Chương 2356: Huyết ngục
"Giờ mà đi đến khu vực khác chưa chắc đã có đường tiến thẳng đến khu trung tâm, tuyệt đối không thể được. Không còn cách nào nữa rồi, chúng ta đợi một chút rồi cũng đi luôn vào trong đó thôi. Cẩn thận kẻo lại bị phát hiện đấy. Sau khi vào trong, chỉ cần thừa lúc hắn đang tìm tòi bảo vật ở khu vực này, chúng ta vẫn có thể đi vào khu trung tâm trước một bước." Tiêu Minh suy nghĩ một chút rồi mới chậm rãi nói.
"Cũng đành phải vậy chứ sao. Nhưng mà khu vực là lúc nãy Vu Linh tam thánh lựa chọn cũng không phải là tầm thường, hình như chính là Huyết Ngục mà Thiên Đình chân nhân dùng để trấn áp cường địch năm đó thì phải." Sau khi Thanh Bình đạo nhân gật gật đầu lại có một chút lo lắng nói.
"Tất nhiên là ta biết, nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể giành thời gian cho việc khác được nữa, cũng chỉ có thể mặc kệ bọn chúng tiến vào đấy thôi. Tuy rằng cũng có thể có trọng bảo do các cường giả trước kia lưu lại trong Huyết Ngục, nhưng không thể so sánh được với việc nhanh chóng chiếm lấy quyền điều khiển khu trung tâm.”Tiêu Minh nhíu mày nói.
"Thật sự là quá đáng tiếc. Theo như điển tịch mà bần đạo được kế thừa nói, trong Huyết Ngục quả thực là lúc đầu có trấn áp vài tên thượng cổ cường giả bản lĩnh thần thông chỉ dưới Thiên Đỉnh chân nhân mà thôi. Đã nhiều năm như vậy thì cho dù bọn hắn có chết hết rồi nhưng bảo vật truyền thừa lại cũng không phải là thứ tầm thường đâu." Thanh Bình quay mình lại đáng tiếc nói.
"Chúng ta vốn dĩ đã chọn Huyết Ngục làm nơi thứ hai để hành động, vậy mà... Thanh Bình đạo hữu, Vu Linh tam thánh vừa tới đã đi thẳng đến nơi đó, không biết là có chuyện gì ở Huyết Ngục nữa." Vạn Hoa Phu Nhân sắc mặt âm trầm hỏi lại.
"Việc này cũng khó nói, mặc dù chỉ có một mình ta nhận được truyền thừa của Thiên Đỉnh chân nhân, nhưng cũng không thể đảm bảo được những cường giả cũng thời với Thiên Đỉnh chân nhân ngày trước cũng có lưu lại manh mối gì hay không. Tiếng tăm của Huyết Ngục vào thời điểm đó cực kỳ hiển hách, đã từng uy trấn cả Huyết Thiên đại lục ấy chứ." Khuôn mặt Thanh Bình đạo nhân hiện lên vẻ vô cùng lưỡng lự (âm tình bất định).
"Thôi bỏ đi, nếu đã không thể để ý được đến sự tình của Huyết Ngục thì không cần phải đứng đây mà nghi ngờ cái gì hết. Cũng không phải là sớm nữa rồi, chúng ta đi vào thôi." Tiêu Minh liếc mắt nhìn một chút về phía lúc nãy Hàn Lập đi vào ngay sau đó tựa như cảm giác được có tiếng gầm rú truyền vào trong lòng mình, nghiêm túc nói.
Vạn Hoa Phu Nhân cùng Thanh Bình đạo nhân tất nhiên là không có gì phản đối cả.
Vì vậy ba người cũng cùng nhau độn quang đi thẳng vào màn ánh sáng màu lam đang bao phủ cả khu vực này, chỉ có điều tất nhiên là chỗ đó cách vị trí Hàn Lập đi vào khá xa.
"Lạnh, thật là lạnh đến chết người."
Hàn Lập đang đứng lơ lửng trên một dòng sông băng bị một phiến tuyết màu lam bao phủ bên trên, mặt lộ ra vẻ quái dị, cảm giác cả bốn phía đều phát ra hàn khí cực lạnh, thậm chí quầng sáng hộ thể quanh người có chỗ còn bị hàn khí trực tiếp xuyên thủng ngưng tụ thành một ít băng sương màu lam trong suốt.
Từ sau khi Phạm Thánh Chân Ma Công của hắn tu luyện đại thành đến giờ, cái cảm giác bị khí lạnh đến thấu xương như vậy cực kỳ ít xảy ra.
Xem ra khu vực có thể biến hóa thành hoàn cảnh lạnh lẽo như vậy, thì chắc chắn cấm chế phải lợi hại hơn nhiều những khu vực lúc nãy đã đi qua.
Sau khi Hàn Lập lẳng lặng lơ lửng tại chỗ một lúc, cơ thể chợt “Phốc xuy” một tiếng, một tầng hỏa diễm màu bạc (ngân diễm) lập tức hiện ra làm cho cái rét thấu xương vừa rồi chợt biến mất như chưa từng xuất hiện.
Hàn Lập động thân hình từ từ tiến lên phía trước, nhưng sau khi mới bay được vài dặm, bỗng nhiên ở bốn phương tám hướng nổi lên gió lốc ầm ầm. Vô số bông tuyết ngưng tụ lại với nhau hóa thành mấy ngàn con băng tước màu lam.
Hai cánh bọn chúng xòe rộng, điên cuồng bắn ra từng viên cầu ánh sáng màu lam.
Thần niệm của Hàn lập cảm nhận được uy lực của những viên cầu ánh sáng này sắc mặt hơi đổi, một tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết, ngân diễm bên ngoài thân chợt đại thịnh, ngưng tụ lại gấp mấy lần so với lúc nãy.
Ngay tức khắc vô số viên cầu ánh sáng điên cuồng đánh lên trên ngân diễm, hai màu lam - bạc nổ tung lẫn lộn vào với nhau, tạo thành một vòi rồng cực lớn phóng thẳng lên bầu trời.
…..
Tại một phiến khu vực đầy băng tuyết khác, ba người Tiêu Minh đang cùng nhau xuất ra mười mấy bảo vật chiến đấu kịch liệt cùng với hơn mười con Cự Nhân màu lam trông như cả chục quả núi nhỏ vậy.
Hơn mười con Cự Nhân này đều có thể sử dụng băng tuyết để biến hóa ra thành áo giáp cùng các loại vũ khí vô cùng to lớn, hơn nữa lại còn chẳng sợ bị thương chút nào, chỉ cần còn sót lại một chút tàn thi là có thể sử dụng băng tuyết vô tận nơi này để tái tạo lại thân thể. Nếu đem ra so sánh với bất diệt chi thể bình thường thì còn biến thái hơn rất nhiều. Cứ như vậy thế nên ngay cả khi thực lực của ba người Tiêu Minh vượt xa đám cự nhân này nhưng nhất thời cũng bị cứng rắn níu chân một chỗ.
…..
Trong một cung điện lớn bố trí cực nhiều các cây trụ lớn màu máu, Vu Linh tam thánh đang khống chế ba con linh trùng cực lớn tiến về phía trước, đi thẳng về phía mấy cây trụ phía đằng xa.
Nhìn từ xa thì trụ máu trông có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sát vào thì thấy bên ngoài nó có vô số đầu lâu đẫm máu được khảm vào, thỉnh thoảng còn có máu chảy từ trên xuống dưới.
"Dư đạo hữu, nơi này có đúng là nơi tiến vào Huyết Ngục không? Chúng ta không đi nhầm đường rồi chứ?" Một lão giả đang ngồi khoanh chân trên con rết khổng lồ hỏi lão già bên cạnh một câu, có thể thấy được sự bất an trong giọng nói của lão.
"Ngô huynh yên tâm đi. Chính ngươi cũng tận mắt chứng kiến lúc nãy chỉ cần dễ dàng cũng có thể phá tan màn cấm chế bên ngoài rồi. Dựa vào điểm này cũng thấy được những gì ghi lại trong tấm bia đá cổ kia hơn nửa không phải là giả, chắc chắn đây là nơi mà Thiên Đình chân nhân dùng để trấn áp cường địch trước kia. Hắc hắc, thời điểm đó người mạnh nhất trong vu đạo nhất mạch chúng ta là Thiên Vu đại nhân từng đại chiến bảy ngày bảy đêm với Thiên Đỉnh chân nhân, chỉ vì thua mất một chiêu nên mới bị giam trong Huyết Ngục này. Nếu không phải vậy thì bằng vào tư chất cùng thần thông của đại nhân chắc hẳn cũng đã thuận lợi phi thăng rồi." Lão giả có tấm bia đá cổ ngồi trên đầu bọ cạp đen nói.
"Nơi này đúng thật là có chút quỷ dị, chẳng trách Ngô huynh cảm thấy bất an. Nhưng chúng ta chính là những người tu luyện thần thông vu đạo, cùng với những công pháp bình thường không thể hòa hợp được, công pháp chân truyền của Thiên Đỉnh chân nhân cũng không có nhiều tác dụng với chúng ta cho lắm. Nhưng nếu tìm được vu pháp của Thiên Vu đại nhân trong Huyết Ngục này thì quả thật là vô cùng có ích, nói không chừng cũng có thể phi thăng được lên Tiên giới. Cho nên mặc dù Huyết Ngục này có nhiều nguy hiểm thì cũng phải cắn răng xông vào thôi." Lão già cuối cùng thản nhiên nói.
"Đúng là như thế. Chỉ tiếc là không biết bia đá kia đã trải qua chuyện gì mà giờ chỉ còn lại một nửa ghi lại phương pháp phá giải cấm chế bên ngoài kia, nếu như có luôn phương pháp phá giải cấm chế bên trong thì chúng ta thật sự thoải mái rồi." Lão già họ Dư thở dài nói một câu.
"Hắc hắc, có thể biết chính xác vị trí của Huyết Ngục đã là cơ duyên rất lớn rồi. Cho dù cấm chế bên trong có lợi hại thế nào đi nữa thì bằng vào ba người chúng ta liên thủ chẳng lẽ không phá được sao?" Lão già họ Ngô chỉ cười hắc hắc rồi nói.
"Đúng vậy, đã đến nơi này rồi thì chắc chắn là không thể quay đầu trở lại. Nhưng lúc nãy gặp phải tiểu tử biến thân thành Cự Viên ở bên ngoài kia, bản lĩnh thần thông của hắn thực sự không kém. Nếu không phải có bọn người Tiêu lão quái chen vào, ta đúng là muốn bắt hắn để luyện hóa thành huyết nhục khôi lỗi." Lão giả họ Dư gật gật đầu rồi ngay lập tức chuyển đề tài về đám người Hàn Lập lúc nãy gặp được.
"Thân thể của người biến thân thành Cự Viên kia quả thật là quá mức cường đại mạnh mẽ, lần thứ hai biến thân thì ta lại thấy giống thần thông của ma đạo hơn. Cho dù ba người chúng ta liên thủ lại thì cũng không phải trong thời gian ngắn mà có thể đánh bại được hắn. Sở dĩ chúng ta phải giả vờ ác đấu một lúc chỉ cốt cho đối phương biết khó mà không theo sau chúng ta vào Huyết Ngục. Chúng ta làm ra bộ dáng ngang ngược như vậy thì những người khác tất nhiên là cũng sẽ không muốn tiếp tục xảy ra chuyện mất mặt." lão già họ Ngô cười lạnh một tiếng nói.
"Đây là biện pháp tốt nhất mà chúng ta đã bàn rồi, nhất định là có vài phần hiệu quả. Không cần quan tâm đến những người khác nữa, trong Thiên Đỉnh cung bây giờ chỉ có nhóm ba người Tiêu Minh là còn có thể thực sự uy hiếp được đến chúng ta. Tiêu Minh cũng không phải là lão tổ Đại Thừa bình thường, trước đây hắn còn có danh xưng là Cuồng Ma, ngoài ra còn có Vạn Hoa phu nhân cùng Thanh Bình đạo nhân bên cạnh hỗ trợ, nếu mà thực sự phải chiến đấu thì chúng ta cũng không có nắm chắc phần thắng." Lão già cuối cùng chớp chớp mắt nói.
"Nhớ để ý ở đằng sau xem có dấu hiệu gì không, Nếu như bọn Tiêu Minh còn chưa cùng nhau xuống dưới này vậy chắc là bọn chúng có mục tiêu khác rồi. Được như vậy là tốt nhất. Chúng ta sẽ có thể đem toàn bộ tâm trí đặt vào Huyết Ngục này." lão giả họ Ngô âm trầm cười nói.
Nhưng khi một lão già khác vừa định trả lời, ba con cự trùng đang đang đi tới bỗng nhiên cùng kêu lên một tiếng quái dị rồi dừng lại ngay tại chỗ, thân hình chúng khom lại làm thành tư thế cảnh giác.
Vẻ mặt của ba lão giả trở nên cực kỳ nghiêm trọng, quanh thân thể mỗi người phát ra một màn ánh sáng, các bảo vật vừa được ném ra đều bay lượn xung quanh tạo thành màn bảo hộ các lão già ở bên trong.
Cả sáu ánh mắt của ba lão già như tinh mang chớp động đều tập trung nhìn về phía trước.
Mà bọn họ lại không phát hiện ra rằng, dòng huyết thủy chảy xuôi trên các cột trụ phía trong cung điện kia đang dần dần biến chất trở nên đặc sệt lại, đồng thời cũng biến dần thành màu đỏ sẫm.
Từ phía trước truyền lại thanh âm “Xào xạc”
Chỉ sau một chút thời gian, vùng hư không phía trước bỗng nhiên trở nên u ám rồi hiện ra từng ánh lửa xanh, theo sau đó là từng con bướm quái dị (quái điệp) chỉ nhỏ như đầu ngón tay cái ùn ùn hiện ra.
Ngoài thân những con quái điệp này là xương trắng như ngọc lại có ánh lửa xanh chớp động liên tục, trông cục kỳ quỷ dị. Số lượng lại càng khủng bố, trông phải đến hơn vạn con chen chúc nhau.
"Nguy hiểm, là Thôn Cốt Điệp. Mau lùi lại ngay!"
Lão già họ Ngô vừa trông thấy bộ dạng thật sự của loài bướm ngay lập tức kêu lên thất thanh. Mặt mày của hai lão già còn lại cũng trở nên tái nhợt.
Ba người gần như là ngay lập tức thúc cự trùng dưới chân quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Mà đàn cốt điệp kia thì vô thanh vô tức đuổi sát theo sau ba người.
Chỉ trong một chút khoảnh khắc, bọn họ gần như tăng tốc gấp cả trăm lần lúc nãy trốn ra xa mấy trăm trượng.
“Cạc cạc” một trận cười quái dị từ đâu truyền đến!
Cột trụ huyết sắc vốn đang lẳng lặng đứng yên thì đột nhiên toàn bộ máu huyết bỗng ngưng tụ lại rồi sau đó tuôn ra cuồn cuộn khí đen, rồi từ trong đó bay ra từng cái đầu lâu đầy máu.
Đầu lâu đầy máu này vừa mới bay ra ngay lập tức như diều gặp gió mà bành trướng lên hóa thành từng bánh xe khổng lồ, phát ra tiếng kêu quái dị rồi lao thẳng về phía ba lão già chặn đường bọn họ
"Đây là Huyết Linh, là máu của cường giả ngày trước đã chết trong Huyết Ngục biến thành Huyết Linh. Dư huynh mau thi triển khu linh đại pháp, hai người bọn ta sẽ tạm thời ngăn chặn đám cốt điệp với Huyết Linh này trong chốc lát để hộ pháp cho ngươi.” Lão già họ Ngô gặp phải chuyện này, sắc mặt tuy cái mét nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói.
"Được rồi, trông cậy vào hai người vậy." Lão già họ Dư cũng là một người quyết đoán, nghe xong liền đáp ứng ngay tức khắc, bắt con rết dừng lại rồi vung hai tay áo lên khoanh chân ngồi xuống.
Ngay lập tức từng cái lệnh bài bằng ngọc màu xanh đen từ trong cơ thể lão già bay ra, hợp lại tạo thành một cái pháp trận kỳ dị nâng thân hình lão lên cao.