió lớn lên, thoáng chốc đã biến thành một vành khuyên trong suốt khổng lồ, bay thẳng lên đánh về phía đám bụi cuồn cuộn trên trời cao.
Hẳn là chủ nhân của bàn tay to lớn kia vẫn đang ẩn mình ở trong đó.
Nhờ có sự tương trợ của Hàn Lập nên nàng đã quyết định cho nguyên anh của mình thoát ra ngoài để cùng quyết đấu với gã chủ nhân bàn tay kia.
Ở một nơi nào đó dưới mặt nước có một vực thẳm sâu không sao nhìn thấy đáy được. Ông lão già nua cùng với bà gia mặc áo dài màu đen đang kinh ngạc quan sát một vật thể kỳ lạ phía trước. Vẻ mặt của ai nấy đều tỏ ra vô cùng bàng hoàng.
Vật thể đó đang nằm lẳng lặng trên nền cát ở chỗ sâu nhất dưới đáy biển. Toàn thân nó trắng muốt như ngọc, từ đầu đến đuôi dài cả vạn trượng. Thì ra đây đúng là xác của một con sâu cực kỳ hùng vĩ.
Tuy cái xác nằm im bất động nhưng bên ngoài cơ thể nó lại được một làn khí xám trắng sáng choáng ngợp đang nhẹ nhàng bao phủ, hơn nữa còn như có như không tỏa ra cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ.
Cỗ khí tức này so với của đứa bé khi nãy mà bọn họ gặp được tuy rất giống nhau, nhưng nếu so sánh về mức độ khủng khiếp thì cực kì chênh lệch.
"Đây là thân thể thực sự của Minh Trùng mẫu sao?"
Hai người cứ đứng như trời trồng ở chỗ vực sâu quan sát một lúc thật lâu, thế rồi người đàn bà rụt rụt rè rè thì thào khẽ hỏi.
"Chắc hẳn là nó rồi! Ngoại trừ con sâu chúa ra thì ta thực sự không thể tưởng tưởng ra xác của con vật nào lại có thể lưu lại khí tức kinh khủng thế này. Ngay cả thân thể của con Phó Thốn Điệu mà chúng ta đã thấy ở ngoài cửa trước đây cũng không sao có thể so sánh được." Ông lão hít thật sâu rồi chậm rãi đáp lời.
"Dường như cái xác của con sâu ở phía dưới đã thực sự chết rồi, dựa vào những vết thương còn lưu lại trên thân thể của nó thì chắc hẳn là trước đây đã từng sảy ra một đoạn sự kiện rất li kỳ. Nhưng tên vừa nãy mới xuất hiện là cái gì? Chẳng lẽ nó đã tu luyện đến cảnh giới của Chân Tiên, nguyên thần đã không cần đến thể xác mà cứ thế ngao du vô số vạn dặm, suốt đời vĩnh viễn bất tử sao?" Bà lão mặc áo đen cười gượng.
"Điều này ta cũng không biết. Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa thì đối với chúng ta đây lại là chuyện may mắn. Chúng ta không cần thiết phải ra tay cũng có thể xem như là đã thành công. Còn vì sao nguyên thần của nó có thể sống sót ư? Chắc là bởi vì còn có quan hệ phần nào đó với khối hài cốt dưới kia." Ông lão cũng cười khổ đáp.
"Ơ, mà cũng chỉ có giả thuyết này là xem hợp lý nhất. Hơn nữa ta còn nghe nói thời xa xưa có một loại phương pháp kì bí có thể làm cho linh hồn của người ta ẩn nấp tại một vị trí nào đó trên cơ thể. Vậy nếu như con sâu này đã kịp thực hiện phương pháp đó trước khi chết sẽ khiến nó vẫn có thể có hi vọng sống sót thêm một thời gian nữa. Như vậy chúng ta chỉ việc phá hủy hoàn toàn cái xác này là xong." Bà lão mặc áo đen như bừng tỉnh ra một ý nghĩ nào đó, trên mặt liền hiện lên vẻ quả quyết rồi nói.
Vừa mới dứt lời, bà ta liền phất tay lên làm lóe ra làn hòa quang tối om. Lập tức có một cây thương ngắn đen xì chợt hiện ra trước mặt.
"Khoan đã!"
Ông lão như sực nhớ tới điều gì đó nên vội vàng ngăn cản, nhưng đã quá muộn rồi!
Cây thương màu đen nổ vang rồi hóa thành một tia chớp tối om bổ thẳng tới khối thi hài bên dưới.
Phanh!
Tia chớp đen kịt vừa đánh lên cái xác chết liền hóa thành vô số tia điện lập lòe bắn ra tung tóe khắp nơi. Thanh thế thực sự hết sức kinh người.
Nhưng sau khi những tia chớp đen tan đi hết, cái xác chết bên dưới vẫn hoàn hảo chẳng hề hao tổn chút nào, hơn nữa đến cả một vệt xước cũng không thể nào tìm ra được.
"Sao lại có thể như vậy được? Ngọn thương này của ta tuy không thể sánh với Huyền Thiên Chi Bảo nhưng nếu đem các loại bảo vật cao cấp bình thường ra đấu với nó thì giống như giấy gió không thể đỡ nổi một chiêu." Bà lão thấy vậy liền tái mặt thốt lên.
Đúng lúc này làn sáng nhè nhẹ vốn đang bao bọc lấy tấm thân đã chết của con sâu bỗng bừng lên chói mắt. Đồng thời trong đó còn ào ra vô số các loại ký hiệu cả vàng lẫn bạc phủ kín lấy toàn bộ cái xác.
"Không đúng! Hình như khối hài cốt này có điều gì đó bất ổn!" Ông lão già nua nhăn mặt thét lên.
Vạn Thú Bài vẫn được lão cầm trên tay từ trước đến giờ liền được tung ra rồi nhanh chóng hóa thành một cánh cửa bằng ngọc đứng vững trãi giữa không trung.
Bàn tay của lão ta bấm niệm thần chú như bay. Lập tức muôn vàn con thú đồng loạt rống to, cánh cửa lớn mở toang, không biết cơ man nào là ảo ảnh quái thú từ bên trong ùn ùn tràn ra ngoài.
Mà bà lão ở bên cạnh cũng vừa mới đè nén cơn rùng mình ở trong lòng, tiếp đó hai cánh tay được nhấc lên, phía sau lưng bà ta hiện ra một ảo ảnh của con rắn đen thui chín đầu. Những tròng mắt của con rắn này có màu tím đen, mấy cái miệng mở lớn phun ra làn lửa tím cuồn cuộn thiêu đốt cái hài cốt phía dưới.
Nơi nào có ngọn lửa tím đi qua là nơi đó xộc lên một thứ mùi tanh hôi nồng nặc, đến cả không gian ở gần đó cũng bị biến thành màu đen nhạt giống như bị ngọn lửa này làm ô uế vậy.
Một chiêu sử dụng bảo vật của bà lão không làm gì được cái xác, bà ta liền thay đổi phương pháp, sử dụng đến tuyệt chiêu vốn được giấu kỹ đó là Hoàng Tuyền Uế Diễm.
Ngọn lửa này được luyện chế từ tám mươi mốt loại chất độc bẩn thỉu khủng khiếp nhất trong các giới diện. Nếu là người thường, đừng nói là chỉ dính một chút, cho dù có đứng cách xa cả trăm dặm mà lỡ hít phải mùi hôi của nó cũng sẽ lập tức đi đời nhà ma.
Còn những sinh linh bị ngọn lửa này bám vào, nghe nói chẳng những da thịt bị thối rữa thành nước mà đến cả linh hồn cũng bị làm cho vấy bẩn, hoàn toàn mất đi cơ hội được đầu thai chuyển kiếp, từ đó về sau không còn được bước qua cánh cửa vào âm ti nữa.
Ngọn lửa này chính là thứ mà bà lão coi là chỗ dựa rất lớn của mình. Nhưng thật tiếc thay, nó là loại bảo vật dễ bị hao mòn, dùng một lần là sẽ mất một lần, nếu không phải lúc tính mạng bị uy hiếp thì bà ta tuyệt đối sẽ không dùng đến nó.
Nhưng giờ đây, cái xác chết của con sâu chúa thật sự quá mức kỳ quái, hơn nữa đứa bé mà bà ta vừa mới gặp lúc trước đã thể hiện được sự lợi hại khôn lường của con sâu này...
Dưới ánh mắt của hai người bọn họ, cái xác chết dưới kia đang bị vô số ảo ảnh của quái thú cùng ngọn lửa tím cuồn cuộn bao phủ kín mít. Vốn từ đầu đến giờ vẫn luôn bất động không nhúc nhích, đột nhiên cái cằm dày dày trắng muốt của nó khẽ nhúc nhích truyền tới những tiếng cười quạc quạc. Đồng thời hai chân trước của nó bất ngờ vung lên làm trào ra một cỗ lực lượng vô hình mạnh mẽ đến điên cuồng.
Bất kể là ảo ảnh của quái thú hay ngọn lửa tím rực vừa đến gần cái xác được mấy trượng thì lập tức bị chặn đứng khựng lại một cách kì quái, giống như đụng phải lớp tường cực kỳ kiên cố không sao xuyên thấu được.
Cho dù ảo ảnh của quái thú tự phát nổ, rồi thì ngọn lửa bùng lên điên cuồng nhưng căn bản cả hai vẫn không thể nhích gần tới cái xác tẹo nào.
Ngược lại với tình cảnh bi đát phía trên, cái hài cốt phía dưới phát ra từng tràng cười lạnh lẽo. Tiếp đó dưới sự chống đỡ của hai chân trước, nó đang từ từ đứng thẳng lên.