Quyển 5 - Chương 1: Trở Về, Gió Nổi Mây Phun
Hai người Tần Vân và Y Tiêu đứng trước cửa Triêu Hà, khẽ quay đầu nhìn thoáng qua nhau.
- Sau khi rời khỏi đây sẽ không vào lại được nữa.
Y Tiêu thấp giọng nói.
- Bây giờ sáu miếng phù bài đang ở trong tay Phái Cảnh Sơn.
Tần Vân cũng quay đầu nhìn tiên phủ ở phía xa:
- Tiêu Tiêu, khi nào muốn trở lại đây thì cứ xin Phái Cảnh Sơn hỗ trợ là được. Bây giờ, trong Tiên phủ chẳng còn bảo vật quan trọng gì nữa, muốn vào cũng không phải là việc khó.
Y Tiêu nhìn Tần Vân đang đứng bên cạnh.
- Không vào nữa cũng không sao. Vân ca, đi thôi, chúng ta ra ngoài.
- Ừ, ra ngoài.
Hai người cất bước, đi ra khỏi cửa Triêu Hà.
Trận pháp Triêu Hà xoay chuyển, không gian Tần Vân và Y Tiêu vừa đứng nhanh chóng biến mất. Đợi đến khi hai người rời khỏi, tầng không gian kia lại ngưng tụ lần nữa.
Ra khỏi núi.
Trong núi này, là thế ngoại đào nguyên không có ai quấy rầy, là thế giới riêng của hai người bọn họ.
Ngoài núi, chính là hồng trần vạn trượng.
- Tần công tử, Y cô nương.
Hai vị đạo nhân giữ cửa tiến lên hành lễ.
Một người cười nói:
- Chúc mừng hai vị. Lúc trước nghe nói Tần công tử và Y cô nương bị trận pháp cuốn vào, biết trận pháp lợi hại nên không ai dám vào tiếp ứng. Không ngờ, hơn ba năm sau, hai vị có thể tự mình ra ngoài.
Tần Vân cười nói:
- Cũng là do chúng tôi gặp may mắn. Xin hỏi quý phái có lấy được điển tịch gì không?
Vị đạo nhân này cũng vui vẻ cười đáp lời.
- Có.
Y Tiêu thấy vậy hiếu kỳ hỏi:
- Ai là người lấy được Linh Bảo Đâu Suất Thần Hoả Phù Lục vậy?
Hai vị đạo nhân đồng thanh đáp lời:
- Là Chu công tử của Hỗn Nguyên tông.
- Không phải là Chu Phong Tử mà là Chu Bát công tử.
Tần Vân và Y Tiêu nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kinh ngạc:
- Chu Bát?
Tần Vân không nghĩ tới, không phải Cơ Liệt, không phải Bạch Quân Nguyệt, mà là Chu Bát đoạt được. Tần Vân cảm khái:
- Giống như Đô Thiên Phù Lục nhất phẩm chủ động đến tay nàng, chỉ sợ Linh Bảo Đâu Suất Thần Hoả Phù Lục kia cũng là vật có duyên với Chu Bát.
Y Tiêu khẽ nở nụ cười:
- Như vậy, chẳng phải là tên Cơ Liệt kia chẳng đoạt được bảo vật gì cả ư?
Tần Vân cũng cười gật đầu.
Đúng lúc này.
Từ xa, một nam tử trung niên chậm rãi bước tới, ống quần, tay áo đều được buộc lại gọn gàng, lưng mang theo sọt cá, giống như một ngư dân. Ngư dân này đến gần, Y Tiêu vừa nhìn thấy gương mặt của hắn ta, liền gọi:
- Lão tổ tông.
Tần Vân nghe vậy giật mình, Lão tổ tông? Lão tổ của Y thị?
Đây chính là một trong những cường giả tuyệt đỉnh của thiên hạ. Trên thế gian này, những gia tộc có thể so sánh với Y thị, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
- Tần Vân kính chào tiền bối!
Tần Vân cung kính hành lễ.
Ngư dân kia chậm rãi bước đến, chỉ mấy giây đã đến trước người Tần Vân và Y Tiêu. Hắn nhìn hai người, mỉm cười, gật đầu khen ngợi:
- Tốt, chính ta cũng không ngờ được hai người các ngươi có thể đi ra nhanh như vậy. Tần Vân, ngươi có thể bất chấp nguy hiểm mà đi cứu Y Tiêu như thế, không tệ, không tệ.
- Tiêu Tiêu là thê tử của ta, đây là việc ta nên làm mà thôi.
Tần Vân đáp lời. Y Tiêu đứng bên cạnh thầm giật mình. Cứ nói thẳng như vậy à? Tuy giật mình, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
- Thê tử?
Lão tổ Y thị sững sờ, nhìn Tần Vân rồi lại quay sang Y Tiêu.
Y Tiêu nhu thuận thấp giọng đáp:
- Bẩm Lão Tổ Tông, ta và Vân ca bị nhốt trong tiên phủ, chẳng biết khi nào có thể đi ra, nên đã thành thân lúc còn ở trong đó.
Lão tổ Y thị hơi sửng sốt, sau đó bật cười nói:
- Tốt tốt, tiểu tử Tần Vân, nếu là trước khi tiến vào tiên phủ mà ngươi muốn cưới Y Tiêu, chắc hẳn ta sẽ còn phải khảo nghiệm ngươi một chút. Nhưng mà bây giờ, ngươi đã có tư cách cưới Y Tiêu rồi.
- Tạ ơn tiền bối.
Tần Vân vui mừng. Nếu đã được Lão tổ tông của Y thị gật đầu thì chắc chắn trong gia tộc Y thị sẽ không còn ai dám phản đối.
Tuy rằng, dù có bị người trong Y thị phản đối, hai người họ vẫn sẽ ở bên cạnh nhau. Nhưng mà được chấp thuận vẫn tốt hơn rất nhiều.
- Lão tổ tông.
Mặc dù Y Tiêu vui vẻ, nhưng cũng không nhịn được mà hỏi tiếp:
- Hơn ba năm nay, người vẫn luôn ở trên đảo này ư?
Lão tổ Y thị khẽ cười nói:
- Ta vốn du hành tứ phương, hơn ba năm nay luôn dừng chân trên hòn đảo này làm một người ngư dân, không phải cũng rất tốt ư? Giờ các ngươi đã ra đây, vậy sắp tới có dự định sẽ đi đâu chưa?
- Tuần Thiên Minh.
Tần Vân mở miệng nói.
- Ta cũng đoán vậy.
Lão tổ Y thị gật đầu:
- Vậy để ta đưa hai người các ngươi qua đó.
Tần Vân và Y Tiêu liền nhanh chóng tạ ơn.
Tần Vân nói khẽ:
- Lão tổ tông của Y thị vẫn luôn ở trên đảo này, Tiêu Tiêu, có lẽ ngài ấy rất xem trọng nàng.
Y Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
- Đi.
Lão tổ Y thị đằng vân, mang theo hai người rời đi.
Những đám mây lướt qua rất nhanh.
- Lão tổ tông.
Y Tiêu thấp giọng nói:
- Nhị thúc đã chết trong trận pháp.
Lão tổ Y thị cảm khái nói:
- Ấn ký đưa tin của hắn đã sớm bị tiêu tán. Dựa vào sự hiểu biết của ta với Cảnh Dương, hẳn là trong Tiên phủ sẽ không có gì quá nguy hiểm, nhưng ai có thể ngờ…
- Đây là di vật do Nhị thúc để lại. Là do chúng ta nhặt được khi ra ngoài.
Y Tiêu cung kính dâng lên. Rồi nàng khẽ lật tay lấy ra một cái túi càn khôn khác:
- Đây là bảo vật do ta và Nhị thúc lấy được trong tiên phủ, bao gồm cả Đô Thiên Phù Lục nhất phẩm kia nữa.
Lão tổ Y thị nhìn Tần Vân một cái, cười nói:
- Ta nghe nói, may mà có Tần Vân ra tay giúp đỡ, nếu không Đô Thiên Phù Lục nhất phẩm này sợ rằng đã bị người khác cướp đi rồi.
Tần Vân khiêm tốn nói:
- Chỉ vì vãn bối chỉ có chút hiểu biết với bản mệnh Phi kiếm của mình mà thôi.
Lão tổ Y thị gật đầu:
- Ta cũng không định chiếm phần lợi ích này của tiểu bối con. Như vậy đi, con có được pháp bảo siêu phẩm Kim Đan Lô, giờ muốn đến Tuần Thiên Minh hẳn là định bán đi đúng không?
Tần Vân gật đầu:
- Vâng.
Tuần Thiên Minh có thế lực ở khắp mọi nơi, đến lúc đó các thế lực muốn tranh bảo vật như triều đình, Linh Bảo Sơn, Thần Tiêu môn cũng sẽ nắm bắt được tin tức.
- Ngươi có quá nhiều bảo vật, sẽ khiến nhiều người nảy lòng tham.
Lão tổ Y thị nói.
- Nếu vậy sẽ phải cần một pháp trận lợi hại để phòng bị. Ta sẽ bố trí trận pháp “Cửu Thiên Tinh Hà” cho Tần gia con.
Tần Vân nghe vậy vui mừng đáp tạ:
- Tại ơn tiền bối.
Y Tiêu cũng vui vẻ theo:
- Đa tạ lão tổ tông.
Trận pháp “Cửu Thiên Tinh Hà” là do Lão Tổ Y thị tự tay sáng tạo, danh tiếng ai ai cũng biết.
Những bảo vật được sử dụng làm nguyên liệu để bày pháp trận rất nhiều, có thể nói là chiếm gần một nửa sự quý giá của Đô Thiên Phù Lục nhất phẩm, lại còn là do lão thổ Y thị tự mình bố trận.
- Quả thực là nữ sinh hướng ngoại mà!
Lão tổ Y thị nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Y Tiêu, không nhịn được cảm khái một câu.
Y Tiêu lập tức đỏ mặt.
Tần Vân cũng cười.
- Tiểu tử Tần Vân à, với tư chất của con, tương lai muốn xây dựng một tông phái cũng không phải là việc khó.
Lão tổ Y thị nói tiếp:
- Dù không đi khai tông lập phái thì cũng có thể dẫn dắt gia tộc đến thời kỳ hưng thịnh. Nhưng mà bây giờ là giai đoạn nguy hiểm nhất của ngươi. Tuổi ngươi còn trẻ, thực lực tích luỹ chưa đủ, lại có quá nhiều bảo vật bên người sẽ chỉ làm yêu ma các phương chú ý mà thôi. Muốn khai tông lập phái, muốn gia tộc hưng thịnh thì ngươi phải suy nghĩ nhiều hơn, có sự chuẩn bị kỹ hơn.
Tần Vân gật đầu:
- Vâng, ta cũng đã nghĩ tới điều này rồi. Đã có tiền bối hỗ trợ bày bố đại trận Cửu Thiên Tinh Hà. Thêm vào đó ta sẽ mang pháp bảo siêu phẩm Kim Đan Lô đi bán, dùng để mua thêm vài bảo vật nữa.
Lão tổ Y thị cười nói:
- Ồ? Kim Đan Lô này, Thần Tiêu Môn của ta cũng rất muốn có, không biết ngươi muốn dùng Kim Đan Lô đổi lấy bảo bối gì? Nói sớm cho ta biết, Thần Tiêu Môn cũng sẽ nhanh chóng chuẩn bị được.
Tần Vân nghe vậy, liền nói:
- Một là trận pháp, hai là Hoàng Cân Lực Sĩ. Đương nhiên thay Hoàng Cân Lực Sĩ bằng sức mạnh khác canh giữ cho Tần gia cũng được.
Lão tổ Y thị nghe thế, liền cười trêu hắn:
- Hoàng Cân Lực Sĩ? Ngươi quả thực là biết tính toán. Hoàng Cân Lực Sĩ đúng là kẻ canh cửa tốt nhất. Nhưng mà giá trị của một Hoàng Cân Lực Sĩ cũng không thua gì pháp bảo siêu phẩm đâu.
Tần Vân nói:
- Ta chỉ muốn Hoàng Cân Lực Sĩ bảo vệ cho Tần gia khoảng một trăm năm thôi. Một trăm năm sau thì không cần nữa.
Lão tổ Y thị gật đầu:
- Ta sẽ nghĩ cách. Sức mạnh khác có thể so sánh với Hoàng Cân Lực Sĩ cũng được đúng không?
Tần Vân gật đầu:
- Vâng.
Vù…
Ba người tiếp tục bay đến đích.
Tần Vân nhận được tín hiệu truyền tin, hắn khẽ phất tay lấy Tuần Thiên Lệnh ra.
- Tần Vân tiểu hữu.
Trên Tuần Thiên Lệnh hiện ra một bóng dáng mơ hồ, chính là cung chủ Nguyên Phù.
- Chúc mừng Tần Vân tiểu hữu, hai người có thể bình yên đi ra, ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ huynh muốn đến Tuần Thiên Minh à?
- Vâng, đúng là đến Tuần Thiên Minh, dù sao các cao thủ của các tộc trong thiên hạ đều hội tụ ở đó.
Tần Vân cười nói:
- Sao vậy, Phái Cảnh Sơn cũng muốn có Kim Đan Lô à?
- Không không, Phái Cảnh Sơn của ta chẳng có ý tưởng ấy đâu. Dù có mua được thì cũng không ai có thể sử dụng được Kim Đan Lô này.
Cung chủ Nguyên Phù vội nói. Bây giờ, Phái Cảnh Sơn chỉ có một vị Nguyên Thần Tiên Nhân, vị này lại không am hiểu việc luyện đan, bất chấp mọi thứ mua Kim Đan Lô về làm gì chứ? Bây giờ, các bảo bối mà Phái Cảnh Sơn sử dụng đều chỉ nhằm một mục đích là phát triển tông phái. Bọn họ đã có được nhiều điển tịch thì đương nhiên phải phát triển nó, bồi dưỡng ra thêm nhiều người mạnh, thêm vài vị Nguyên Thần Tiên Nhân. Bọn họ mong rằng một ngày nào đó trong tương lai sẽ lại có thể tiến vào hàng ngũ Thánh địa của Đạo gia.
Hai người nói chuyện thêm một lúc thì kết thúc việc truyền tin.
Bà Châu, Thần Tiêu Môn.
Sâu trong một cung điện có trận pháp trấn giữ.
Một vị đạo nhân trung niên đang ngồi xếp bằng. Trên người ông ta mặc pháp bào, đầu đội cao quan. Toàn thân cố một luồng khí quẩn quanh, dần dần ngưng tự thành những ngôi sao quay tròn trong không khí.
Đạo nhân trung niên này khẽ nhíu mày, mở mắt ra.
Vù vù.
Bên cạnh có một hư ảnh xuất hiện, là dáng vẻ của lão Tổ Y thị.
- Sư tôn.
Lão tổ Y thị kia mở miệng nói.
- Y Ngôn, có chuyện gì?
Đạo nhân trung niên đạm mạc nói. Hắn ta chính là Trương tổ sư của Thần Tiêu Môn, lấy sức một mình mình để hoàn thiện Lôi pháp Thần Tiêu. Lôi pháp Thần Tiêu là đạo pháp đứng đầu thiên hạ, dẫn dắt Thần Tiên Môn trở thành thánh địa Đạo gia.
- Không phải sư tôn muốn có Kim Đan Lô sao?
Lão tổ Y thị cung kính nói:
- Tiểu tử Tần Vân kia để bảo vệ cho Tần gia của mình, hắn muốn bán Kim Đan Lô đổi lấy trận pháp và Hoàng Cân Lực Sĩ. Đương nhiên, chỉ cần Hoàng Cân Lực Sĩ bảo vệ Tần Gia một trăm năm là được.
Ánh mắt của đạo nhân trung niên vốn đang lạnh nhạt, dần khôi phục chút thần thái, dáng vẻ khi nhìn lão tổ Y thị cũng thân thiết hơn nhiều:
- Hoàng Cân Lực Sĩ?
Lão tổ Y thị liền nói:
- Sức mạnh khác có thể so sánh với Hoàng Cân Lực Sĩ cũng được, chỉ cần có thể bảo vệ Tần gia một trăm năm là đủ. Chúng ta có thể điều động Đạo binh qua đó. Sư tôn ngài giỏi về luyện đan, Thần Tiêu Môn chúng ta chỉ có hai viên Kim Đan Ngoại Đan Tam Thiên. Giờ đây có Kim Đan Lô, chắc hẳn sẽ có hy vọng luyện chế ra thêm Kim Đan Ngoại Đan.
Đạo nhân trung niên gật đầu cười nói:
- Kim Đan Lô quả thực là một lò luyện đan vô cùng tốt. Về phần Hoàng Cân Lực Sĩ, ta đây có một pho, ngươi có thể mang đến trấn giữ cho Tần gia một trăm năm.
Lão tổ Y thị kinh ngạc:
- Sư tôn có Hoàng Cân Lực Sĩ?
Đạo nhân trung niên nói:
- Là do ta luyện hoá từ 200 năm trước.
Lão tổ Y thị vô cùng vui mừng:
- Chúc mừng sư tổ, chúc mừng sư tổ. Việc luyện hoá Hoàng Cân Lực Sĩ này, ngoại trừ Linh Bảo Sơn ra thì cũng chỉ có Thần Tiêu Môn chúng ta luyện chế thành mà thôi.
Đạo nhân trung niên lắc đầu:
- Cũng chỉ là một đạo pháp nhỏ mà thôi.
Trong Vạn Tượng điện, có một con Giao long đỏ như máu đang trấn giữ.
Râu rồng lơ lửng trong nước, trong đôi mắt nó hiện rõ vẻ kinh ngạc:
- Không ngờ Tần Vân và Y Tiêu có thể tự mình đi ra khỏi đó được?
Ngay lập tức, Vạn Tượng điện liền nhanh chóng thông báo đến các nơi, Nhân tộc, Yêu tộc, Thuỷ tộc bốn biển đều nhận được tin tức, Tần Vân và Y Tiêu đã ra khỏi tiên phủ Cảnh Dương.