Chương 172: Tin tức (1)
Gã nam tử đó gật đầu, trên mặt xuất hiện thần sắc e dè: “Sức mạnh của thiên sứ cấp cao hơn xa so với thiên sứ bình thường. Ta từng nghe sư phụ nói qua, sức mạnh ở Thái Cổ được phân ra làm mấy cấp bậc, Thái Cổ phổ thông cao thủ, hoàng cấp cao thủ, đế cấp cao thủ, thần cấp cao thủ, còn cao hơn nữa thì ta không biết. Không biết ngươi thuộc về mức độ nào?”
“Đế cấp!” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên đáp.
Thân thể của nam tử đó tức thì chấn động, không dám tin tưởng nhìn vào Phong Vân Vô Kị: “Không ngờ ngươi đã đạt đến mức độ của tổ sư năm xưa?!!!”
Phong Vân Vô Kị không thèm nói nhiều, mà phất ống tay áo lên một cái, kiếm hoàng cảnh giới được triển khai hoàn toàn. Trên không trung vang lên hàng loạt những tiếng kiếm ngân. Không gian trước mắt nam tử như có vô số kiếm ảnh xuất hiện. Thân hình Phong Vân Vô Kị không ngừng thối lui bên trong cảm giác của y, cự li không ngừng kéo dài ra, chỉ trong chớp mắt thì thân ảnh Phong Vân Vô Kị đã biến mất ở trong cảm ứng. Ở điểm cuối của không gian chỉ còn lại một thanh kiếm ngạo lập giữa thiên địa, hai bên là vạn kiếm thần phục.
Một áp lực nặng tựa Thái sơn ập đến. Nam tử này chỉ cảm giác thấy hai vai trĩu nặng, đầu gối như muốn quỳ xuống. Đó là một cảm giác thuộc về tinh thần ý thức. Sự thật thì Phong Vân Vô Kị chỉ đứng cách y chỉ có mấy trượng mà lẳng lặng bất động. Uy thế của kiếm hoàng đã tạo thành áp lực cực đại đối với nam tử này. Hoàng giả đối với chân khí của kiếm giả đều có lực ước thúc.
A!
Nam tử này hét lên một tiếng, đôi chân đang khuỵu xuống đột nhiên đạp mạnh xuống đất, không ngờ là lại có thể dần đứng thẳng lên. Chỉ nghe một tiếng kiếm ngân ông ông từ trên thanh Thái Cực Kiếm cắm ở dưới chân y vang lên, một cỗ kiếm ý cường đại tương hỗ hô ứng với nam tử này nhằm đối phó với lục ước thúc của hoàng cấp.
Di!
Phong Vân Vô Kị hơi kinh hãi. Trên người của nam tử này từ từ tán phát ra khí tức mà Phong Vân Vô Kị quen thuộc phi thường, mùi vị của kiếm, hơn nữa lại là hoàng kiếm.
“Thật đáng tiếc, y đã tiến nhập hoàng cấp ở Địa Cầu, so với Thái Cổ kiếm hoàng sinh ra ở nơi có thiên địa nguyên khí thuần chính cũng còn có chút khoảng cách.” Phong Vân Vô Kị lại đề thăng từ hoàng cấp cảnh giới lên đến đế cấp cảnh giới.
Oanh!
Trong đầu nam tử này chấn động điên cuồng. Dưới cảm ứng của thần thức, y cảm thấy vô số những thanh kiếm vô hình phân bố đầy trời đang từ trong hư không áp về phía bản thân. Vô tận kiếm ý bá đạo công kích vào tâm linh y. Đầu gối của y co lại rồi bất tri bất giác quỳ xuống dưới đất.
Một cơn gió thoảng qua, nam tử này chợt cảm giác toàn thân lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì mới phát hiện toàn thân đã ướt đẫm, mồ hôi trên trán chảy xuống như mưa.
Phong Vân Vô Kị thần sắc lãnh đạm nhìn xuống gã nam tử này, bá khí của đế giả hiển lộ vô nghi: “Nói cho ta biết tên của ngươi?”
“Âm Thái Cực!” Gã nam tử nói ra theo quán tính, đến khi nói ra rồi thì mới đột nhiên tỉnh ngộ, toàn thân kịch liệt chấn động, không dám tin tưởng nhìn vào Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, Âm Thái Cực liền được một cỗ cự lực nâng lên lên trên không trung.
Kiếm nguyên của Phong Vân Vô Kị bao bọc lấy Âm Thái Cực, triệt để gắn chặt y ở trên không trung, mặc cho Âm Thái Cực có bạo phát chân khí trong nội thể như thế nào, toàn bộ đều chẳng khác gì đổ sông đổ bể, bị Phong Vân Vô Kị hấp nạp sạch sẽ.
“Đó chính là đế cấp cảnh giới, cảm giác thấy chưa? Đế cấp tuy trước mặt của hoàng kiếm cũng có lực ước thúc, nhưng lại không lợi hại đến thế. Ngươi biết tại sao trước mặt ta ngươi lại không có lực phản kháng hay không?” Phong Vân Vô Kị thản nhiên nhìn Âm Thái Cực hỏi.
“Ta biết, là vì thực lực của ta không đủ! Mấy trăm vạn năm trước ta cũng chỉ là một đệ tử có công lực thấp nhất. Cũng chính vì thế mà ta được sư tôn an trí ở trong Thái Cực Quách Quan, thoát được một mạng. Ha ha ha… ta thật vô dụng, ta thật là đáng chết… Ta không thể giúp gì được cho tổ sư.” Âm Thái Cực cười lên một cách điên cuồng, trong tiếng cười lại mang theo vô cùng bi phẫn và tự trào, ẩn ước có chút thổn thức.
Phong Vân Vô Kị ngạc nhiên. Phản ứng của Âm Thái Cực nằm ngoài dự liệu của y. Tâm linh Âm Thái Cực tựa hồ như phải chịu sự đày đọa khôn cùng. Sự đày đọa này đến từ cảm giác vô lực của bản thân. Cái cảm giác này….
“Ta tin tưởng chắc chắn rằng, tổ sư Thái Cực đạo nhân của ngươi là một Thái Cổ cao thủ thiên tài. Năm xưa ông ấy không cường hành đề thăng cảnh giới cho ngươi, chắc chắn là có lí do riêng của mình. Hiện tại, mọi chuyện đều đã là quá khứ. Hôm nay ta đã cứu ngươi thì nhất định cũng sẽ giúp đỡ ngươi đến cùng. Những chuyện khác ta không muốn đề cập nhiều đến làm gì, nhưng bản thân ngươi chắc cũng biết cảnh giới kiếm hoàng của mình có chút không ổn định… Ta có thể giúp ngươi đề thăng đến cảnh giới kiếm hoàng chân chính ở Thái Cổ. Tuy nhiên, nó cũng có cái giá của nó, ngươi có nguyện ý hay không?”
“Chỉ cần cấp cho ta sức mạnh, khiến ta có thể giúp đỡ tổ sư, giá gì ta cũng có thể trả!….” Âm Thái Cực la lên một cách điên cuồng. Sự cường đại của Phong Vân Vô Kị sớm đã đập tan vẻ ngoài kiên cường của y, phần còn lại chỉ là tâm linh yếu nhược.
Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, mấy ngàn vạn năm công lực trong nội thể kích xạ ra ngoài, thuấn gian bao bọc lấy Âm Thái Cực. Từng luồng chân khí thuần chính điên cuồng nhập vào trong nội thể của Âm Thái Cực. Nếu nói về mức độ thuần túy thì kiếm nguyên của Phong Vân Vô Kị thuần túy hơn nhiều so với Âm Thái Cực.
Âm Thái Cực cảm thụ thấy sức mạnh đang điên cuồng tăng trưởng, trong lòng cuồng hỉ. Một cảm giác xung động không hét lên thì không sảng khoái dội đi dội lại trong lòng y. Âm Thái Cực bất thình lình la lên một tiếng: A!
Ngay lúc này khoảng không ở sát sau lưng Âm Thái Cực xuất hiện một đồ hình thái cực gần như trong suốt. Một cơn cuồng phong dạng lốc xoáy bao bọc lấy Âm Thái Cực và Phong Vân Vô Kị, không ngừng khuếch triển ra bên ngoài, khiến cho đống khô cốt dưới mộ huyệt trong lòng đất bị tốc lên từng đám từng đám một.
“Trừ phi ngươi có tế ngộ đặc thù, nếu không thì cả đời này ngươi không có duyên với cảnh giới cao hơn. Mà dù cho ngươi có tế ngộ đặc thù đi chăng nữa cũng rất khó mà đề thăng được cảnh giới.”
“Ta biết, ta đã có chuẩn bị rồi. Mấy trăm vạn năm trước, khi tổ sư cự tuyệt ta thì ta đã hiểu….” Âm Thái Cực chống hai tay xuống đất, đầu cúi xuống, trầm giọng đáp.
Phong Vân Vô Kị chắp tay sau lưng, y bào phất phơ trong gió, quay đầu nhìn quỷ vương một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi ra đi, nơi này tạm thời không cho phép bất kì ai tiến vào.”
Quỷ vương đang dựa lưng vào tường mộ, sắc mặt đầy kinh khủng, nghe thấy thế thì gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ, tiểu nhân sẽ lên trên.”
Nói xong thì hóa thành một trận âm phong, thuận theo thông đạo do Phong Vân Vô Kị đả thông mà bay lên trên, trong lòng có chút bất cam, thầm lẩm bẩm: “Đáng chết, bọn họ khẳng định là đang nói chuyện bí mật gì đó… Cái gì là cổ thi… Cái gì là đạo trưởng… Ngàn vạn năm… Phì, cái con khỉ! Lão tử cho tới hiện tại đã tu được tám ngàn năm và cũng đã thành tinh rồi, nhưng nếu muốn tu luyện đến cả ngàn vạn năm thì… Ngàn vạn năm, ngàn vạn năm trước có thứ gì, chưa hề nghe qua… Khẳng định là hai người bọn họ kết hợp với nhau để lừa gạt ta. Nói cái gì mà bí mật thế chứ?… Thực là muốn nghe trộm quá… dát dát ….”
Phong Vân Vô kị nhìn xuống Âm Thái Cực, lạnh lùng nói: “Kể lại cho ta mọi chuyện lúc xưa.”
Âm Thái Cực trầm ngâm một lúc lâu, sau đó, theo âm thanh trầm thấp của y, những chuyện xưa như từng bức, từng bức họa được trải ra. Từ người thoát khỏi sự thanh tẩy của Thiên Đường như Âm Thái Cực thì những tin tức có được nhiều và tường tận hơn xa so với Thánh Điện cung cấp…..
Một ngàn vạn năm trước, Thái Cực đạo nhân từ Thái Cổ hàng lâm vị diện vật chất. Lúc đó, thiên địa nguyên khí ở nơi này vẫn còn dày đặc, tuy không bằng Thái Cổ nhưng cũng không kém bao xa.
Thái Cực đạo nhân tiến nhập đế cấp cảnh giới, ngộ thông được thái cực chi lí, hàng lâm xuống vị diện này. Khi đó, Thái Cổ Hiệp Nghị đã được kí kết, nhưng hành động này vẫn không bị hai bên để mắt đến. Cho dù là bên nào cũng đều phải chịu sự tổn thất nặng nề. Trong bốn tộc thì Thái Cổ nhân tộc là tổn thương nặng nề nhất, nhưng lực chiến đấu khủng bố của Thái Cổ nhân tộc cũng đã để lại dấu ấn sâu sắc khó mà xóa nhòa trong đầu của ba tộc còn lại. Sự cường hoành của tứ đại chí tôn cũng khiến cho ba tộc hiểu được, nếu như cường hành tiêu diệt nhân tộc, chỉ e là ngoại trừ thần linh ra thì mọi tộc khác cũng không còn lại một ai, mọi vị diện lẫn thứ nguyên đều theo đó mà biến mất. Kết quả này thì không một ai nguyện ý nhìn thấy.
Thiên sứ trên Thiên Đường mặc dù không bị chết đi một cách chân chính, nhưng đó cũng chỉ là do thiên sứ chi tâm có liên hệ với Thiên Đường mà thôi. Trong tình huống bình thường, dựa vào cường lực của Thiên Đường thì hoàn toàn có thể triệu hồi tinh hoa của thiên sứ chi tâm trở về, trọng tân tái tạo. Cứ như thế thì những thiên sứ chết đi có thể trọng sinh trở lại.
Mặc dù cao thủ Thái Cổ vô pháp hủy diệt thiên sứ. Nhưng nếu thiên sứ mà lọt vào tay của một cao thủ cao hơn một bậc thì vẫn sẽ bị hủy diệt, ngay cả thiên sứ chi tâm cũng không thoát khỏi.
Trong toàn bộ cuộc chiến thần và ma, nhân tộc tổn thất cả mấy vạn cao thủ thần cấp, mấy chục vạn cao thủ đế cấp, mấy trăm vạn cao thủ hoàng cấp, cộng thêm vô số Thái Cổ cao thủ. Trong tứ đại chí tôn thì Hiên Viên bị chết. Nhân tộc tổn thất thảm trọng.
Thiên Đường cũng tổn thất một lượng lớn thiên sứ cao cấp. Thiên sứ cấp tối cao bị chết mất hai, còn về chủ thần thì tổn thất đi một vị do tứ đại chí tôn và hắc ám chư thần liên thủ hủy diệt. Một vị chủ thần của thiên giới mà vẫn bị chết, đả kích này lớn đến không thể lớn hơn được.
Những yêu ma cao cấp của Ma Giới thì tổn thất cả mấy ức. Chủ thần trong vực hắc ám cũng bị chết vài vị trong lúc tranh đấu.
Vô luận là tộc nào cũng đều phải chịu tổn thất nặng nề trong chiến tranh. Chỉ là tổn thất của nhân loại, một tộc loại có nhân khẩu tương đối ít, chính là thảm trọng nhất.
Thái Cực đạo nhân tựa hồ cũng đã từng tham gia vào trận chiến tranh thảm liệt đó, cũng có cảm nhận sâu sắc nhất về thảm trạng sau thần ma chi chiến của nhân tộc. Cũng giống như Phong Vân Vô Kị, Thái Cực đạo nhân nghĩ rằng sau thần ma chi chiến, tuy các bên có hiệp nghị ràng buộc lẫn nhau, nhưng một khi tứ tộc còn tồn tại thì thần ma chi chiến còn có thể bạo phát một lần nữa. Dựa vào nhân khẩu và thực lực sau chiến tranh của nhân loại thì trận thần ma chi chiến sau này sẽ khiến cho toàn bộ nhân tộc ở Thái Cổ đại lục bị hủy diệt hoàn toàn!
Sự thật này khiến cho Thái Cực đạo nhân rất lo lắng. Sau khi Thái Cực đạo nhân từ bát quái ngộ ra thái cực đại đạo, tiến nhập đế cấp một vạn năm, ông liền từ Thái Cổ bay xuống Địa Cầu, lần đầu tiên đem võ học Thái Cổ của bản thân hoàn toàn truyền thụ cho cả nhân loại trong vị diện vật chất này.
Ở vị diện này, nhân loại mặc dù yếu nhược nhưng số lượng lại rất đông. Chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ vị diện không gian đều cúi đầu trước sự cường hãn của Thái Cổ võ học và sức mạnh của Thái Cực đạo nhân. Sau đó thì toàn dân ai ai cũng học võ. Thái Cực đạo nhân từ thái cực ngộ ra đạo pháp, võ đạo đồng tu, tại vật chất vị diện thiết lập một thái cực khổng lồ, tập trung thiên địa tạo hóa, nhật nguyệt tinh hoa, sau đó bồi dưỡng rộng rãi cho cả nhân tộc, tịnh không tiếc bản thân tổn hao tinh nguyên.
Gần trăm vạn năm đầu thì Thiên Đường còn chưa chú ý đến vật chất vị diện, nên trong thời gian này, Thái Cực đạo nhân mượn sự hùng hậu của thiên địa nguyên khí ở vị diện vật chất này để tạo ra những cao thủ cấp Thái Cổ. Hoàng cấp cao thủ có đến mấy ngàn, đế cấp cao thủ cũng có tới cả trăm người. Còn về bản thân Thái Cực đạo nhân thì trong trăm vạn năm này tự thân phá cực mà sinh ra, từ đó ngộ thấu thiên địa âm dương, tiến nhập thần cấp. Chỉ trong trăm vạn năm ngắn ngủi người đã tiến nhập vào cảnh giới thần cấp hậu kì. Môn hạ đệ tử cũng có tới mười hai người đột phá đến thần cấp sơ cảnh, đều ngộ ra lĩnh vực chi lực và quy tắc chi đạo.
Chỉ ở trong một vật chất vị diện nho nhỏ mà Thái Cực đạo nhân đã ẩn ước tạo thành một Thái Cổ khác.
Sự tình chuyển biến từ khi một thiên sứ của Thiên đường khai phá hư không rồi xuất hiện ở vị diện vật chất này, chuẩn bị truyền bá vinh quang của chư thần quang minh, nhằm phát triển tín đồ.
Gã thiên sứ đó mặc dù bị kích sát nhưng thiên sứ chi tâm lại đào thoát trở về. Vật chất vị diện liền bị Thiên Đường biết đến. Sau đó, xuất hiện một cổng không gian xán lạn tinh quang cao tới mấy ngàn trượng, thiên sứ từ trong đó nguyên nguyên bất đoạn ập xuống vị diện….
Đó chính là trận chiến thảm liệt nhất và lớn nhất giữa nhân loại và Thiên Đường kể từ sau thần ma chi chiến. Cả trăm triệu cao thủ Thái Cổ cấp cùng với thiên sứ liên tục giao chiến kịch liệt. Âm Thái Cực chính là người chứng kiến trận chiến này. Mỗi ngày đều có vô số nhân tộc bị chết. Nhưng Thiên Đường lại nhờ vào Thiên Đường Chi Môn mà không ngừng phục sinh những chiến thiên sứ đã chiến tử. Lực lượng mới sinh không ngừng xuất ra. Trong ấn tượng của Âm Thái Cực thì mái tóc đen dài của Thái Cực đạo nhân chỉ trong một đêm đã biến hoàn toàn thành màu trắng, trên trán dày đặc nếp nhăn.
Âm Thái Cực đã từng hỏi qua: “Sư tổ, tại sao người lại không triệu hoán cao thủ ở Thái Cổ tương trợ?!”
Âm Thái Cực nhớ rõ lúc đó Thái Cực đạo nhân thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không mà đáp: “Ta đã hao phí vô số tâm huyết, dùng trăm vạn năm thời gian mới có thể tạo ra mấy trăm triệu cao thủ cấp Thái Cổ. Nhưng những cao thủ này do bị hạn chế về thiên địa nguyên khí ở trên Địa Cầu nên so với những cao thủ chân chính ở Thái Cổ thì có sự cách biệt về bản chất. Trăm vạn năm, mấy trăm triệu cao thủ cấp Thái Cổ. Ha ha… Dù có tăng thêm cao thủ Thái Cổ còn lại thì cũng không phải là đối thủ của Thiên Đường. Lần này, ta đúng là đã phạm sai lầm lớn, đã đem họa diệt thân cho mấy trăm triệu nhân tộc, nhưng không thể liên lụy đến những tộc nhân còn lại ở Thái Cổ. Nếu như ta kêu gọi Thái Cổ tương trợ thì chỉ e là đến lúc đó Thiên Đường sẽ có lí do quang minh chính đại công đánh Thái Cổ. Lúc đó, chỉ sợ là cả vị diện Thái Cổ đều hóa thành tro bụi, mảnh đất thủ hộ cuối cùng của nhân tộc sẽ bị hủy trong tay của ta, nhân loại sẽ vĩnh viễn không có ngày ngẩng mặt. Nếu như vì chuyện này mà liên lụy đến Thái Cổ, ta có chết trăm lần cũng không rửa sạch tội.”
Người ở Địa Cầu hoàn toàn theo lời của Thái Cực đạo nhân. Những đệ tử từ hoàng cấp trở lên đều tập trung ngăn cản đòn tấn công của thiên sứ. Bản thân Thái Cực đạo nhân mỗi lần xuất thủ đều khiến cho cả ngàn thiên sứ tử vong.
Chiến tranh tựa hồ như tiến nhập trạng thái giằng co. Âm Thái Cực ở trong tràng chiến tranh này cũng thụ vô số vết thương. Những đòn công kích của thiên sứ rất đặc biệt, vừa ngâm xướng vừa công kích, mỗi một lần đều có đạo đạo quang mang chói sáng bắn xuống. Các thiên sứ gọi đó là thánh quang. Những vết thương trên người Âm Thái Cực chính là từ đó mà ra.
Đến ngày thứ ba trăm sau khi cổng không gian mở ra ở vị diện vật chất này thì Thái Cực đạo nhân vội vàng tìm tới Âm Thái Cực. Thái Cực đạo nhân lúc này trông tiều tụy và già nua khôn tả.
“Thái Cực, con hãy mau mau trốn đi! Nếu không thì không còn kịp nữa.”
Âm Thái Cực nhìn vào vị tổ sư tiều tụy, rồi quay sang các vị sư thúc đang càng ngày càng ít dần. Sư phụ của Âm Thái Cực sớm đã tẩu hỏa nhập ma mà chết, nên việc dạy dỗ Âm Thái Cực là do chính tay Thái Cực đạo nhân thực hiện. Danh là sư tổ với đồ tôn, nhưng lại là quan hệ sư đồ. Trên sự thật thì những người này là những sư huynh đệ của Âm Thái Cực.
“Sư phụ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Tại sao lại lo lắng đến thế!” Âm Thái Cực bất an nói. Nhìn những sư huynh đệ bên cạnh sư tổ, những khuôn mặt quen thuộc đã vĩnh viễn biến mất gần hết. Những huynh đệ còn lại cũng miễn cưỡng lộ ra nụ cười. Đại sư huynh xoa xoa đầu của Âm Thái Cực mà nhu hòa nói: “Thái Cực, hãy nghe lời sư phụ. Hãy đi đi ….”
Thanh âm của đại sư huynh mang theo mùi vị quyết biệt, khiến cho trong lòng Âm Thái Cực dâng lên nỗi bất an mạnh mẽ.
Oanh long!
Thiên địa vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó là một dải bạch quang (ánh sáng trắng) chói lòa từ hướng tây truyền lại, ngay cả phòng ốc cũng cản không nổi ánh cường quang này. Âm Thái Cực cảm thụ thấy một thân thể to lớn đang lao về phía này.
Thái Cực đạo nhân tức thì biến sắc, lạnh lùng nói: “Các con mau mau dẫn nó đi đến Thái Cực Quách Quan!”
Hai cao thủ đế cấp ở sau lưng Thái Cực đạo nhân liền một trái một phải kẹp lấy Âm Thái Cực bay về hướng đông.
“Ta, dùng danh nghĩa của Phí Lạp Quý Mễ Nhĩ, đối với mảnh đất đầy tội ác này, ban cho Quang Chi Tài Quyết!!” Một thanh âm thần thánh, lãnh mạc nhưng vang dội từ trong đoàn thánh quang cao mấy vạn trượng phía tây truyền ra.
Ở cạnh đoàn thánh quang đó, thiên sứ bay tản ra trên dưới. Mấy gã sí thiên sứ khí tức cường đại sắc mặt lãnh mạc khoanh tay đứng bên cạnh đoàn quang mang chói rực đó.
Vô tận thiên sứ từ trong quang đoàn chói rực đó ồ ạt lao ra. Một đạo thánh quang đột nhiên từ trên không trung hạ xuống, xuyên qua lồng ngực của Âm Thái Cực. Ý thức của y dần trở nên mơ hồ, hình ảnh cuối cùng mà Âm Thái Cực nhìn thấy là hai gã sí thiên sứ một trái một phải cầm lấy một dây xích do thánh quang tạo thành, đầu kia của dây xích xuyên qua hai vai của Thái Cực đạo nhân. Vô tận thánh quang từ khắp tứ phía ồ ạt ập đến như thủy triều. Các cao thủ cấp Thái Cổ phân bố đầy trời liền bị nuốt chửng ở trong đám thánh quang đó mà gào thét thảm thiết, rồi hóa thành từng đám tro bụi….
Âm Thái Cực tự thuật xong thì Phong Vân Vô Kị vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi kinh hãi cực độ.
Thánh quang, ngâm xướng, công kích, thiên sứ mù trời, truyền tống môn (cửa truyền tống) xán lạn cao cả mấy ngàn trượng, cùng với thanh âm lãnh mạc nhưng thần thánh, đạo công kích quỷ dị, một kích đã có thể hủy diệt vô số cao thủ cấp Thái Cổ….
Đoạn tự thuật nho nhỏ này khiến cho Phong Vân Vô Kị đối với thực lực của Thiên Đường có được nhận thức sâu sắc. Một loại cảm giác vừa kinh hãi vừa e dè từ sâu trong linh hồn dâng lên. Khi Âm Thái Cực thuật xong thì Phong Vân Vô Kị phát hiện trong lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Thái Cực đạo nhân phải chăng là đã cảm ứng thấy được cái gì mới vội vội vàng vàng đem giấu Âm Thái Cực? Đoàn quang mang đó là cái gì? Còn đòn hủy diệt kì quái đó là cái gì? Âm Thái Cực thuật lại thanh âm thần thánh đó: “Ta, dùng danh nghĩa của Phí Lạp Quý Mễ Nhĩ, đối với mảnh đất đầy tội ác này, ban cho Quang Chi Tài Quyết!
Đó rốt cuộc là loại sức mạnh gì, tại sao lại cường đại đến thế, một kích có thể hủy diệt cả ngàn vạn Thái Cổ nhân tộc?!! Căn cứ theo truyền văn sau này của Thánh Điện thì dường như ngoại trừ Thái Cực đạo nhân ra, những cao thủ thần cấp khác đều bị táng mạng trong một kích này.