Chương 2329: Phiên Thiên Kỳ
Phiên Thiên Kỳ (翻天旗): "Phiên Thiên" nghĩa là dữ dội (tt) hoặc lật đổ (đt). Phiên Thiên Kỳ có thể tạm hiểu là "cờ bạt trời" hoặc "cờ che trời". Xem Tây Du Ký có đoạn lão Tôn mượn Ngọc Hoàng cái "cờ che trời" để đánh lừa lâu la của anh em Kim - Ngân Giáp Đại Vương.
"Lần này, bảo vật áp trục của buổi đấu giá có giá trị thật sự quá xa xỉ, nếu không vãn bối tuyệt không dám đề nghị Minh đại nhân mời bốn vị trưởng lão xuất quan." Hồ Ngọc Song cung kính nói.
"Không có gì, chỉ tốn thời gian bốn năm ngày, cũng không làm chậm trễ việc tu luyện của chúng ta. Hồ nha đầu, không cần khách sáo với bốn lão già này, cứ tiếp tục chủ trì đấu giá đi." Lão già gầy cười hiền từ rồi nói.
Ba người còn lại mặt không chút biểu lộ đứng ở một bên, cũng không có ý mở miệng nói chuyện.
"Bốn vị trưởng lão đợi chút, vãn bối nhanh chóng đem ba kiện bảo vật áp trục này ra bán đấu giá.” Hồ Ngọc Song liền vội vàng đáp ứng, nàng quay người hướng ba cung trang nữ tử vẫy tay một cái.
Lúc này ba cung trang nữ tử bước lên một bước, đi tới khu vực cách nàng hơn một trượng, lẳng lặng đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Cùng lúc đó, thân hình bốn gã trưởng lão Thương Minh thoáng một phát liền xuất hiện ở bốn góc của thạch đài, sau đó xếp bằng ngồi xuống.
Lúc này, phần đông dị tộc trong sân vừa thấy Hách Liên Thương Minh một hơi xuất động bốn gã Đại Thừa lão tổ, cũng không khỏi lấy làm mong chờ.
Xem ra vật phẩm áp trục sắp tới phải là quý hiếm cực kỳ, nếu không sẽ không bày ra đội hình lớn đến như vậy.
Đến lúc này, Hồ Ngọc Song sau một phen thi pháp, màn sáng bao phủ trên khay bạc bổng lóe lên biến mất, từ đó ẩn hiện một một cây cờ nhỏ màu xám tro.
Cây cờ này dài chưa đến nữa xích, lá cờ mỏng màu xám, trên mặt không có một chút linh quang nào, chỉ có lờ mờ vài đạo linh vân màu vàng không biết tên minh ấn ở trên, thoạt nhìn không có chút nào thu hút.
Mặt ngoài cây cờ màu xám tro lại được dán chằng chịt bảy tám tấm phù lục màu bạc, nhưng từ đó vẫn tản mát ra từng đợt chấn động quỷ dị, làm cho không khí xung quanh của nó trở nên mông lung khác thường.
"Tên tuổi của Hỗn Độn Vạn Linh Bảng, chắc mọi người đã nghe nói qua, bảng này ghi lại một ngàn bảo vật có uy năng to lớn nhất của Linh Giới. trong số Linh Bảo bài danh thấp, nói không chừng ở trên mình một vài đạo hữu trong số các vị ngồi đây cũng có được một kiện, nhưng mà Huyền Thiên Linh Vật bài danh ở phía trên, ta tin tưởng không có mấy người chính thức thấy qua.” Con mắt Thiếu Phụ chuyển hướng quét qua bốn phía quảng trường, quyến rũ nói.
“Hồ tiên tử nói những lời này, hẳn là lần này trong những bảo vật áp trục có Huyền Thiên Linh Vật?” Một tên Hợp Thể kỳ của dị tộc nhịn không được hỏi một câu.
"Khanh khác, chư vị đạo hữu đều là người thông minh, chắc cũng đoán được vật trong tay thiếp thân chính là một kiện Huyền Thiên Linh Vật, hơn nữa còn bài danh ở vị trí thứ chín trên Vạn Linh Bảng, Phiên Thiên Kỳ.” Phu nhân cầm cây cờ nhỏ trên tay cười khẽ một nói.
"Thật là Phiên Thiên Kỳ!"
"Không có khả năng, Huyền Thiên Linh Vật này không phải đã sớm mất tích nhiều năm rồi sao?"
“Cũng vì kiện Huyền Thiên chi vật này, năm đó Phong Nguyên Đại Lục có chừng bảy tám đại tộc bị tổn thương nguyên khí, thậm chí có hai cái tiểu tộc bị diệt tộc hoàn toàn. Thật không nghĩ tới hôm nay, bảo vật này còn có thể một lần nữa xuất thế.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên sân rộng đều cực kỳ hưng phấn, tiếng bàn luận xôn xao càng làm vang vọng toàn trường.
Ngay cả những Đại Thừa lão tổ bên trong vài chục tòa Thạch Ốc, cũng hơn phân nửa tỏ ra chờ mong.
"Phiên Thiên Kỳ, ta cũng từng nghe nói qua. Loại bảo vật này lại xuất hiện trong đại hội đấu giá, đúng là ngoài dự liệu. Hách Liên Thương Minh thật đúng là một siêu cấp thế lực”. Hàn Lập nhìn về hướng phu nhân phía xa xa trên thạch đài, trên mặt đồng dạng hiện lên một tia kinh ngạc.
Về phần Huyết Phách cùng Chu Quả Nhi ở bên cạnh, càng là mở thật to hai mắt, thần sắc tràn đầy vẻ khó có thể tin được.
“ Cho lão phu hỏi một câu, vật ấy có thật là Huyền Thiên Chi Bảo trên Vạn Linh Bảng kia không? Hắc hắc... Nếu đúng là vật ấy, ta cũng không tin quý minh cam lòng lấy ra làm vật đấu giá, mà không tự mình cất dấu làm của riêng.” Tên Đại Thừa cùng tranh đoạt Hoàng Kim Cốt Tủy với Huyết Phách lạnh lùng lên tiếng nói.
"Tiền bối đúng là tuệ nhãn như đuốc! Nếu trong tay vãn bối đúng là vật bài danh phía trên Vạn Linh Bảng mười phần nguyên vẹn, cho dù Bổn Minh có vài phần thực lực cũng không dám ngông nghênh lấy ra. Những thứ khác không nói, chỉ cần vài tên Thượng cổ Chân Linh tìm tới cửa, đã là hậu hoạn vô cùng với bổn minh rồi. Tuy nhiên, vừa rồi vãn bối nói vật ấy chính là Phiên Thiên Kỳ bài danh phía trên của Vạn Linh Bảng cũng không có chỗ nào giả dối.” Hồ Ngọc Song hơi khom người kính cẩn trả lời.
"Nghe khẩu khí của ngươi, bảo vật này hình như có chút khác thường, cũng không nên làm cái trò gì bí mật, trực tiếp nói cho rõ ràng đi." Một lão tổ Đại Thừa xa lạ khác chậm rãi lên tiếng.
"Vâng, vậy thì để vãn bối giải thích đôi điều. Các đạo hữu ở đây đa phần đều là nghe nói qua tên tuổi của Phiên Thiên Kỳ, đối với sự xuất hiện và biến mất nhanh chóng sau đó của nó cũng biết rõ một phần, Nhưng chuyện bản thể của Phiên Kỳ được chia ra làm hai phần Âm Dương hai lá Phiên Kỳ, thì chỉ sợ không có mấy người biết. Vãn bối trong tay cũng chỉ nửa Âm kỳ trong đó. Đơn độc sử dụng Âm kỳ, uy năng của nó phát ra cũng phát huy ra thần thông bình thường của Thông Thiên Linh Bảo mà thôi. Chỉ có Âm Dương hai kỳ hợp lại làm một mới có thể phát huy mười phần uy năng của Huyền Thiên Chi Bảo. Nếu không, Bổn minh cũng sẽ không đem nó lấy ra làm vật đấu giá." Thiếu phụ xinh đẹp vội vàng giải thích.
"Một phân thành hai."
"Âm Dương song kỳ."
Trong sân rộng, dị tộc nhân tự nhiên lại là một phen xao động.
Không ít người thần sắc lộ ra vẻ giật mình.
"Thì ra bảo vật này chỉ là một nửa Phiên Thiên Kỳ mà thôi. Nhưng Huyền Thiên Linh Vật bực này luôn luôn Thông Linh cực kỳ, nếu như Âm Kỳ hiện thế, nghĩ đến Dương Kỳ đồng dạng cảm ứng được cũng phải xuất thế mới đúng. Quý minh có tin tức gì về Dương Kỳ không?" Lại là một tên Đại Thừa trong phi ốc lớn tiếng hỏi
Câu hỏi này làm cho các dị tộc nhân trong sân rộng đều thoáng nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ.
Tất nhiên câu hỏi này cũng là hỏi đúng suy nghĩ trong lòng của bọn họ.
“Tiền bối nói đùa, nếu bổn minh có được tin tức của Dương Kỳ thì đã sớm thu nó tới tay rồi, như thế nào còn nghĩ đem một mình Âm Kỳ ra đấu giá, lá Âm kỳ này cũng là trong lúc vô tình Bổn minh mới có được, còn tin tức về Dương kỳ, Bổn minh quả thực không biết chút nào. Được rồi, thiếp thân đã giải thích xong, còn bây giờ thiếp thân sẽ đem bảo vật này thể hiện một chút uy năng, mặc dù không cách nào có được uy năng của Huyền Thiên Chi Bảo nhưng cũng đủ làm cho các vị đạo hữu cùng các vị tiền bối phân biệt thật giả.” Phu nhân hồi phục lại sự cung kính, liền đem tiểu kỳ trong tay run lên.
Tiểu kỳ vốn đang mơ hồ mờ mịt liền lập tức xuất hiện âm thanh vù vù vang lớn, một dải sáng màu vàng từ trong kỳ phóng xuất ra, lại cuồn cuộn ngưng tụ lại, huyễn hóa ra vô số đóa hoa nhỏ màu vàng, lập tức đem trọn thạch đài bao phủ lại vào bên trong.
Sau một khắc, trên bệ đá truyền ra tiếng chú ngữ trầm thấp của thiếu phụ. Tiếp sau một tiếng quát, những đóa hoa màu vàng quay tròn chuyển động thẳng lên.
Toàn bộ động thiên thiên địa nguyên khí rung lên, sau đó phô thiên cái địa tuôn đến hướng bệ đá, rồi nhao nhao chui vào bên trong hoa cúc vàng không thấy bóng dáng.
"Ầm ầm" một tiếng nổ lớn bỗng chốc vang lên.
Linh quang của những đóa hoa cúc vàng tỏa sáng, nhanh chóng lan tràn ra trôi nổi trên không trung của toàn bộ quảng trường.
Trong chốc lát thời gian, toàn bộ không gian phía trên quảng trường được bao phủ bởi những đóa hoa lớn màu vàng.
Những dị tộc nhân ở phía dưới, vội vàng đem thần niệm quét qua những đóa hoa lớn màu vàng, sắc mặt liên tục biến đổi.
Mỗi một người đều có thể cảm ứng được rõ ràng, bên trong những đóa hoa lớn màu vàng này ẩn chứa uy năng to lớn.
Càng làm bọn họ kinh hãi chính là, uy năng bên trong của những đóa hóa lớn màu vàng này cực kỳ bất ổn, giống như là có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Nhưng đúng lúc này, bên trong một gian Phi ốc truyền ra một tiếng hừ lạnh:
"Hừ, không cần phải phô trương nữa, có phải là Huyền Thiên Chi Bảo hay không, những lão gia hỏa chúng ta còn không nhìn ra được hay sao. Hơn nữa bảo vật như thế này không phải người bình thường có thể tranh đoạt, nhanh bắt đầu đấu giá đi!”
Lời vừa dứt, ngay phía trước Phi ốc bỗng nhiên có một cổ cuồng phong màu xanh cuốn ra.
Những cái đóa hoa cúc vàng kia khi vừa tiếp xúc với chúng, trong nháy mắt số hoa trên quảng trường đã biến mất hơn một nửa.
"Vâng, vãn bối lập tức bắt đầu đấu giá!" Hồ Ngọc Song thấy vậy, trong nội tâm cả kinh, cuống quít đưa tay bắt tiểu kỳ run lên lần nữa, một cổ khác thường chấn động tản ra mà ra.
Những đóa hoa lớn màu vàng còn sót lại chấn động, sau đó chúng nhao nhao lóe lên hư không biến mất.
Một lần nữa thân hình Phu Nhân lại hiển lộ trên thạch đài.
"Phiên Thiên Âm Kỳ chính thức bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm quy định là ba trăm triệu linh thạch! Nếu là trên người linh thạch không đủ, cho phép dùng các loại bảo vật có giá trị tương đương cạnh tranh!" Phu nhân cầm trong tay tiểu kỳ run lên, khôi phục lại bộ dáng trước kia, nghiêm mặt nói ra.
"Năm trăm triệu linh thạch!"
Phu nhân vừa dứt lời, lão tổ Đại Thừa vừa nói chuyện lúc trước liền không chút suy nghĩ nâng giá.
Trong sân rộng, một đám Hợp Thể, Luyện Hư cấp dị tộc nhân, lúc này đa số đều im lặng.
Mức giá tới năm trăm triệu linh thạch, căn bản cấp bậc bọn họ không thể trả giá được.
Xem ra những thứ bảo vật áp trục này, quá nửa là giống với những lần đấu giá trước đây của Thương Minh, đều bị những lão quái Đại Thừa thâu tóm.
Nhưng ở Linh giới nguyên bản vốn là kẻ mạnh quyết định tất cả.
Trong tình huống mà bất kể tài sản hay thực lực đều không thể so sánh, cho dù những dị tộc nhân này có không cam lòng, cũng không dám biểu lộ chút bất mãn nào.
“Năm trăm triệu linh thạch mà muốn mua một kiện Huyền Thiên Chi Bảo, đạo hữu đúng là đang nói đùa. Ta ra giá tám trăm triệu.” Trong một tòa Phi ốc khác truyền ra tiếng cười duyên của một nữ tử, ngay lập tức đem giá tăng lên hơn một nửa.
"Hừ, nếu là Phiên Thiên Kỳ nguyên vẹn tự nhiên là bảo vật vô giá, cho dù có linh thạch cũng căn bản không cách nào mua được. Nhưng nửa bộ phận chỉ có thể phát huy ra uy năng của Thông Thiên Linh Bảo, ta ra giá đã không tính thấp rồi. Nếu như đạo hữu cảm thấy giá trị của nó lớn hơn mức ấy, vậy cứ để lại cho cho vị tiên tử này đi." Lão tổ Đại Thừa ra giá đầu tiên hừ một tiếng, trực tiếp rút khỏi đấu giá.
Những Phi ốc khác một hồi yên tĩnh, không biết có phải bị những lời vừa rồi của Đại Thừa lão quái kia thuyết phục, hay là có gì khác cố kỵ, trong nhất thời không có người nào tiếp tục ra giá.
Vị nữ tử ra giá thứ hai căn bản không quan tâm những người khác thế nào, cười khẽ một tiếng hướng về phía Hồ Ngọc Song nói: "Hồ nha đầu, nếu như không có ai khác nguyện ý ra giá, có phải hay không nên tuyên bố vật ấy thuộc về ta rồi."
"Vâng, vãn bối sẽ tiến hành hỏi ba lượt, nếu thật không có ai lên tiếng…” Thiếu phụ xinh đẹp thoáng rùng mình, miễn cưỡng cười lấy lòng nói ra hai câu.
Nhưng không chờ phu nhân nói xong lời, một âm thanh nhàn nhạt báo giá “Chín trăm triệu”, thoáng chốc vang lên ngay phía trên quảng trường đang không một tiếng động.
Trong Phi ốc, Huyết Phách cùng Chu Quả Nhi đều có chút giật mình nhìn về phía Hàn Lập đang ngồi.
Vừa rồi âm thanh ra giá, chính là Hàn Lập thong thả kêu lên.
"Chín trăm triệu năm nghìn vạn "
"Một tỷ!"
"Một tỷ ba mươi triệu!"
Hàn Lập kêu giá, lại như thoáng một phát đánh thức các Đại Thừa lão quái khác, lúc này từng tiếng gọi giá liên tục vang lên, thoáng chốc đã đem giá cả đưa lên tới một tỷ hai trăm triệu linh thạch.
Quảng trường nhất thời lại trở nên im ắng không một tiếng động.