Chương 2326: Hồ Ngọc Song
Hồ Ngọc Song(胡玉双): “song” nghĩa là đôi cặp, song song; đáng chú ý là chữ “hồ” có nghĩa là người Hồ, họ Hồ, nhưng ở đây tác giả chơi chữ vì nó đồng âm với “hồ” trong hồ ly (狐狸) nghĩa là chồn cáo, ám chỉ bản thể của Hồ Ngọc Song chính là Tam Vĩ Hồ (cáo 3 đuôi).
Hách Liên Thương Minh (赫连商盟): “Hách” trong hiển hách. “Liên” trong liên kết. “Thương” trong thương mại. “Minh” trong liên minh, đồng minh.
Hàn Lập lẳng lặng truyền âm vài câu, tới khi hắn ra khỏi cửa lớn, đám người Huyết Phách và Chu Quả Nhi sớm đã cung kính đứng chờ ở đó.
Hàn Lập phân phó một tiếng để cho Hóa Thạch Lão Tổ và mười hai Hương Nữ ở lại, chỉ mang theo hai người Huyết Phách và Chu Quả Nhi hóa thành một luồng hào quang bay lên trời, phi hành về phía một nơi trong thành trấn.
Sau đó không lâu, từ vài nơi khác trong rừng rậm cũng đều xuất hiện hào quang chớp động, đồng dạng có một vài người khống chế độn quang bay lên trời.
Dường như cùng một thời gian, tại một vài tòa lầu các chuyên dùng để chiêu đãi khách nhân từ bên ngoài đến ở phía trong thành trấn cũng hiện lên từng đạo độn quang như thủy triều bay tới.
Tới khi vòng sáng hộ thể do Hàn Lập biến ra bay tới trên không trung của tòa tháp thì nơi đây đã sớm có không ít người tiến nhập vào bên trong.
Ánh mắt Hàn Lập khẽ quét qua hơn trăm tên vệ sĩ mặc áo giáp đứng bên ngoài tòa tháp cao, sau đó lập tức mang theo hai nữ trực tiếp đáp xuống phía ngoài cánh cửa lớn.
Nhưng vào lúc này, từ trong tháp có một bóng người nhoáng lên, Phi Vân Tiên Tử lại thướt tha đi ra, vén áo thi lễ với Hàn Lập, sau đó mỉm cười nói:
“Hàn tiền bối, hoan nghênh ngài quang lâm Đấu Giá Đại Hội. nếu ngài không ghét bỏ, có thể để thiếp thân tự mình dẫn đường đưa tiền bối vào bên trong được chứ.”
Dường như nàng này đã sớm chờ ở chỗ đó.
“Nếu Tiên Tử đã muốn như thế, vậy thì làm phiền rồi.” Hàn Lập cũng không hề thấy ngoài ý muốn, mỉm cười gật đầu nói.
Cô gái áo tím nghe thấy thế thì tỏ ra vui vẻ, đi tới khoát tay chặn những tên vệ sĩ kia lại.
Lúc này bọn người Hàn Lập nghênh ngang tiến vào trong tòa Thạch Tháp mà ngay cả Tín Vật cũng không cần kiểm tra.
Một chân vừa bước vào cửa lớn của tòa Thạch Tháp, ngay lập tức Hàn Lập cảm ứng được một hồi chấn động khác thường, cảnh vật ở bốn phía nhanh chóng lướt qua và trôi về phía sau lưng.
Nhìn có vẻ như chỉ là một bước nhỏ, vậy mà thoáng một cái cả người lại từ chỗ cửa lớn trực tiếp xuất hiện ở chân cầu thang trong một tầng lầu của tòa Thạch Tháp.
Ở trên bậc thang phía trước, đang có hai gã dị tộc nhân màu da tái nhợt, toàn thân nổi lên từng vòng sáng mơ hồ bao lấy thân thể.
Hào quang lóe lên, hai gã dị tộc nhân đã chui hẳn vào bên trong hư không không thấy bóng dáng, chỉ để lại vài điểm chấn động trong không gian.
“Đây là cửa vào chính thức của phòng đấu giá sao?” thần sắc Hàn Lập khẽ động hỏi.
“Tiền bối nói rất chính xác, từ chỗ này có thể trực tiếp đi vào bên trong Động Thiên đấy.” Cô gái áo tím mỉm cười tự nhiên trả lời. (Động Thiên: động trời, động tiên, nghĩa là hang động rất rộng có thể chứa được rất nhiều người. Chúng ta đã gặp 1 trong những loại Động Thiên đầu bảng chính là Sơn Hải Châu của Không Ngư Tộc mà Hàn Lập thu được tại Tiểu Tu La Giới – PBD)
Hàn Lập khẽ gật đầu, thân hình thoáng một cái dẫn đầu bước lên bậc thang, một cỗ Lực Không Gian bổ nhào từ phía trước mặt đến, lúc này thân hình của mấy người cũng đồng dạng trở nên vặn vẹo không rõ ràng.
Sau thời gian ăn một bữa cơm, Hàn Lập đã ngồi trên một chiếc ghế, cùng với những người đi theo ở trong một gian phòng được trang trí vô cùng trang nhã.
Cả gian phòng đặt chiếc ghế lớn chừng khoảng hơn mười trượng, ở phía trước có một tầng màn sáng gần như trong suốt, từ hướng đó nhìn ra phía ngoài từ trên cao nhìn xuống, thì trông thấy một cái quảng trường khổng lồ.
Bốn phía quảng trường là chằng chịt những dãy ghế đá cùng với những đầu người đang nhấp nhổm đi tới.
Mà dọc theo quảng trường là khoảng năm sáu chục căn nhà đá màu bạc nhạt đang lơ lửng ở độ cao vài chục trượng phía trên bầu trời. Mặt ngoài từng căn đều có phù văn màu vàng ẩn hiện, người bên ngoài không có cách nào dò xét được một chút động tĩnh gì ở bên trong.
Bọn người Hàn Lập chính đang ngồi trong một gian phòng của một căn nhà như thế, cô gái áo tím đang mỉm cười đứng một bên.
Nhìn qua những bố trí này, xem xét một hồi thì dường như cũng không có khác biệt quá lớn với những Đấu Giá Hội bình thường khác.
Nhưng ánh mắt của Hàn Lập đang ngồi ngay ngắn trong một căn nhà đá màu bạc thì lại nhìn về một chỗ cao hơn ngàn trượng trên không trung của quảng trường.
Ở nơi đó, từng đoàn từng đoàn những đám mây năm màu trôi nổi bất định, mơ hồ che dấu vô số giáp sĩ màu đen ở trong đó, hơn nữa che kín toàn bộ bầu trời là chấn động của hàng loạt các loại cấm chế đang bao phủ toàn bộ quảng trường phía dưới.
Nhìn lên chỗ cao hơn, ở xa phía trên những đám mây năm màu, rõ ràng là một tòa cung điện cao tầng phát ra ánh sáng màu xanh ngọc bích, mặc dù hơi mơ hồ không rõ, nhưng thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh như Tiên Nhạc, khiến cho người ta không hiểu được mà sinh ra cảm giác thả lỏng.
“Quý minh cử hành Đấu Giá hội ở trong Động Thiên, cộng thêm nhiều chuẩn bị như thế ở đằng sau, xem ra thật không có chút sơ hở nào rồi.” Hàn Lập bỗng nhiên hướng về phía cô gái áo tím cười nói.
“Sở dĩ Bổn Minh cẩn thận như thế cũng là vì phòng ngừa vạn nhất mà thôi, dù sao những bảo bật của lần đấu giá này cũng vượt xa những lần trước kia, thậm chí có hai ba vật còn có thể áp chế trì hoãn Đại Thiên Kiếp kéo đến, không thể không phòng bị một vài tiền bối có suy nghĩ không tốt trong đầu.” Cô gái áo tím mỉm cười khẽ nói.
“Trông thấy những bố trí này của quý minh, chỉ sợ là trong nội tâm hơn nửa số đạo hữu ở đây cũng sẽ không có suy nghĩ gì khác đâu.” Hàn Lập cười hắc hắc, thâm ý sâu sắc trả lời.
“Hy vọng là như thế. Hàn tiền bối, Đấu Giá Hội sẽ lập tức bắt đầu, thiếp thân còn cần phải xử lý một vài sự vụ, không thể dừng lại ở nơi đây lâu thêm nữa rồi.” Cô gái áo tím quay đầu nhìn về phía quảng trường bên ngoài màn sáng vài lần, mỉm cười nói vài câu.
“Nếu Đạo hữu còn bề bộn công việc, vậy thì ta cũng sẽ không giữ lại nữa.” Hàn Lập khoát khoát tay, không cần suy nghĩ nói.
Cô gái áo tím nghe thấy vậy, hơi khom người nói đôi câu áy náy, sau đó thối lui ra khỏi nhà đá.
Cả gian phòng chỉ còn lại ba người Hàn Lập.
“Bảo vật có thể trì hoãn Đại Thiên Kiếp, khó trách Hách Liên Thương Minh phải cẩn trọng như thế.” Huyết Phách thở dài một hơi, có vài phần khác thường nói.
“Cũng chỉ có những đồ vật bực này mới có thể khiến những tồn tại Đại Thừa chạy theo như vịt, không tiếc bất cứ giá nào đoạt về mà thôi.” Hàn Lập thờ ơ nói. (Thành ngữ: Bất trí khả phủ (不置可否): thờ ơ; từ chối bình luận; không tán thành cũng không phản đối - PBD)
“Tiền Bối, chẳng lẽ người không hề động tâm với loại bảo vật này sao? Cho dù hiện tại tiền bối không dùng tới những vật ấy thì sau này chín phần mười là vẫn sẽ có tác dụng lớn đấy.” Huyết Phách liếc nhìn Hàn Lập, không nhịn được hỏi.
“Hắc hắc, chuyện sau này, cứ để sau này nói đi. Cho dù ta muốn bảo vật này cũng sẽ không tìm kiếm ở trong Đấu Giá Hội đâu. Nơi đây có hơn vài chục tên cùng giai Đại Thừa, nếu thật sự muốn tranh đoạt chỉ sợ được không bằng mất thôi. Mục tiêu chủ yếu của lần này vẫn là những danh ngạch truyền tống kia thì hơn.” Hàn Lập cười nhạt một tiếng, bộ dáng tựa như thật sự không để trong lòng.
Huyết Phách thấy vậy, tuy rằng trong lòng có chút ý khác, nhưng miệng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chu Quả Nhi ở một bên nhìn xem phần đông những Dị Tộc Nhân tham gia Đấu Giá Hội ở bên ngoài màn sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét hưng phấn.
Ước chừng nửa canh giờ sau, quảng trường khổng lồ đã không còn chỗ ngồi, có tới mấy vạn Dị Tộc Nhân tu vi từ Luyện Hư trở lên đã tụ tập đến nơi đây.
Lúc này, một chỗ không bóng người trong sân rộng bỗng vang lên tiếng nổ mạnh “Ầm ầm”, phía dưới đối diện, một bệ đá theo đó hiện ra.
Tiếp đó Quang Trận lóe lên trên bệ đá, một lão giả đầu đầy tóc đỏ xuất hiện ở phía trên.
Trên mặt Lão giả này đầy vẻ tươi cười, dáng người không cao lớn lắm, nhưng vừa hiện thân, lập tức một luồng khí tức ngưng trọng bao phủ toàn bộ phòng đấu giá.
Một ít Dị Tộc Nhân đang ghé tai thì thầm với nhau, lập tức trong nội tâm cảm thấy rùng mình, nhao nhao ngậm miệng lại nhìn về phía bệ đá.
“Lão phu Minh Tôn, là người chủ sự của Thương Minh trên Đại Lục này. Hắc hắc, không cần ta phải giới thiệu gì nữa, không ít đạo hữu ở đây đã biết khá rõ về lão phu rồi. Cho nên lão phu cũng không định nói thêm gì nhiều, chỉ muốn nhắc nhở một vài đạo hữu, quy củ của lần Đấu Giá Hội này không khác biệt lắm với những Đấu Giá Hội khác. Phàm là những người không tuân thủ quy củ đừng trách lão phu trở mặt vô tình, đành phải đích thân tiễn khách. Tốt rồi, lão phu tuyên bố, Đấu Giá Hội lần này chính thức bắt đầu.” Lão giả tóc đỏ nhàn nhạt nói mấy câu liền lập tức tuyên bố bắt đầu đấu giá, tiếp đó linh quang dưới bàn chân lóe lên, cả người biến thành một luồng cầu vồng màu bạc bay lên không trung, sau mấy cái chớp động đã nhập vào những đám mây năm màu không thấy bóng dáng.
Đồng thời cùng một thời gian, phía trên bệ đá lại lóe lên quang trận, một phu nhân dáng người đầy đặn xinh đẹp tươi cười xuất hiện ở chỗ đó.
Đôi mắt của phu nhân long lanh như nước, thoáng như tràn đầy vô tận mị hoặc ở trong đó, chỉ hơi quét mắt nhìn qua bốn phía, một ít Dị tộc nhân ở gần đó đều có cảm giác huyết mạch sôi trào khác thường.
Quỷ dị hơn chính là phía sau bờ hông của Phu Nhân này còn có ba cái đuôi đầy lông xù màu phấn hồng, nhẹ nhàng vung vẩy không thôi, càng khiến cho người ta có cảm giác yêu dị mà diễm lệ.
“Tam Vĩ Mị Hồ! Không ngờ Linh Giới chúng ta lại thực sự tồn tại yêu nghiệt này! “
“Hách Liên Thương Minh tìm được thị từ chỗ nào, lại còn để cho chủ trì Đấu Giá Hội lần này nữa chứ!”
……
Quảng trường vốn đã an tĩnh lại trở nên bạo động một hồi, không ít nam tử Dị Tộc đều dùng một loại ánh mắt như lang như hổ, hung hăng nhìn chằm chằm vào Phu Nhân xinh đẹp không rời.
Phu Nhân trông thấy hết thảy, khuôn mặt không chút dị sắc nào, ngược lại còn vũ mị cười cười, sau đó miệng phun ra mùi hương như hoa lan nói:
“Thiếp thân Hồ Ngọc Song, được Minh tiền bối xem trọng, phụ trách chủ trì đấu giá đại hội lần này. Chư vị đạo hữu tiền bối yên tâm, mặc dù tại hạ chỉ là một nữ lưu, nhưng tự hỏi cũng đã chủ trì nhiều lần đấu giá hội cùng loại, nhất định khiến cho các vị thỏa mãn.”
“Chủ trì nhiều lần đấu giá hội? Hẳn Hồ đạo hữu cố ý khoa trương. Xinh đẹp bực này như Tiên Tử nếu đã từng lộ diện qua những lần đấu giá hội khác, làm sao chúng ta lại không biết được.” Không biết là giọng nói quái dị của ai bỗng nhiên hỏi một câu, âm thanh phiêu hốt bất định.
Những người khác nghe thấy vậy, không khỏi lộ ra một ít vẻ hoài nghi.
“Vị đạo hữu này, nếu là ở quý đại lục thì thiếp thân hoàn toàn chính xác là lần đầu tiên chủ trì Đấu Giá Hội.” Hồ Ngọc Song không chút hoang mang trả lời.
“Cái gì, tiên tử không phải là người của Đại Lục này!” Lúc này có người cảm thấy giật mình.
“Trước kia Thiếp thân hoạt động ở Huyết Thiên Đại Lục, một năm trước mới tới Phong Nguyên Đại Lục, khó trách các vị đạo hữu cảm thấy lạ lẫm.” Hồ Ngọc Song tự nhiên cười nói.
“Hắc hắc, hóa ra là Hồ Tiên Tử không phải là người của Phong Nguyên Đại Lục. Chậc chậc, điều này thật sự đáng tiếc. Sớm biết có Phu Nhân xinh đẹp tuyệt thế bực này, tại hạ cần gì phải một mực khổ tu đến nay vẫn còn độc thân chưa lập gia đình chứ.” Thanh âm của một nam tử thô lỗ bỗng nhiên từ một nơi hẻo lánh bên trong quảng trường truyền ra, lời nói lại đầy vẻ trêu trọc.
“Khanh khách, thật là xảo hợp, Phu Quân trước đây của thiếp thân vừa vặn mới qua đời không lâu, vị đạo hữu này nếu có ý, tiểu muội chưa hẳn không thể dành một cơ hội để biến nó thành sự thực đấy. Chỉ là đạo hữu này dám nói lớn gan như vậy, cần gì phải giấu đầu hở đuôi, không bằng chủ động ra gặp mặt thiếp thân, đem lời lúc nãy lặp lại một lần được chứ?”.
Phu Nhân xinh đẹp nghe thấy vậy, khanh khách cười, vừa nói chuyện đồng thời tinh quang từ trong hai con mắt cũng nhẹ nhàng lưu chuyển một hồi, lực hấp dẫn lập tức tăng lên ba bốn phần nữa, cả người thoáng một cái biến thành vô cùng yêu mị như nam châm.
“Được… Nếu đã là yêu cầu của nàng, tại hạ nhất định nghe theo… Sớm biết có tồn tại xinh đẹp tuyệt thế bực này như Phu Nhân, tại hạ cần gì phải…” Từ trung tâm một bệ đá cách đó không xa, một gã nam tử trung niên mặt mũi trắng nõn đăm đăm hai mắt thoáng một cái đứng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng lớn tiếng nói.