Chương 155: Lĩnh Vực Oan Hồn
Phong Vân Vô Kị lí nào lại chịu thua kém. Hai mắt nhắm lại, thần thức vô biên bùng phát, chỉ trong chớp mắt thời gian đã tra thám hết thảy mọi thứ trong phiến thiên địa này. Dưới sự cảm ứng của thần thức thì thấy ở một nơi không rõ bao xa về bên phải đang có một bóng người khoanh chân bàn tọa lúc ẩn lúc hiện.
Phong Vân Vô Kị quát lên một tiếng, thân ở trong không trung đột nhiên tăng tốc một lần nữa, lao thẳng về phương hướng cảm giác được. Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay bùng xuất kiếm khí vô tận. Những nơi nó đi qua thì ngay cả hạt cát cũng bị nghiền thành tro, hóa thành từng dám từng đám khí vụ màu xám, sau đó thì bị chân khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kị cường hoành chấn bay ra ngoài.
Bên tai không ngừng vang lên những âm thanh vun vút. Tốc độ Phong Vân Vô Kị cơ hồ đã đạt đến cực hạn. Thân hình đã hoàn toàn biến thành một đạo bạch quang tinh tế. Thân và kiếm tựa hồ như hoàn toàn dung thành một thể. Trong cảm giác, không gian không ngừng đi lui về phía sau, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, chỉ có ý thức về vị trí của Thái Huyền là chưa hề biến đổi.
“Ài ….” Thái Huyền phát ra một thanh âm kinh nghi: “Chép chép… trừ phi ngươi tiến nhập thần cấp, nắm giữ được quy tắc, sau đó tiến thêm một bước nữa là nắm giữ pháp tắc, thực có khả năng trở thành một kì tích, tốc độ -- bước thêm bước nữa thì đã đạp phá bình chướng giới hạn rồi … chép chép. Đáng tiếc – nơi này là lĩnh vực của ta, hơn nữa ngươi cũng mới chỉ là một kẻ mới tiến nhập đế cấp mà thôi. Chép chép… đáng tiếc….”
Trong cảm giác của Phong Vân Vô Kị, tựa hồ như đã trải qua một đoạn thời gian khá lâu. Dựa vào tu vi của kiếm đế thì khoảng thời gian này đủ để đi ngang cả một nửa đại lục của Thái Cổ. Nhưng trong cảm ứng của thần thức thì khoảng cách giữa y và Thái Huyền thủy chung lại chẳng hề thay đổi.
Cuối cùng, Phong Vân Vô Kị cũng đành phải dừng lại, phát ra một màn chân khí bao bọc bản thân. Khắp tứ phía, nhân vì cực tốc vận động mà sản sinh ra chỗ trống, nhưng lập tức đã bị những hạt cát lấp lại.
Trong cảm ứng, khoảng cách giữa y với Thái Huyền nãy giờ vẫn không hề biến đổi. Cảm giác này khiến cho Phong Vân Vô Kị vô cùng khó chịu. Y ngẩng đầu nhìn lên, hướng về vị trí của Thái Huyền nói: “Lĩnh vực mà ngươi vừa nói tới là cái gì? Là kĩ năng sau khi đạt đến thần cấp? Là thao túng không gian?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Thái Huyền lạnh lùng đáp.
“Tại sao ngươi lại không thể nói cho ta biết? Dựa vào thanh danh mà Thái Huyền ngươi tung hoàng Thái Cổ cả mấy chục vạn năm, chẳng lẽ còn sợ một kiếm đế như ta hay sao?” Phong Vân Vô Kị chẳng chút khoan nhượng nói.
“Hắc hắc… phải chăng ngươi muốn ta nhất định phải nói cho ngươi biết?… chép chép… Nói cho ngươi biết cũng không sao. Dù cho một người có nói cho một bầy kiến biết ở ngọn núi bên kia có một tổ kiến còn lớn hơn bên này thì con kiến kia cũng không thể nào biết được, và đối với tình huống của bọn chúng cũng không hề cải biến. Còn ngươi, đối với ta mà nói thì ngươi chỉ là một con kiến bé nhỏ trong đám kiến đó.”
“Thái Huyền, ta chỉ là tùy ý hỏi một câu mà thôi, hơn nữa lại không phải hỏi điểm yếu của ngươi ở chỗ nào, có tất yếu phải để ý đến chuyện này hay không? Chẳng lẽ võ công càng cao thì lá gan càng lúc càng nhỏ hay sao. Ngươi không nói thì ta cũng biết được. Lĩnh vực chính là loại khả năng giống như khả năng khống chế thiên địa chi lực của đế cấp, bất quá lĩnh vực chi lực chỉ là khả năng khống chế thiên địa chi lực cường đại hơn mà thôi.” Phong Vân Vô Kị lạnh nhạt nói.
“….” Thái Huyền im lặng không nói, một chốc sau thì thản nhiên nói: “Ngươi có duyên tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, hơn nữa lại đạt đến cảnh giới cao như thế, quả nhiên không phải là do ngẫu nhiên, mà là ngươi cũng có chút bổn sự. Chỉ là như vậy càng khiến ta thêm quyết tâm phải trừ khử ngươi.”
“Trừ khử ta?! Chỉ bằng vào bộ dạng hiện giờ của ngươi?… Dựa vào sự bá đạo lẫn huyền kì của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, mà ngươi lại tu thành một bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này, nghĩ ra cũng mất mặt thay cho ngươi! Thế mà còn dám xưng là tung hoành cả nửa phiến Thái Cổ. Thế nào? Chẳng lẽ một nửa mảnh đất Thái Cổ còn lại đã đánh ngươi thành ra bộ dạng như thế này?” Phong Vân Vô Kị mạc nhiên nói.
“Ngươi! ….”
Trong cảm ứng, vị trí mà Thái Huyền đang ở tán phát đạo đạo năng lượng hỗn loạn, khiến cho cát bụi tung bay cuồn cuộn.
“Được rồi! Thái Huyền ta hôm nay mặc dù rơi vào hạ tràng thê thảm như thế, nhưng tốt xấu gì cũng là một cao thủ thần cấp của Thái Cổ… Hừ! Cái gì gọi là bị một nửa phần còn lại của Thái Cổ đánh thành bộ dạng thế này? Dựa vào công lực của ta, ai dám nói như thế! Bản thân ngươi tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, dù tính là không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chẳng lẽ lại đoán không ra? Cái bộ dạng sống không ra sống chết không ra chết này của ta chính là cái hình ảnh ngày sau của ngươi đó. Hôm nay, hãy để ta siêu độ cho ngươi, giải thoát cho ngươi khỏi nỗi thống khổ này, cũng có thể tính là ta trả lại món nợ ân tình mà ngươi gọi ta tỉnh dậy.”
Phong Vân Vô Kị nghe thấy thế thì không khỏi cảm thấy lạnh lòng, quả nhiên là…, Còn chưa đợi y kịp suy nghĩ tiếp thì bên trong cảm ứng, Thái Huyền đã đánh xuống một chưởng, một tiếng nổ lớn vang lên, cả đại địa đều chấn động, ngay cả không gian cũng rung động theo.
Ô!~~
Một loạt những tiếng gào thét thê lương từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến. Phong Vân Vô Kị tức thì xoay người lại, thần thức bùng phát liền phát hiện có một cỗ khí tức quỷ dị bao bọc cả không gian hoàng sa. Khắp tứ phía dần dần hiện xuất vô số đạo hư ảnh nhàn nhạt tựa mây khói. Thân thể chúng không ngừng uốn khúc, rồi dần dần dãn ra, nằm lẫn trong cát, nhất thời, từ bốn phía an tĩnh hạ xuống.
“Năm xưa, khi ta tung hoành cả Thái Cổ, tay cũng đã nhuốm không ít máu. Một vài cao thủ sau khi chết âm hồn bất tán. Sau khi ta tiến nhập vào tầng thứ sáu của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, tiến nhập sáu lần chết giả, đồng hóa chúng trong lĩnh vực này. Hôm nay, hãy để bọn chúng thế ta thu thập ngươi, chứ không người lại nói là ta ỷ lớn hiếp nhỏ, uổng phí khoảng thời gian dài như thế để tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công.”
Thanh âm của Thái Huyền vừa dứt thì Phong Vân Vô Kị liền phát hiện, thân thể nãy giờ vẫn bị tỏa định của Thái Huyền đột nhiên kịch liệt lay động, sau đó hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ. Thân hình chấn động càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, một tiếng nổ lớn vang lên. Thần thức của Phong Vân Vô Kị nãy giờ vẫn tỏa định trên thân thể y đột nhiên bị bãi thoát. Thân hình của Thái Huyền cấp tốc thối lui, loáng một cái đã biến mất trong cảm ứng của Phong Vân Vô Kị.
Cát ở khắp tứ phía liền cấp tốc ập xuống phía dưới. Một lát sau, Phong Vân Vô Kị phát hiện bản thân đã lộ xuất khỏi mặt đất. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên thiên không mây đen cuồn cuộn, kèm theo đó là những đạo sấm chớp chói lòa.
Sẹt oành!
Trên thiên không đánh xuống một đạo kinh lôi, thanh âm vang vọng khắp tứ phía. Từng đám, từng đám mây đen không ngừng khởi phục. Bên dưới là một phiến sa mạc vô biên vô tận, kháp cả thiên địa là một phiến hôn ám. Trận trận âm phong từ khắp bốn phương ập tới, trong tiếng gió còn mang theo những tiếng gào thét thê lương.
Đột nhiên có mấy thanh âm cực kì khẽ khàng truyền đến. Trong lòng Phong Vân Vô Kị tức thì chớp động, nhìn vọng quanh một lượt thì giật mình phát hiện thấy ở chu vi ngoài hai mươi trượng, những đống cát ở dưới đất đột nhiên không ngừng đâm thẳng lên trên trời. Từng tầng, từng tầng cát ồ ạt tiến tới những đỉnh nhọn băng cát liễu nhiễu khói đen đó, những tiếng soạt soạt không ngừng vang lên.
Một đỉnh nhọn bằng cát mau chóng nhô cao lên, biến to ra độ bằng một thân người, sau đó liền hướng ra bên ngoài mà khuếch triển, biến hóa … dần dần hình thành tay, chân, đầu …..
Ngao!~~
Một loạt những thanh âm thê lương từ khắp tứ phía truyền lại. Những đám hoàng sa bị khói đen bao bọc cuối cùng cũng biến thành một hình người bị khói đen bao bọc. Người đó ngẩng đầu lên trời, rồi đột nhiên không ngừng gào thét, sau đó là mấy trăm đạo khói đen xông thẳng lên trên trời chẳng khác gì thông thiên hắc trụ, sau khi đạt đến độ cao mấy ngàn trượng trên không trung thì liền phun ra tung tóe.
Một loạt những thanh âm nho nhỏ truyền tới. Tại vị trí đôi mắt trên đầu của những thân ảnh đó, những hạt cát không ngừng dạt sang hai bên, hai khe mắt thành hình, sau khi lay động vài cái thì đột nhiên mở ra. Hai đại huyết quang chói mắt bung phát ra, oán khí lẫn sát khí cường liệt ập đến, mang theo hỗn hợp oán lẫn giận lẫn sự bất cam cực độ….
Chỉ trong chớp mắt, Phong Vân Vô Kị đã bị vô số những vật hung lệ hình người liễu nhiễu khói đen, trong mắt là một phiến huyết quang bao vây. Những hung vật đó đều phóng ra oán khí dày đặc, mục tiêu -- hiển nhiên là Phong Vân Vô Kị.
Choeng choeng choeng!!!
Những hung vật này đưa cánh tay bằng cát ra, trên tay hiện xuất một đạo hắc ảnh thon nhỏ hướng sang hai bên mà khuếch triển, nhanh chóng hình thành một vật dạng hình thanh đao ….