Chương 2320: Hỏi người
Tử Kim Tiểu Nhân: Đứa Trẻ toàn thân màu tím vàng (ở đây chỉ Phệ Kim Trùng Vương).
Về phần vòng tay trữ vật màu đen, hắn dùng thần niệm quét qua một chút lập tức cũng lóe lên rồi bị thu lại.
“Để phòng ngừa vạn nhất, ngươi đi nhìn một chút xem tên đào tẩu kia còn ẩn nấp ở gần đây không, nếu gặp được cứ lập tức diệt sát ngay.” Hàn Lập hơi suy nghĩ một chút, sau đó quay lại phân phó với Đứa Trẻ.
Tử Kim Tiểu Nhân nghe vậy tức thì đờ đẫn gật đầu, đầu vai nhoáng lên một chút liền biến thành một đạo cầu vồng phá không bay đi.
Trông phương hướng bay đi, đúng là phương hướng mà lúc trước tên Tam Toàn đạo nhân kia đào tẩu.
Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Hàn Lập phát ra một khối Hỏa Cầu thiêu cháy huyết nhục tàn thi của Bất Diệt Thiên Tôn thành tro bụi, rồi sau đó mới nhìn về phía Sơn Cốc.
Chỉ thấy lúc này cả tòa Sơn Cốc vẫn còn bị từng tòa Trận Pháp bao phủ vào trong đó, một luồng sát khí cường đại bay múa trên không trung, thật đúng là không thể xem nhẹ chúng một chút nào, trận đại chiến với ba người Hoàng Nguyên Tử vừa rồi tuy diễn ra trong thời gian không dài, nhưng bọn người Nghiên Lệ dĩ nhiên là không thể nào một chút cũng không biết được.
Hàn Lập nghĩ tới đây, một tay vẽ một vòng trong hư không cạnh đó, theo đó là ánh sáng màu xanh lóe lên, tiếp đó vô số phù văn từ đó tuôn ra, chúng quay tít một vòng rồi ngưng tụ lại thành một tấm Quang Kính mờ ảo.
Ban đầu trên mặt tấm gương không có bất kỳ hình ảnh nào.
Nhưng tới khi một ngón tay của Hàn Lập bắn ra một tấm Phù Lục màu vàng chui vào trong nó thì lập tức từ tấm gương vang lên âm thanh vù vù, từ trên mặt gương hiện ra dáng người nhỏ nhắn của một thiếu nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Đúng là Nghiên Lệ.
Nhưng giờ phút này vẻ mặt của nàng vẫn còn biểu lộ vẻ ngây ngốc, tựa như không cách này tin tưởng được kết quả cuộc đại chiến phía bên ngoài cốc.
Ba gã cường địch khủng bố đồng cấp với Thanh Nguyên Tử lại bị một mình Hàn Lập chém giết, kinh sợ trốn chạy mất, bên ngoài cốc đã không còn lại bất cứ uy hiếp gì nữa.
“Nghiên đạo hữu, Nguyên Dao và lệnh sư vẫn ổn chứ?” Hàn Lập đối mặt với tấm gương này, thong dong hỏi một câu.
“Gia sư cùng Nguyên Dao muội muội vẫn khỏe, vẫn còn đang ngăn cản mấy vòng Thiên Kiếp cuối cùng nữa. Hàn huynh, ngươi đã tiến giai thành lão tổ Đại Thừa kỳ rồi sao?” Nghiên Lệ thì thào trả lời hai câu, sau đó mới khôi phục vài phần lý trí rồi mơ hồ không dám xác định mà hỏi.
“Nếu ta còn chưa tiến giai Đại Thừa thì làm sao có thể chém giết và đuổi đi mấy tên đại địch vừa rồi được. Thanh Nguyên Tử đạo hữu vẫn chưa Độ Kiếp xong, vậy ta sẽ ở chỗ này chờ một chút, đợi tới khi hắn cùng Nguyên Dao Độ Kiếp xong sẽ đến gặp mặt.” Hàn Lập nhàn nhạt nói, sau đó không chờ Nghiên Lệ phản ứng, cánh tay áo rung lên.
Một luồng chấn động quỷ dị quét qua, tấm gương màu xanh lóe lên rồi nổ tung, một lần nữa hóa thành những điểm Phù Văn biến mất trong hư không.
Sau đó thân hình Hàn Lập khẽ động, bay tới một tòa núi nhỏ gần đó rồi tùy ý ngồi khoanh chân lên trên một khối đá sạch sẽ.
Hắn hiểu rõ, mặc dù năm đó mình từng kết giao một phen với Thanh Nguyên Tử, hơn nữa còn có sâu xa với Nguyên Dao, nhưng giao tình của hai người cũng tuyệt đối chưa đến mức có thể phó mặc sinh tử bản thân.
Thế nên hắn cũng không hề đề cập tới việc để Nghiên Lệ mở cấm chế ra ngay lúc này, mà trực tiếp dừng ở bên ngoài cốc yên lặng chờ đợi tới khi Thiên Kiếp kết thúc.
Hắn vừa ngồi xuống, một tay giơ lên bắn ra một luồng sáng màu xanh, luồng sáng lóe lên tức thì chui vào trong hư không không thấy đâu nữa, hóa ra đó là một tấm Truyền Âm Phù.
Hàn Lập định dùng tấm Phù này thông tri cho mọi người trên Mặc Linh Thánh Chu để họ có thể tới đây hội họp với hắn.
Vì thế nên không lâu sau, chân trời bỗng vang lên tiếng oanh minh, một chiếc Thuyền lớn màu đen trông như một ngọn núi thình lình hiện ra.
Trong Pháp Trận, Nghiên Lệ đang xếp bằng trên kiện pháp khí hình la bàn. Nàng nhìn lướt qua cảnh tượng hiện ra trong chiếc gương đồng trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ ngốc trệ dường như không thể nào tin được những cảnh vừa nhìn thấy.
----------------------------------------
Ba ngày sau, từ trong sơn cốc truyền ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, sau đó Kiếp Vân cuồn cuộn tan đi. Phía trong sơn cốc chợt vang lên tiếng thét dài của Thanh Nguyên Tử.
Trong tiếng thét dài tràn ngập ý vui mừng sung sướng.
“Chúc mừng đạo hữu đã vượt qua Đại Thiên Kiếp.” Hàn Lập vốn đang ngồi trên tảng đá lớn chợt mở hai mắt ra, mỉm cười chúc mừng nói.
Thanh âm tuy không lớn nhưng quanh quẩn khắp toàn bộ bầu trời không tan, không hề bị âm thanh tiếng thét dài át đi.
“Vẫn còn chưa đa tạ đại ân tương trợ của Hàn đạo hữu, nếu không ta cũng không thể nào không bị chút quấy nhiễu nào mà bình an vượt qua kiếp nạn này. Đúng rồi, lão phu còn chưa chúc mừng đạo hữu tiến giai Đại Thừa kỳ đấy.” Tiếng thét dài của Thanh Nguyên Tử chợt dừng lại nhưng lập tức cười to đáp lời.
Hiển nhiên cho dù trong lúc Độ Kiếp Thanh Nguyên Tử không thể nào phân thân, nhưng hết thảy mọi việc phát sinh bên ngoài cốc vẫn nắm rõ như lòng bàn tay, nếu không cũng sẽ không nói những lời cảm kích như thế.
“Đạo hữu quá lời rồi. Cho dù tại hạ không ra tay, nghĩ rằng dưới những chuẩn bị khác phía sau, mấy tên đạo chích kia làm sao có thể phá hủy đại kế Độ Kiếp của Thanh đạo hữu được. Tuy vậy lúc này đạo hữu vừa mới vượt qua kiếp nạn, vẫn nên khôi phục nguyên khí là quan trọng hơn, tại hạ sẽ ở bên ngoài hộ pháp hai ngày rồi nói sau, đề phòng có kẻ muốn gây bất lợi cho đạo hữu.” Hàn Lập không lưỡng lự trả lời.
"Nếu đạo hữu đã có ý tốt như thế, lão phu cũng không khách khí nữa. Hai ngày sau lão phu sẽ tự mình bái tạ đại ân của đạo hữu.” Thanh Nguyên Tử suy nghĩ một chút, rồi cũng một lời đáp ứng, tiếp đó những cấm chế bên ngoài sơn cốc chấn động một hồi, từ bên trong không còn truyền ra bất cứ thanh âm gì nữa.
Lão vừa mới ngăn cản Thiên Kiếp xong, lúc này hoàn toàn chính xác cần phải ăn Đan Dược vào để phục hồi một phần nguyên khí đấy.
Hàn Lập ngóng nhìn về phía sơn cốc trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua một ngọn núi cao lớn khác ở phía rất xa, thoáng nở một nụ cười cực kỳ thâm ý, rồi tiếp tục chậm rãi ngồi xuống từ từ nhắm hai mắt lại.
Dường như cũng ngay lúc đó, từ trên một cây đại thụ phía trên ngọn núi mà Hàn Lập vừa nhìn thoáng qua bỗng nhiên hiện lên hư ảnh một nam tử trung niên mặc quan bào màu vàng.
Nam tử này có khuôn mặt nho nhã, dưới cằm có một bộ râu đen nhánh dài khoảng nửa xích, đúng là một vị Đại Thừa khác mà Hàn Lập từng gặp ở Minh Hà Chi Địa: “Kim Diễm Hầu“.
Người này vốn đã nên rời khỏi Minh Hà Chi Địa mới phải, nhưng lúc này lại xuất hiện ở nơi Thanh Nguyên Tử Độ Kiếp, hơn nữa còn một mực ẩn nấp tung tích, rõ ràng là có mang dị tâm mà tới.
Tuy nhiên giờ phút này, Kim Diễm Hậu nhìn vào thân ảnh Hàn Lập ở rất xa kia, sắc mặt bỗng âm tình bất định, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, thân hình nhoáng lên rồi cứ như vậy mà biến mất.
Vừa rồi trông thấy thần thông kinh người khi chém giết đối thủ cùng cấp của Hàn Lập và Phệ Kim Trùng Vương, dù cho vị Kim Diễm Hậu này có chỗ dựa vào thì lúc này cũng đã hoàn toàn bỏ đi tính toán nhỏ của mình.
Huống chi cái nhìn trông có vẻ bình thường của Hàn Lập vừa rồi lại làm cho nội tâm hắn nhảy loạn khó hiểu, dường như đã phát hiện ra sự hiện diện của hắn, đương nhiên hắn lại càng không dám ẩn núp tại chỗ nữa.
Một lát sau, vị Kim Diễm Hậu này đã xuất hiện trên bầu trời cách xa chỗ cũ cả vạn dặm, đang hóa thành một đạo Kim quang bay vụt về hướng động phủ của chính mình.
“Thật không nghĩ tới, tên tiểu gia hỏa mấy trăm năm trước còn ở cảnh giới Hợp Thể, giờ đây chẳng những đã có cùng cảnh giới với bổn vương mà còn có thể đơn giản chém giết cùng cấp như vậy. Tử Kim Tiểu Nhân kia cũng vô cùng lợi hại, không biết là tồn tại khủng bố nào nữa…” Kim Diễm Hậu một mặt thúc giục độn quang bay đi, một mặt thì đang âm trầm lẳng lặng tự đánh giá.
Hai ngày sau, trong một đại sảnh phong cách tranh nhã cổ xưa, Thanh Nguyên Tử dáng vẻ đầy tươi cười đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà, đồng thời hướng về phía Hàn Lập ở đối diện, liên tục mời rượu.
Sắc mặt của lão tuy vẫn hơi tái, khí tức có chút bất ổn, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt.
Hai cô gái Nguyên Dao và Nghiên Lệ đứng ở phía sau lưng Thanh Nguyên Tử đang dùng ánh mắt tò mò thỉnh thoảng đánh giá mấy người Huyết Linh và Chu Quả Nhi đứng sau Hàn Lập.
Lúc trước trong quá trình ngăn cản Thiên Kiếp, tuy rằng Nguyên Dao dựa theo yêu cầu của Thanh Nguyên Tử trực tiếp xuất thủ tương trợ, nhưng bản thân cũng không bị cắn trả chút nào, rời khỏi sơn cốc, toàn thân nàng đều không bị tổn thương dù là một cọng tóc.
Tuy vậy thì khi nãy vừa biết việc Hàn Lập tiến giai Đại Thừa, Nguyên Dao cũng hoảng sợ giống hệt Nghiên Lệ, cái miệng nhỏ nhắn há cả buổi không khép lại được.
Thời điểm ánh mắt Hàn Lập khẽ quét qua Nguyên Dao, tự nhiên vô ý thức hồi tưởng lại bộ dáng khiếp sợ vô cùng đáng yêu của nàng, không khỏi mỉm cười.
“Nói thật, mặc dù ta đã biết tư chất của đạo hữu bất phàm nhưng cũng tuyệt đối không thể ngờ tới, một thời gian không gặp mà ngươi cũng đã đạt tới cảnh giới như thế, hơn nữa còn có thể chém giết cường địch có cảnh giới không khác biệt lắm so với lão phu. Xem ra những đánh giá trước kia của lão phu về ngươi vẫn còn quá thấp.” Thanh Nguyên Tử nói với Hàn Lập.
“Thanh đạo hữu quá khen rồi. Tư chất của ta hoàn toàn chính xác là chưa tới mức như vậy, nếu không phải từng mạo hiểm tiến vào Ma Giới một chuyến và đạt được một Phúc Duyên cực lớn thì làm sao có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới Đại Thừa được. Ngược lại thì Thanh đạo hữu vượt qua kiếp nạn này, về sau có lẽ tu vi sẽ càng tiến thêm một bước nữa, không chừng sẽ có cơ hội lớn Phi Thăng Tiên Giới đấy.” Hàn Lập cười mà như không cười nói.
“Không phải người phi thường làm sao có được cơ duyên phi thường. Tối thiểu là những tu sĩ Hợp Thể khác tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm xâm nhập Ma Giới. Điều này chứng minh là tâm tính đạo hữu vô cùng quyết đoán, hơn xa người thường. Về phần lão phu vượt qua kiếp nạn này có thể may mắn sống lâu thêm một vài năm đã là việc đáng mừng, còn việc Phi Thăng Tiên Giới thì thật không dám mơ tới. Ngược lại thì Hàn đạo hữu trẻ tuổi như vậy mà đã có cảnh giới và thần thông như bây giờ có lẽ có nhiều khả năng đến được bước này hơn.” Thanh Nguyên Tử liên tục khoát tay phủ định.
“Ha Ha, sự tình Phi Thăng Tiên Giới, với ta mà nói là một chuyện vô cùng xa xôi, không có vài vạn năm khổ tu tích lũy lâu dài, thì một phần vạn khả năng đều không thể có.” Hàn Lập khiêm tốn trả lời.
“Ha ha, thời gian vài vạn năm đối với chúng ta mà nói chỉ là chuyện trong chớp mắt, không hề đáng kể chút nào. Tuy vậy nếu Hàn đạo hữu thật sự có ý muốn Phi Thăng Tiên Giới mà nói… tất yếu cũng nên sớm chuẩn bị tốt một chút thì hơn.” Thanh Nguyên Tử nghiêm nghị nói.
“Ah, chẳng lẽ Thanh đạo hữu đã biết chút ít gì đó sao…” thần sắc Hàn Lập khẽ động hỏi.
“Dù sao thì lão phu cũng sống lâu hơn ngươi một chút, biết nhiều hơn một vài việc cũng là bình thường. Còn việc nếu một ngày đạo hữu muốn Phi Thăng Tiên Giới, bản thân cũng nên chuẩn bị kế sách ứng đối với Đại Thiên Kiếp thì hơn, để phòng ngừa vạn nhất. Nếu Hàn đạo hữu không chê, lão phu nguyện ý nói ra một chút tâm đắc, cùng đạo hữu nghiên cứu thảo luận một lát được chứ.” Thanh Nguyên Tử không cần suy nghĩ nói.
“Tốt, vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” Hàn Lập đương nhiên sẽ không cự tuyệt chuyện tốt thế này, lập tức lên tiếng đáp ứng.
Cứ như vậy, thời gian tiếp theo, Hàn Lập và Thanh Nguyên Tử cứ người một câu ta một câu bàn luận về chuyện tình Độ Kiếp Phi Thăng Tiên Giới.
Hai người một hỏi một đáp, trọn vẹn thời gian gần nửa ngày mới dừng lại chủ đề này mà vẫn có vẻ chưa thỏa mãn.
Lúc này, Hàn Lập mới chuyển ánh mắt nhìn lướt qua người Nguyên Dao, sau đó bỗng nhiên nói với Thanh Nguyên Tử:
“Thanh đạo hữu, lần này lúc đầu ta đến chỉ là thuận tiện muốn nhìn xem tình hình của đạo hữu cùng nhị vị cô nương Nghiên Lệ, Nguyên Dao gần đây như thế nào, vốn là không có ý gì khác. Nhưng hiện tại đạo hữu đã vượt qua Thiên Kiếp, nhị vị Tiên Tử cũng đã khôi phục thân thể Nhân tộc, ta muốn đưa các nàng trở lại trong Tộc. Không biết Thanh đạo hữu có thể sắp xếp một chút hay không?”