Chương 10: Luyện đan [1]

Edit: Mặc Tử Liên

Gió thanh thoang thoảng, lá phong nhẹ nhàng bay từ bay từ trên cành cây xuống.

Cố Nhược Vân vừa mới xuống dưới sau núi, một thân ảnh bỗng nhiên đập vào trong mắt của nàng.

Đó là một thiếu nữ tuổi không lớn lắm, ước chừng khoảng mười lăm mười sáu, một thân cẩm y hoa lệ vô cùng lộng lẫy lộ ra dáng người hoàn mỹ của nàng. Nhưng mà sau khi ánh mắt chuyển dời lên khuôn mặt của thì không khỏi thất vọng.

Trông thấy trên làn da trắng nõn của thiếu nữ hiện đầy tàn nhang, tựa như chiếc khăn trắng khiết lại dính phải vết bẩn sinh sôi, phá hủy cả mỹ cảm ban đầu.

Cố Nhược Vân nhướng mày, tìm tòi ở trong đầu một lần thì nhận ra được thân phận của thiếu nữ này.

Nhưng mà nàng còn chưa kịp mở miệng thì La Âm đã rất nhanh tiến tới trước mặt của nàng, quét mắt nhìn nàng (Cố Nhược Vân) từ trên xuống dưới một lần giống như chưa từng quen biết.

“Cố Nhược Vân, mình nghe nói cậu quyết đấu cùng thằng nhóc con Lăng gia kia?”

Cố Nhược Vân khẽ xoa cổ tay , cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.

“Tin tức của cậu thật linh thông, sao vậy, cậu cũng cho rằng mình sẽ thất bại?”

"Ha ha!"

La Âm cười to rồi vỗ vỗ bả vai của Cố Nhược Vân: “Cố Nhược Vân cậu là người như nào chứ? Mình đã sớm nói, phụ thân cậu là đệ nhất thiên tài Thanh Long quốc, đáng tiếc là ông trời đố kị người tài, khiến cho ông tuổi còn trẻ mà lại mất, mà ca ca của cậu lại càng là đệ nhất thiên tài ngày nay. Cậu thân là nữ nhi của Cố Thiên, muội muội của Cố Sênh Tiêu, làm sao cậu ngươi có thể là một phế vật được! Nhưng mà Cố Nhược Vân, chúng ta đã làm bằng hữu nhiều năm rồi, thậm chí ngay cả mình mà cậu cũng lừa gạt!”

Hôm nay ở bên ngoài đều đồn đại rằng, Cố Nhược Vân mềm yếu nhiều năm như vậy chỉ là ngụy trang mà thôi, vì để cho thế tử quên lãng nàng. Nhưng thân là bằng hữu tốt nhất cũng là duy nhất của nàng mà cũng bị che giấu nhiều năm như vậy. Nghĩ tới đây, La Âm ôm một bụng đầy ủy khuất.

“La Âm!” Cố Nhược Vân nhìn bạn thân nhiều năm, do dự nửa ngày mới nói: "Mình có một việc cần cậu giúp đỡ."

“Chuyện gì?”

“Là… cậu có thể cho mình mượn một ít kim tệ được không?”

Cố Nhược Vân thực sự là có chút ngượng ngùng hỏi.

Kiếp trước nàng thân là Đại tiểu thư thuộc dòng chính của Hạ gia, chưa bao giờ phải sầu lo những thứ tầm thường này. Nhưng mà hôm nay bởi do phế vật Cố Nhược Vân một tháng chỉ có ba tiền đồng tiêu vặt hàng tháng, cơ bản là không có cách nào mua được dược liệu. (Liên: một tháng có 3 đồng các người muốn tui sống sao ═∑═ ╬)

“Được! Cậu muốn bao nhiêu?” La Âm không chút suy nghĩ cũng đồng ý luôn.

Cố Nhược Vân trầm tư chốc lát rồi ngẩng mặt nhìn lên gương mặt một đống tàn nhang của La Âm: “Mình cần một trăm kim tệ, nhưng mà mình sẽ trả cho cậu thù lao còn phong phú hơn cả so với một trăm kim tệ!”

Cố Nhược Vân nàng chưa bao giờ thích thiếu người khác cái gì.

Cho nên trước khi mượn tiền nàng cũng đã suy nghĩ kỹ dùng tụ khí đan ra làm thù lao! Giá cả của tụ khí đan còn vượt xa hơn cả một trăm kim tệ.

"Một trăm kim tệ?"

La Âm vốn tưởng rằng cho dù Cố Nhược Vân muốn vay tiền thì cũng chỉ là vay vài kim tệ mà thôi, không nghĩ tới nàng lại cần nhiều đến như vậy, đối với nàng mà nói, một trăm kim tệ này cũng phải là nàng một năm tích góp mới được.

Thế nhưng La Âm hiểu rõ, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, lấy tự tôn của Cố Nhược Vân sẽ kiên quyết sẽ không mở miệng vay tiền.

“Được, mình cho cậu mượn tiền, cậu chờ mình ở nơi này, mình trở về đem ra! Về phần thù lao, cậu cũng không có gì có thể nhiều hơn kim tệ mà đưa cho mình, cho nên cũng không cần trả đâu!”

Lúc nói những lời này, La Âm còn không biết thù lao trong miệng Cố Nhược Vân là cái gì, cho đến khi nàng nhìn thấy mới biết căn bản đối phương cũng không phải là nói mạnh miệng.

Một viên tụ khí đan, giá trị vượt qua một trăm kim tệ rất xa!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện