Chương 2359: Lồng sắt

Chỉ thấy căn phòng cao chừng ba bốn mươi trượng, diện tích rộng tới hơn ngàn mẫu.

Nhưng mặt đất vốn trải toàn đá xanh giờ phút này trở nên ghồ ghề khắp nơi, rải đầy những phi đao phi kiếm, hài cốt và pháp khí, còn có những dấu vết khét lẹt như bị lửa thiêu sét đánh, ở trung tâm càng có một bộ xương thú cực kỳ to lớn, toàn thân óng ánh như ngọc, ngoại hình giống như ngạc mà không phải ngạc, giống như giao long mà không phải giao long.

Xem ra dường như nơi này đã từng xảy ra cuộc đại chiến giữa người và thú, chẳng qua nhìn dấu vết lưu lại thì có lẽ đã là chuyện của thời gian khá lâu trước đây rồi.

Hàn Lập hơi chút kinh ngạc đánh giá bộ xương thú này vài lần, từ một tia khí tức còn lưu lại trên người có thể trực tiếp đoán được tu vi khi còn sống của nó là Hợp Thể hậu kỳ đại thành.

Chỉ là một con thú lớn có tu vi Hợp Thể kỳ mà đã lưu lại dấu vết đại chiến lớn đến như thế, có thể thấy những kẻ từng xông vào đây tuyệt đối sẽ không có tồn tại Đại Thừa, tuy nhiên tu vi cũng sẽ không quá yếu.

Mà nhìn từ những bảo vật pháp khí và hài cốt kia có thể thấy những kẻ tham gia kịch chiến không chỉ là một người mà phải có tới bốn năm người.

Hàn Lập quan sát một lát, sau đó ánh mắt bỗng nhiên chuyển đến một loạt giá gỗ ở góc phòng.

Trên giá gỗ dài khoảng hai ba trượng, toàn thân một màu đen nhánh này có để hai hàng mười cái khay bạc lớn nhỏ khác nhau, nhưng bên trong thì đều rỗng tuếch, dường như những thứ bên trong đã sớm bị người ta lấy đi rồi.

Nhìn đến đây, Hàn Lập cũng không chần chờ gì nữa, thân hình hắn nhoáng lên một cái liền trực tiếp đi về một lối ra khác trong đại sảnh.

Cũng là thông đạo màu xanh giống hệt như vậy, tiếp tục là hình vòm rồi lại kéo lên.

Nhưng lần này Hàn Lập phải tốn thời gian một bữa cơm mới ra khỏi thông đạo này.

Trước mặt thoáng chốc trở nên sáng sủa, không gian xuất hiện còn lớn hơn không gian căn phòng trước đó tới mấy lần.

Phía trên trôi lơ lửng những đám mây trắng nhàn nhạt, trên mặt đất phủ đầy cát mịn.

Ở trung tâm không gian này, thình lình sừng sững một kiến trúc hình tam giác trông như một cái miếu thờ.

Hàn Lập liếc nhìn kiến trúc này, một tay phất lên hiện ra một cái bình nhỏ óng ánh.

Sau khi nhìn lướt qua không phát hiện thấy bình nhỏ có phản ứng đặc biệt gì thì khẽ chau mày rồi cứ như vậy đi về phía đại môn ra ngoài miếu thờ.

………………

Lúc này, Vu Linh tam thánh đang đứng trước một vùng sương mù màu đen mà không cách nào có thể nhìn thấy được gì bên trong.

Sương mù cuồn cuộn mãnh liệt như một vật còn sống, từ đó không lúc nào ngừng thổi ra từng luồng gió vô cùng lạnh lẽo, theo đó là những tiếng rít to làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.

Thần sắc của cả ba cực kỳ mỏi mệt, khí tức phát ra lại càng suy yếu hơn vài phần, ba con Cự Trùng dưới thân cũng đã không cánh mà bay, tuy nhiên ánh mắt nhìn về biển sương mù đều chớp động lên nét hưng phấn.

Vẻ mặt như vậy, tự nhiên chính là vì phía trước biển sương mù đang dựng đứng một cái cổng chào đỏ tươi như máu.

Cổng chào này cao khoảng trăm trượng, phía trên minh ấn vô số phù văn màu máu, nhưng chỗ cao nhất có hai cổ văn màu bạc lớn cỡ cái đấu, viết rõ ràng hai chữ “Huyết Ngục”.

“Nơi này chính là Huyết Ngục sao, có chút không quá giống so với tưởng tượng của ta.” Lão giả họ Dư quan sát biển sương mù một lúc lâu bỗng nhiên thì thào mở miệng.

“Hẳn là chướng nhãn pháp thôi. Để ta tới khu trừ nó!” ánh mắt tên bên cạnh lão giả họ Dư lóe lên trả lời.

Tiếp theo chỉ thấy tay áo lão run lên, từ đó bay ra một tấm mộc bài màu xanh, một mặt được khảm nạm hình ảnh một đầu quỷ màu đen, một tay lão bấm niệm pháp quyết, ngón tay điểm về phía hư không.

“Phốc” một tiếng!

Mộc bài màu xanh đón gió lớn lên, chốc lát hóa thành giống như một mặt cửa, bề ngoài của nó lập tức hiện ra phù văn năm màu, đồng thời quỷ đầu trên đó cũng trợn mở hai mắt, từ từ mở to cái miệng ra.

Một tiếng nổ vang lên!

Từ miệng quỷ đầu phun ra một cột sáng mờ, nó quay tít một vòng thoáng chốc biến thành một cột lốc xoáy màu xanh vô cùng lớn, lóe lên đã chui vào biển sương mù gần đó.

Sau một khắc, biển sương mù màu đen nổi lên âm thanh oanh long, dưới cuồng phong màu xanh gào thét bên trong, sương mù gần đó nhao nhao bị cuốn hết vào, lộ ra một thông đạo vô cùng rõ ràng.

Lúc này Vu Linh tam thánh mới cẩn thận nhìn qua, kết quả là sắc mặt mỗi người đều biến đổi.

Chỉ thấy nơi mà tầm mắt còn nhìn thấy được ở trong thông đạo, rõ ràng là nồng nặc máu loãng hình thành nên một hồ nước cực lớn, lộ ra vô số sinh vật màu trắng lớn bằng ngón tay cái trông như giòi bọ, khiến cho người nhìn vào không khỏi toàn thân phát lạnh.

“Đây chính là diện mạo thực sự của Huyết Ngục sao, không phải lại là ảo cảnh chứ.” Hai mắt lão già họ Dư đăm đăm nhìn, theo bản năng nói một câu.

“Hừ, dưới Thanh Cương Phong của ta, làm gì có ảo ảnh nào có thể một mực bảo trì không đổi.” Lão giả họ Ngô hừ một tiếng, đột nhiên há miệng phun ra mấy đoàn tinh khí vào trong tấm mộc bài màu xanh.

Lập tức miệng quỷ phun ra luồng gió mạnh hơn trước cả chục lần, hơn nữa cứ một đạo nối tiếp một đạo liên miên không dứt.

Tuy nhiên sau thời gian uống một chén trà nhỏ, một mảng lớn của biển sương mù đã bị cuồng phong quét đi hết không còn lại gì, khiến cho hơn nửa tình hình trên hồ máu đều được hiển lộ ra ngoài.

Ba lão giả vừa nhìn vào, kết quả khiến cho tất cả đều vui vẻ hẳn.

Chỉ thấy trên hồ máu, ngoại trừ đám giòi bọ chằng chịt bên ngoài, thình lình còn hiện ra hơn mười cái lồng sắt lớn nhỏ không đều nhau.

Những lồng sắt này, nhỏ chỉ cao hơn một trượng, lớn thì lại có cao tới hơn ngàn trượng, chẳng những mặt ngoài trải rộng một ít phù văn màu vàng kim nhạt không rõ tên, mà phía trong lồng sắt càng trải rộng vô số gai nhọn màu máu, thoạt nhìn trông vô cùng dữ tợn.

Hơn một nửa trong số lồng sắt này đều mở rộng cửa ra, chỉ có số ít là liền nhau thành một khối, nhưng bên trong tất cả chúng đều đặt một bộ hài cốt với tư thế không giống nhau.

Tuy rằng nhìn bộ dáng thì những hài cốt này đã tồn tại từ không biết bao nhiêu năm tháng, hơn nữa cốt cách cấu tạo hình dạng cũng phần lớn là khác nhau nhưng khí tức còn sót lại, chỉ nhè nhẹ khí tức cũng khiến cho sau khi Vu Linh tam thánh cảm ứng đôi chút thì không khỏi hãi hung khiếp vía.

“Những người này chính là đại địch năm đó bị Thiên Đỉnh chân nhân chấn áp sao, quả nhiên tất cả đều không tầm thường. chẳng qua muốn biết thi cốt của Thiên Vu đại nhân là cái nào thì còn cần phải cẩn thận phân biệt một chút mới được.” lão giả cuối cùng nhìn chằm chằm vào đống hài cốt, hai mắt tỏa sáng nói.

“Điều này không khó, Thiên Vu đại nhân tu luyện công pháp Vu đạo, dù cho đã chết thì khẳng định là thi cốt cũng khác biệt so với kẻ khác. Chúng ta chỉ cần cẩn thận quan sát xung quanh một chút là có thể đơn giản phân biệt được ngay thôi.”

“Mấy cỗ thi thể khác cũng là những kẻ có lai lịch lớn, khẳng định cũng có trọng bảo trên người, chúng ta cũng không thể bỏ qua được.” Lão giả họ Dư cũng lộ vẻ tham lam, vội vàng nói.

“Đó là đương nhiên, nhưng mục đích chủ yếu chuyến đi này của chúng ta là Thiên Vu đại nhân, để phòng ngừa vạn nhất trước hết cứ lấy được y bát rồi hãy nói.” Lão giả họ Ngô cuối cùng cũng làm ra quyết định nói.

Hai người khác nghe xong cảm thấy có lý nên cũng không tranh luận thêm gì, lúc này phân biệt thả ra vài kiện bảo vật hộ thể toàn thân, sau đó liền độn quang lao nhanh đến cái lồng sắt màu đen ở gần nhất.

Hồ máu quỷ dị như thế, ba người tự nhiên không dám khinh thường chút nào.

Nhưng vượt xa dự đoán của Vu Linh tam thánh, cho đến lúc bay tới lồng sắt trước mặt, hồ máu lại vô cùng bình tĩnh một cách dị thường, không hề có biến cố nào xảy ra.

Ba người ngoài kinh ngạc thì tự nhiên là quá đỗi vui mừng.

Chẳng qua tới khi tất cả vận dụng thần niệm cẩn thận kiểm tra, phát hiện khí tức phát ra từ bộ hài cốt nhỏ hơn người bình thường rất nhiều trong cái lồng kia, cả ba đều liếc nhìn nhau rồi lắc đầu, tiếp đó lại bay tới một cái lồng sắt chứa thi cốt khác.

Dưới hai lần liên tiếp tới hai cỗ thi cốt mà vẫn không phải, cả người đã bất tri bất giác bay đến trung tâm của hồ máu.

Ở đó thình lình có chiếc lồng sắt chứa bộ thi cốt thứ tư.

Chẳng qua khác hẳn ba cái trước, lồng sắt này gần như là cái lớn nhất trên hồ máu, cao tới năm sáu trăm trượng, hơn nữa ngoại trừ chằng chịt gai ngược ra thì trên thi cốt còn một đoạn xiềng xích màu đỏ hồng như máu, quấn quang từng vòng từng vòng qua bộ hài cốt không biết bao nhiêu lần.

Bản thân sợi xích máu dường như cũng vô cùng cổ xưa, chẳng những bề ngoài rỉ sét loang lổ, thậm chí còn nhiều chỗ có thể trông thấy rõ ràng vết rách nhè nhẹ, dường như bản thân bộ hài cốt khi còn sống đã dốc sức liều mạng dãy giụa.

Hài cốt cực lớn bên trong lồng sắt có hình dáng nửa người nửa ngựa, từng đám xương đều xanh biếc óng ánh, hơn nữa còn có thể mơ hồ thấy được một tia kim quang chảy xuôi bất định.

Nửa người trên của bộ hài cốt ngoại trừ cực kỳ cao lớn thì giống hệt người bình thường. nửa người dưới lớn hơn trăm trượng, bốn bàn chân cực lớn là nơi duy nhất trên cả bộ hài cốt còn lưu lại một ít da lông màu bạc nhạt.

“Không nhầm được, đây nhất định là chân thân của Thiên Vu tiền bối rồi.” lão giả họ Dư hơi chút cảm ứng khí tức khủng bố phát ra từ đó liền kinh hỉ muôn phần nói.

“Đích thực là khí tức của Vu Đạo, trải qua vô tận năm tháng mà vẫn có thể duy trì trạng thái mạnh mẽ như vậy, không hổ là Thiên Vu lão nhân gia!” lão giả cuối cùng cũng nhắm mắt cảm ứng một phen, đồng dạng hưng phấn dị thường nói.

“Chẳng qua không biết y bát của Thiên Vu đại nhân ở nơi nào vậy?” lão giả họ Ngô nhìn trong chốc lát lại nhíu mày nói.

Lời này thoáng chốc nhắc nhở hai lão giả còn lại, mới phát hiện bên trong lồng sắt ngoại trừ bộ hài cốt cực lớn này thì dường như cũng không có bất cứ vật gì khả nghi cả.

“Đó là cái gì?” ba người đánh giá một lát. Đột nhiên lão già họ Dư sáng ngời hai mắt, bỗng hướng về một điểm phía trên bộ hài cốt cực lớn.

Hai người còn lại lập tức tập trung nhìn lại, lúc này mới phát hiện ở bên trong một cái xương sườn thật lớn nằm ngang mơ hồ có khảm nạm một vật gì đen đen, cẩn thận quan sát thì dường như là một ngọc bài, mà cũng giống như là một khối ngọc giản vậy.

“Tốt, nếu nơi này không thể nghi ngờ là nơi Thiên Vu đại nhân vẫn lạc, chúng ta động thủ đi, nhanh chóng mở cái lồng này ra.” Lão giả họ Dư không chần chờ nữa mà nói.

Hai người khác tự nhiên không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.

Lúc này hào quang trên thân ba người tỏa sáng, vài kiện bảo vật hộ thể lập tức hóa thành chấn động cuồn cuộn hung hăng đánh lên một nơi trên lồng sắt.

"Oanh" một tiếng thật lớn, một chỗ trên lồng sắt màu đen lóe lên kim quang, bộc phát ra ánh sáng chói mắt, toàn bộ lồng sắt lung lay mấy cái, sau đó hào quang thu về lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh như cũ.

Lão giả họ Ngô vừa tập trung tư tưởng suy nghĩ vừa quan sát, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Vậy mà toàn bộ lồng sắt không hề lưu lại một chút dấu vết nào.

“Thử lại lần nữa!” vẻ tàn khốc lóe lên trong mắt lão già họ Dư, miệng quát một câu, tiếp đó bàn tay phất ra hư không, tức thì trong lòng bàn tay xuất hiện một đoản kiếm đỏ mờ như máu, mặt ngoài minh ấn vô số đồ án quái trùng cổ quái, đồng thời chuôi kiếm còn khảm nạm một khối tinh thể trắng nõn như ngọc lớn cỡ ngón tay cái.

Một tay lão giả cầm kiếm, huyết quang lóe lên đã chém xuống vài ngón tay trong bàn tay còn lại, sau đó miệng lầm bẩm điểm về phía hư không.

Lập tức vài ngón tay đứt này rơi xuống, tất cả đều hóa thành một luồng huyết vụ chui thẳng vào bên trong đoản kiếm.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện