Chương 28

Senor Roldan ngồi sau chiếc bàn làm việc của mình ở trung tâm Escortes Belen, đang rất hài lòng với bản thân vì đã khôn khéo chặn một âm mưu đáng khinh bỉ của cảnh sát nhằm bẫy anh ta. Một nhân viên giả mạo giọng Đức để yêu cầu một cô gái cho một đêm, đúng là một cái bẫy. Không biết bọn họ còn nghĩ ra trò gì nữa đây.

Điện thoại trên bàn bỗng reo chuông. Senor Roldan tự tin cầm lấy ống nghe.

- Buenas noches, Escortes Belen.

- Xin chào buổi tối - Người bên kia đáp lại bằng một giọng Tây Ban Nha hơi nhanh. Anh ta nói giọng mũi, giống như hơi bị cúm - Đây có phải là khách sạn không?

- Không, thưa ngài, số điện thoại ngài vừa gọi là số nào thưa ngài - Senor Roldan không muốn rơi vào một cái bẫy lần nữa trong tối hôm nay.

- 34 62-10 - người bên kia trả lời.

Roldan tức giận. Giọng nói này nghe rất quen. Anh ta đang cố nhớ xem - có thể là người vùng Burgos chăng?

- Ngài đã bấm đúng số thưa ngài - Roldan tò mò - Nhưng đây là dịch vụ bạn đồng hành.

Bên kia ngừng một lúc.

- Ồ… tôi hiểu. Tôi xin lỗi. Có ai đó viết số điện này xuống, tôi nghĩ đó là số điện khách sạn. Tôi đang thăm quan khu vực này, từ Burgos đến. Xin lỗi đã làm phiền anh. Chúc buổi tối…

- Espere! Xin đợi một lát - Senor Roldan không thể ngăn mình được; bản năng săn tiền trong anh ta trỗi dậy. Đây có thể là người mới đến? Một khách hàng từ miền Bắc? Anh ta không thể để sự hoài nghi của mình làm tụt doanh số kinh doanh.

- Anh bạn - Roldan nói - Tôi nhận ra giọng vùng Burgos của anh bạn rồi. Tôi cũng từ Valentica đây. Cái gì đã đưa anh bạn đến với Seville vậy?

- Tôi bán đồ trang sức. Ngọc trai Majorica.

- Majorica! Thật chứ! Chắc anh đi rất nhiều nơi?

Giọng bên kia ho hung hắng.

- Ô, vâng, đúng thế.

- Anh đến Seville vì công việc à - Roldan nhấn mạnh. Không còn nghi ngờ gì nữa, người này không phải là cảnh sát. Anh ta còn là khách sộp chẳng biết chừng - Để tôi đoán xem - một người bạn đưa cho anh số của chúng tôi? Anh ta nói với anh hãy gọi cho chúng tôi. Đúng vậy không?

Giọng bên kia rõ ràng hơi bối rối.

- Ô, thực ra không hẳn là như thế.

- Không có gì phải ngượng cả, Senor. Chúng tôi là dịch vụ bạn đồng hành. Không có gì xấu hổ cả. Những cô gái đáng yêu, bữa tối, chỉ vậy thôi. Ai đưa cho anh số điện thoại của chúng tôi vậy? Có lẽ anh ta là khách hàng thường xuyên. Tôi có thể giảm giá cho anh khá đấy!

Giọng bên kia hơi bối rối.

- Ah… thực ra không có ai đưa cho tôi số điện thoại này cả. Tôi nhìn thấy nó trong một tấm hộ chiếu. Tôi đang cố tìm chủ nhân của nó.

Tim Roldan trùng xuống. Người đàn ông này không phải là khách hàng.

- Anh vừa nói là anh tìm thấy số điện thoại này phải không?

Đúng vậy, tôi tìm thấy trong công viên. Số của anh được viết trong một tờ giấy kẹp bên trong. Tôi nghĩ có thể đó là số điện thoại khách sạn của anh ta. Tôi định trả lại hộ chiếu cho anh ta: Xin lỗi. Tôi sẽ gửi chuyển cho cảnh sát trên đường đến…

- Perdon - Roldan ngắt lời ngay - Tôi có một ý hay hơn - Roldan rất tự hào về sự nhanh nhạy của mình. Đến cảnh sát ở Guardia có nghĩa là anh ta bị mất một khách hàng.

- Thử cách này xem - Anh ta gợi ý - Vì người chủ tấm hộ chiếu đó có có điện thoại này nên anh ta chắc là khách hàng ở của chúng tôi. Có lẽ anh sẽ khỏi phải đến đồn cảnh sát.

Giọng bên kia lưỡng lự.

- Tôi không biết. Có lẽ tôi nên…

- Đừng vội vàng anh bạn. Tôi thật xấụ hổ phải thú thật với anh rằng cảnh sát ở Seville không hoạt động hiệu quả như ở miền Bắc đâu. Cho tôi tên của anh ta đi. Tôi có thể giúp anh ta lấy lại được hộ chiếu ngay lập tức.

- Vâng,… Tôi nghĩ là không có vấn đề gì… - Tiếng vài tờ giấy được lật, và giọng nói cất lên - Đó là tên tiếng Đức. Tôi không biết phát âm từ đó… Gusta… Gustafson?

Roldan không nhận ra cái tên đó. Nhưng khách hàng của anh ở khắp nơi trên thế giới. Họ không bao giờ để lại tên thật.

- Ông ta trông như thế nào, trong ảnh ấy? Có lẽ tôi có thể nhận ra ông ta chăng?

- Oh…- Giọng nói cất lên - Khuôn mặt ông ta rất rất béo.

Roldan lập tức nhận ra ngay người này. Anh vẫn nhớ khuôn mặt phì nộn đó. Đó là người cặp với Rocio. Thật tồi tệ. Có hai cuộc gọi về tên người Đức này trong một đêm.

- Ông Gustafson - Roldan cố cười mỉm.

- Tất nhiên, tôi biết rất rõ người này. Nếu anh mang hộ chiếu đến đây, tôi sẽ chuyển cho anh ta.

- Tôi không có xe ô tô - Giọng nói cắt ngang - Hay là anh nên đến chỗ tôi?

- Thực ra… - Roldan nói nước đôi - Tôi không thể rời máy điện thoại được. Nhưng nếu không quá xa, nếu anh có thể…

- Tôi xin lỗi, muộn quá rồi. Có một sở cảnh sát ở gần đây. Tôi sẽ ghé vào đó. Vậy nếu anh gặp ông Gustafson, nhờ ông nhắn lại cho ông ấy tên đồn cảnh sát cũng được.

- Không, xin đợi một chút! - Roldan kêu lên - Cảnh sát không can phải tham gia vào việc này. Anh nói là anh đang trên đường vào thành phố đúng không? Anh có biết khách sạn Alfonso XIII không? Đó là khách sạn xịn nhất thành phố.

- Có, tôi biết - Giọng nói trả lời - Tôi biết khách sạn Alfonso XIII. Gần đây thôi!

- Tuyệt vời! Tối nay ông Gustafson là khách ở đó. Có thể ông ta vẫn còn ở đó.

Giọng nói lưỡng lự.

- Tôi hiểu,… tôi cho là không vấn đề gì.

- Tuyệt vời! Ông ấy đang dùng bữa với một trong những người đồng hành của chúng tôi trong nhà hàng của khách sạn đó - Roldan biết có thể bây giờ hai người đó đang ở trên giường. Nhưng anh ta cần phải cẩn thận không làm mất lòng khách hàng phật ý - Chỉ cần đưa hộ chiếu cho nhân viên bảo vệ, tên anh ta là Manuel. Nói với anh ta là tôi cử anh đến. Yêu cầu anh ta chuyển nó cho Rocio. Tối nay Rocio là bạn đồng hành của ông Gustafson. Cô ấy sẽ đưa hộ chiếu cho ông ta. Anh có thể ghi lại tên và địa chỉ - có lẽ ông Gustafson sẽ gửi lởi cảm ơn đến anh.

- Một ý kiến hay. Khách sạn Alfonso XllI. Rất tốt. Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ. Cảm ơn anh đã giúp đỡ!

David Becker gác máy - Alfonson XIII. - Anh cười thầm - Chỉ cần biết cách hỏi thôi.

Một lúc sau, một bóng đen lặng lẽ theo sau Becker trên đường Calle Delicias hoà mình vào ban đêm tĩnh lặng ở Andalusian.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện