Chương 2268: Núi băng
"Loài Tu La Thù kia Mạc mỗ cũng đã từng được nghe một vị tu sĩ Đại Thừa nói qua đôi chút. Tại Tu La giới, loài nhện này khi vừa mới được sinh ra ở dạng ấu trùng thì đã có thực lực từ Nguyên Anh trở lên. Từ lúc đó trở đi, thần thông của nó tăng trưởng cực kỳ nhanh chóng, khiến cho nó tại thời điểm trưởng thành thì đã có thực lực gần như đạt đến Đại Thừa Kỳ. Trong đó, một số Tu La Thù có thiên phú vượt trội, thậm chí có thể sánh với những chân linh phi thường mạnh mẽ. Theo lời đạo hữu mà nói, để có thể luyện chế ra Quang Âm Ti từ Tu La Thù, thì ít nhất Tu La Thù phải là loại trưởng thành sao!" Mạc Giản Ly chậm rãi nói.
"Mạc huynh quả thật hiểu rất rõ đám quái vật tại Tu La giới. Bổn vương cũng không dối gạt mấy vị đạo hữu, đúng là chỉ có từ Tu La Thù trưởng thành mới có thể lấy ra Quang Âm Ti. Hơn nữa, trên căn bản là phải ba con Tu La Thù thì mới có thể tinh luyện ra một sợi Quang Âm Ti. Đương nhiên, nếu như gặp phải loại Tu La Thù có thiên phú vượt trội như Mạc huynh nói, thì chỉ cần một khỏa tinh hạch của nó là đủ rồi." Trên mặt Linh Vương lộ vẻ khác thường trả lời.
Mạc Giản Ly cười gượng một tiếng, Linh Vương nói như vậy thì lão ta cũng không còn gì để hỏi nữa rồi.
Huyết Nhiên và Hắc Lân nghe vậy, vẻ mặt cả hai cũng âm trầm hơn mấy phần.
Một lúc sau, Huyết Nhiên mới lạnh giọng hỏi:
"Tiểu Tu La giới vốn cực kỳ nguy hiểm, Tu La Thù trường thành lại có thần thông điều khiển thời gian quỷ dị, cho dù bọn chúng không có pháp lực mạnh mẽ như Đại Thừa Kỳ, chỉ e là những tu sĩ Đại Thừa bình thường cũng không dễ dàng đối phó. Nếu muốn có đủ tinh hạch để tinh luyện Quang Âm Ti, chúng ta mỗi người ít nhất phải chém giết ba con trở lên thì mới đạt yêu cầu. Linh huynh không thấy rằng chỉ có một tấm Lôi Tiêu phù mà chúng ta phải lấy tính mạng của mình để đánh đổi, như vậy có chút không công bằng sao?"
"Bổn vương cũng cảm thấy như vậy là không công bằng. Thế nên, ngoại trừ Lôi Tiêu phù ra, ta còn tặng thêm cho các vị hai quả Tu La Tâm. Với mức độ hiếm có của Tu La Tâm thì giá trị của nó cũng chỉ kém Lôi Tiêu phù một chút mà thôi. Huống chi, Tiểu Tu La giới nhiều vạn năm về trước cũng đã nổi tiếng vì những tài nguyên quý giá, các ngươi nếu tiến vào trong đó mà nói, cho dù không cách nào tìm được Tu La Thù thì cũng sẽ kiếm được những loại bảo vật khác. Đối với những bảo vật này, các ngươi cứ việc giữ lại, bổn vương sẽ không lấy bất kỳ thứ gì!" Sắc mặt của lão già áo trắng không thay đổi.
"Như vậy cũng không được! Tu La Tâm vốn là vật sử dụng để tiến vào Tiểu Tu La giới. Cho dù Linh Vương huynh tìm ai hỗ trợ thì cũng sẽ phải chủ động lấy ra, như vậy làm sao có thể tính là thù lao cho bọn ta. Huống chi, sau khi chia Tu La Tâm ra làm hai, chúng ta cũng chỉ có thể ở lại Tu La giới nhiều nhất là hơn mười ngày, thêm nữa còn phải tập trung tìm kiếm Tu La Thù, làm gì mà còn thời gian đi tìm những bảo vật khác? Hắc hắc, Linh huynh cần gì phải dùng những lời giả dối này để lừa mấy người bọn ta chứ. Huống chi, cho dù vận may của bọn ta tại Tu La giới bỗng nhiên bộc phát mà kiếm được bảo vật không tồi đi nữa, thì làm sao có thể so sánh với những nguy hiểm mà bọn ta phải đối mặt. Tu vi đến mức này như chúng ta thì an nguy của bản thân mới là quan trọng nhất. Huynh đệ hai người bọn ta sở dĩ phải có bằng được Lôi Tiêu phù kia, không phải là vì muốn tránh Thiên kiếp sẽ xảy ra sau này hay sao?" Huyết Nhiên cười ha ha, không khách khí nói.
Ánh mắt Mạc Giản Ly lóe lên mấy lượt, hiển nhiên lão ta cũng đồng ý với những lời của vị Đại Thừa ngoại tộc, Huyết Nhiên này.
Hàn Lập và Hắc Lân, một người thì cười như không cười, một người lại cười lạnh không ngừng.
Lão già áo trắng sau khi nghe xong thì nhíu mày một cái, ánh mắt của lão ta đảo qua đám người Hàn Lập, sau đó mới trầm ngâm nói:
"Nếu như bốn vị đạo hữu cảm thấy giao dịch như vậy là không công bằng. Thế thì như vậy đi, chỉ cần các ngươi có thể từ Tiểu Tu La giới lấy được Quang Âm Ti, ngoại trừ lôi tiêu phù, trong danh sách những bảo vật mà bổn vương vừa mới đem ra lúc nãy, các ngươi tùy ý được chọn thêm ba cái. Đây cũng là giới hạn cuối cùng của lão phu, nếu các vị vẫn còn chưa vừa lòng thì xin mời các vị rời đi cho. Lão phu chấp nhận tiếp tục đi tìm những người khác hỗ trợ."
Nói xong mấy câu cuối cùng này, trên mặt lão già áo trắng hiện ra một tia ngưng trọng.
"Được chọn thêm ba bảo vật khác! Tốt, quyết định như vậy đi. Pháp trận để đi qua Tiểu Tu La giới có lẽ Linh huynh đã chuẩn bị xong. Huynh đệ hai người bọn ta cũng không thể nào chờ lâu ở chỗ này." Huyết Nhiên nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười, rồi lập tức chấp nhận điều kiện không chút do dự.
"Huyết đạo hữu yên tâm. Truyền tống trận đã sớm chuẩn bị xong, hơn nữa còn ở ngay trên Thánh sơn này. Chỉ cần mấy vị bằng lòng lên đường, lập tức có thể truyền tống đi Tiểu Tu La giới. Mạc huynh, Hàn đạo hữu, các ngươi quyết định ra sao?" Trên mặt lão già thoáng qua vẻ giống như đã dự tính từ trước, tươi cười nói.
Sắc mặt Mạc Giản Ly sau mấy lần thay đổi mới cắn răng trả lời:
"Mạc mỗ nhất định phải có được Lôi Tiêu phù, như vậy đành phải bằng lòng thử một lần tiến vào Tiểu Tu La giới."
"Nếu Mạc huynh cũng bằng lòng đi Tiểu Tu La giới, Hàn mỗ tự nhiên cũng sẽ đi theo. Chẳng qua ta còn có một điều kiện, tọa độ lúc từ Tiểu Tu La giới trở về, ta muốn tự mình quyết định, cũng không cần đến Linh Vương huynh phải phí sức." Hàn Lập vân vê cằm, hời hợt nói:
"Hàn đạo hữu, đạo hữu có ý gì, ngươi không tin bổn vương sao?" Hai mắt lão già híp lại, nhìn thẳng khuôn mặt Hàn Lập, trên mặt lão ta lộ vẻ không vui.
"Không có gì, chỉ là ta có thói quen đem tất cả mọi việc nắm trong tay mình, mong rằng đạo hữu có thể thành toàn. Ta đối với truyền tống trận cũng biết sơ lược, lợi dùng pháp khí để thay đổi tọa độ truyền tống lúc quay về một chút, hẳn không phải là chuyện gì khó khăn lắm." Vẻ mặt Hàn Lập không thay đổi, nói.
"Những lời này của Hàn đạo hữu rất hợp với tính toán của ta. Huyết mỗ đối với trận đạo cũng giống Hàn đạo hữu, biết qua đôi chút, tọa độ khi trở về chính ta sẽ thiết lập. Nếu Linh huynh không đáp ứng, ta hiển nhiên sẽ phải hoài nghi thành ý của đạo huynh rồi." Huyết Nhiên nghe vậy, vỗ tay cười lớn, sau đó hắn ta dùng giọng ngoài cười nhưng trong không cười hướng lão già áo trắng mà nói.
"Các vị đa nghi quá rồi. Nếu các vị cùng có ý đó, vậy thì tọa độ lúc quay về kia tùy các vị tự mình lựa chọn, tốt nhất là không vượt ra ngoài khu vực Linh tộc của chúng ta. Nếu không một khi về trễ thì lão phu có thể hiểu lầm là các vị đạo hữu đã xảy ra điều gì bất trắc, như vậy ta rất có thể đem Lôi Tiêu phù xử lý sạch sẽ. Các ngươi hẳn là rất rõ ràng, mấy tấm phù lục này cầm rất dễ phỏng tay, sau khi lão phu đem tin tức về những phù lục này tiết lộ ra ngoài, nói không chừng rất nhanh sẽ có nhiều đạo hữu tìm tới tận cửa, như vậy những phù lục này càng khó giữ lâu trong tay." Trong mắt lão già áo trắng chợt lóe lên sự sắc bén, nhưng cũng không kiên nhẫn mà đồng ý ngay.
"Ha ha, Linh huynh yên tâm. Dựa vào lực lượng huyết mạch của hai huynh đệ ta, thì việc tìm được Tu La Thù hẳn là có bảy tám phần nắm chắc. Đúng mười ngày sau, ta và ngươi sẽ có được thứ mình cần." Huyết Nhiên lộ vẻ hài lòng, cười to trả lời.
"Sau khi ta cùng Hàn đạo hữu tiến vào Tiểu Tu La giới, cũng sẽ làm hết sức." Mạc Giản Ly thở phào nhẹ nhõm nói.
"Rất tốt. Bốn vị nếu không còn vấn đề gì nữa, vậy thì hãy nghỉ lại nơi này một đêm, chuẩn bị kỹ càng một chút. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đưa bốn vị đạo hữu tiến vào Tiểu Tu La giới." Lão già áo trắng khôi phục tỉnh táo, sau đó hai tay vỗ "bành bạch" mấy tiếng.
Lập tức Thiên môn mở ra, từ bên trong đó đi ra vài thiếu nữ Linh tộc trên người mặc trang phục cung đình, sau khi cúi chào đám người Hàn Lập, liền cung kính đứng ở hai bên.
Huyết Nhiên gật đầu rồi cùng Hắc Lân đứng dậy, đi theo hai thiếu nữ về phía Thiên môn.
Trong nháy mắt, bóng dáng hai người liền biến mất trong phòng khách.
Lúc này, Mạc Giản Ly mới hướng lão già áo trắng ôm quyền, quay sang chào hỏi Hàn Lập một tiếng, sau đó liền chuẩn bị đi nghỉ.
Sau khi Hàn Lập từ trên ghế đứng dậy, hắn lại không lập tức rời đi, mà bỗng nhiên cười một tiếng hướng lão già áo trắng nói một câu:
"Trong lòng ta còn có một chuyện không thể giải thích được, muốn hỏi đạo hữu vài câu, không biết có tiện hay không?"
"Ồ, đạo hữu cứ việc hỏi." Lão già áo trắng có chút bất ngờ, nhưng thần sắc không hề thay đổi.
"Ta từ bên ngoài nghe được một số tin đồn, nói rằng Linh tộc ngay từ lúc đặt chân tại Linh giới thì các thế hệ Linh Vương thật ra cũng chỉ là cùng một người mà thôi. Nhưng ta không biết chuyện này là thật hay giả, thọ nguyên của Linh huynh cuối cùng là bao nhiêu?" Hàn Lập mỉm cười hỏi một câu khiến cho Mạc Giản Ly bên cạnh phải sửng sốt.
"Ha ha, những tin đồn này bổn vương chính mình cũng đã được nghe nói qua. Nhưng tất nhiên đây đều là những lời vô căn cứ. Nữ nhân Linh tộc ở Linh giới này đã xuất hiện trăm vạn năm qua. Cho dù thiên kiếp của Linh tộc bọn ta so với những tộc bình thường khác thì khoảng thời gian giữa mỗi lần mặc dù dài hơn, nhưng làm sao có thể sống lâu như vậy. Chẳng qua, trong lịch sử của tộc ta đúng là có mấy đời Linh Vương có thời gian tại vị hơi dài hơn bình thường một chút, có lẽ chính vì vậy nên một số ngoại tộc không rõ vì sao lại nghe sai đồn bậy, sau cùng mới tạo thành những lời đồn như vậy truyền ra." Lão già áo trắng khẽ nở nụ cười, giải thích thêm vài câu.
"Thì ra là như vậy, Hàn mỗ cũng cho rằng Linh giới nào phải Chân Tiên giới, làm sao có thể có tuổi thọ trên trăm vạn cơ chứ." Hàn Lập cười híp mắt, gật đầu, tiếp theo hắn cùng Mạc Giản Ly dưới sự hướng dẫn của hai thiếu nữ Linh tộc hướng một cái Thiên môn khác đi tới.
Ngay sau khi bóng dáng của hai người biến mất phía sau cửa, lão già áo trắng vẫn luôn nhìn theo bóng lưng bọn họ, lúc này vẻ tươi cười trên mặt lão ta bỗng nhiên biến mất.
"Hắc hắc, Chân Tiên giới! Chẳng lẽ tiểu tử này phát hiện điều gì, nhưng đã ở trước mặt bổn vương trực tiếp hỏi như vậy, tự nhiên sao lại không hỏi tiếp nhỉ?" Lão già áo trắng dùng giọng nói trầm thấp khó lòng nghe được, lẩm bẩm hai câu.
Tiếp theo lão ta bỗng nhiên một tay bấm niệm pháp quyết, sau khi bên ngoài cơ thể chợt lóe lên ánh sáng trắng mờ thì cả người dường như mờ đi rồi biến mất ngay tại chỗ.
Một lát sau, tại một nơi rất sâu trong lòng núi Phục Linh, xung quanh nơi này chỉ một màu tối đen, đột nhiên một pháp trận màu trắng nhạt từ trong không trung đột nhiên lóe sáng, sau đó bóng dáng của lão già áo trắng liền hiện ra một cách lặng lẽ.
Sau khi ánh mắt lão ta quét qua khoảng không đen kịt bốn phía, liền nhíu mày, nhưng ngay lập tức tay áo đột nhiên khẽ phất lên trời.
Lập tức, mười mấy quả cầu ánh sáng bay ra, sau khi lượn vòng một lúc, liền dừng lại trên không trung.
Sau đó một tay lão già bấm tay niệm thần chú thúc giục, những quả cầu ánh sáng này bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, đem toàn bộ không gian xung quanh chiếu sáng rõ như ban ngày.
Cách lão già khoảng ba mươi bốn mươi trượng, rõ ràng có một ngọn núi băng cao hơn ngàn trượng, bên ngoài núi băng nhè nhẹ chớp tắt ánh sáng màu lam, đồng thời nó còn bị một lá bùa khổng lồ màu vàng trùm lên hơn một nửa ngọn núi.
Mà xuyên qua lớp băng trong suốt lạnh lẽo đó, ở dưới dáy núi băng dường như có thể thấy được một thanh niên tuấn tú, trên người mặc áo màu vàng, người thanh niên đang hôn mê bất tỉnh này bị từng đạo bùa chú như những sợi xích trói quanh toàn thân.
Ngay trên trán người đó, rõ ràng có một hoa văn màu vàng giống hệt như trên vách núi băng.
Lão già áo trắng thấy vậy, không chút do dự liền nhoáng lên mấy cái, lập tức lão ta đã xuất hiện phía trước núi băng. Tiếp đó, cánh tay của lão thò ra, một bàn tay đặt lên trên vách núi băng.
Ánh sáng màu trắng nhè nhẹ từ trong lòng bàn tay của lão tuôn ra.