Chương 240: Yêu cầu của bổn tôn

K iếm vực.

Ba phân thần của Phong Vân Vô Kỵ chia ra ba nơi: Ma giới, địa từ nguyên mạch và dưới lòng đất. Trong khoảng thời gian ngắn, Kiếm các lại ở trong trạng thái vô chủ. Nhưng cũng may là thời gian Phong Vân Vô Kỵ ở tại Kiếm các cũng không nhiều, hầu hết mọi chuyện đều là do Trì Thương xử lý. Vì vậy đối với việc Phong Vân Vô Kỵ một lần nữa biến mất, mọi người nhất thời cũng không cảm thấy kỳ quái. Điểm khác thường duy nhất có lẽ là lần này thời gian biến mất của chủ công dường như hơi lâu.

Mỗi ngày Trì Thương đều đốc thúc chiến sĩ trong vực khổ tu. Công pháp mà Phong Vân Vô Kỵ lưu lại cực kỳ huyền diệu, bất luận là Hoàng Kim chiến quyết, Bắc Minh thần công hay là Hàn Băng quyết đều là công pháp nhất đẳng.

Tẩu hỏa nhập ma quả thật là một vấn đề phi thường lớn. Đặt hết hy vọng vào Đại Tự Tại Thiên Ma ở Vực Ngoại Thiên Ma Thiên sẽ tuân thủ lời hứa vốn không phải là phong cách của Phong Vân Vô Kỵ, vì vậy trước khi phân thần hắn đã để lại một phong thư. Phong thư này sau khi Phong Vân Vô Kỵ hoàn thành Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp phân thần chi thuật mới giao cho Trì Thương.

Án chiếu theo nội dung trong thư, chiến sĩ trong Kiếm vực phân thành hai, một nửa lưu lại thủ hộ Kiếm vực, tiếp tục tu luyện Hoàng Kim chiến quyết và Bắc Minh thần công, nửa kia tiến vào trong băng tuyết cách phía nam Bắc Hải sáu vạn dặm. Trong hoàn cảnh băng hàn thì tốc độ tu luyện Hàn Băng quyết tất nhiên là nhanh hơn một chút so với trong hoàn cảnh khác. Tuyết Vực ở phương bắc mặc dù cũng băng hàn, nhưng lại không phải cực hàn, đối với việc tu luyện tầng cuối cùng của Hoàng Kim chiến quyết không hề có trợ giúp gì.

Hầu hết chiến sĩ của Kiếm vực đều đạt tới tầng thứ năm của Hoàng Kim Chiến Quyết, nhưng tầng thứ sáu thì lại cần phải có hoàn cảnh bên ngoài thích hợp. Loại hoàn cảnh cực hàn này trước mắt còn chưa tìm thấy tại Thái Cổ.

Tại Tuyết vực phía bắc, một Kiếm Đế khác của Kiếm vực là Tây Môn Y Bắc đang canh giữ ở đây. Với kinh nghiệm của Tây Môn Y Bắc từng sinh sống một thời gian dài tại tà đạo thánh địa U Minh Phong, việc thủ hộ nơi này là cực kì dễ dàng.

Mỗi một vạn năm, chiến sĩ Kiếm các lại thay phiên cho nhau, theo thứ tự mà tu luyện. Tại Kiếm vực, Độc Cô Vô Thương lại là người ít hao tổn tinh thần nhất. Kiếm vực đã có kiếm trận mà Phong Vân Vô Kỵ lưu lại. Mặc dù cho tới bây giờ Độc Cô vô thương vẫn chưa hiểu rõ kiếm trận này có bao nhiêu tác dụng, nhưng y tin tưởng Phong Vân Vô Kỵ quyết sẽ không lưu lại những thứ không có trợ giúp nào, đặc biệt là dưới tình huống hắn biết mình sẽ biến mất trong thời gian rất dài.

Bất luận là Độc Cô Vô Thương ở Kiếm vực hay là Tây Môn Y Bắc ở nơi băng hàn chi địa, hai người đều trong tịch mịch trải qua tháng năm dài đằng đẵng. Mỗi người đều có theo đuổi của riêng mình, vì loại truy cầu này, cho dù có tịch mịch cùng cô độc hơn nữa cũng không thể chôn vùi sự cố chấp của bọn họ.

Võ công của Độc Cô Vô Thương luyện theo Thái Cực công pháp hoàn chỉnh mà Phong Vân Vô Kỵ để lại, tốc độ đề thăng cực nhanh. Mặc dù chưa đạt tới Thần cấp, nhưng Độc Cô Vô Thương tin tưởng, bất cứ cao thủ nào dưới Thần cấp hậu kỳ đều khó có thể đả thương được mình.

Bất cứ loại võ học gì nếu không thích hợp với bản thân thì có nỗ lực như thế nào cũng không thể đạt được đỉnh phong, ngoại trừ một số ít siêu cấp thiên tài.

Theo như lý giải của “Thái Cực chi đạo”, trong lòng Độc Cô Vô Thương sinh một loại minh ngộ: nếu chỉ đơn thuần nghiên cứu tinh túy của “Thái Cực chi đạo”, cho dù có thể hoàn toàn ngộ thấu những lý giải đó, chỉ sợ dù có lợi hại hơn nữa thì thành tựu cũng có giới hạn.

Thái Cực chi đạo, mặc dù có chỗ tương tự với võ công mà mình tu luyện, nhưng vẫn có điểm bất đồng. Cái gọi là sai một ly đi một dặm, loại tình huống này Độc Cô Vô Thương tuyệt không muốn nhìn thấy.

“Ta cần sáng lập một môn công pháp thích hợp với ta hơn, mà không phải chỉ học tập từ “Thái Cực chi đạo”, mặc dù nó rất rộng lớn và ảo diệu!” Trong lòng Độc Cô Vô Thương sinh ra một loại minh ngộ, vì vậy sau khi Phong Vân Vô Kỵ phân thần được sáu vạn năm, Độc Cô Vô Thương lần đầu tiên chính thức bế quan, hơn nữa còn là tử quan.

Loại cảm giác sáng tạo ra “Độc Cô Cửu Kiếm” phá được vạn võ trong thiên hạ trước lúc phi thăng một lần nữa lại dâng lên trong lòng, phối hợp với những điều đạt được qua những năm đằng đẵng ở Thái Cổ, linh tư trong lòng Độc Cô Vô Thương như trào ra, võ học tâm đắc cuồn cuộn không ngừng chảy qua trong lòng. Dù không phải là loại biến thái như Phong Vân Vô Kỵ, có thể đem ý thức một phân thành vạn, nhưng thiên phú của Độc Cô Vô Thương cũng tuyệt đối xứng đáng là thiên tài.

“Thái Cực chi đạo” là thiên địa âm dương bình hành, hỗn độn sinh âm dương, âm dương hóa lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Thái Cực chi đạo có thể nói là bao hàm chân lý trong thiên địa, vậy nếu là ngoài thiên địa thì sao…

Độc Cô Vô Thương trầm mặc nghiền ngẫm. Lấy công thay thủ, công một người là thủ cho bản thân, vậy có thể công bao nhiêu người, thủ bao nhiêu người đây? Con số này lại tiếp tục tăng thêm, mở rộng đến trong chiến tranh Thần Ma, vậy tính ra có tới hàng ức ức thần ma thì sao? Có thể tấn công ức vạn người mà thủ được ức vạn người hay không?

Độc Cô Vô Thương rất muốn đưa ra một đáp án là “được!”

Đây chính là “Vô Cực chi đạo” mà y đang sáng tạo ra.

Độc Cô Vô Thương đã rất lâu không như vậy, không có một cơ sở nào, từ con số không sáng tạo một môn võ công rộng lớn. Sau khi bế quan một vạn năm, y đã quên hết “Độc Cô cửu kiếm”, sau khi bế quan hai vạn năm, y đã quên “Thái Cực chi đạo”, sau khi bế quan ba vạn năm, y đã quên cả chính mình, đã quên tất cả, cũng quên luôn “Vô Cực chi đạo”.

Dưới lòng đất, bổn tôn ngồi xếp bằng, dung hợp với đất đá chung quanh thành một thể hoàn mỹ, liền mạch không có chỗ nào ngừng trệ. Cho dù là ý thức cường đại của Độc Cô Vô Thương, sau tìm tòi mấy lần vẫn không thể phát hiện được, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Quy tắc của thời không nguyên địa tính ra có đến hàng ức ức, không ai có thể biết hết được.

Ý thức hải của bổn tôn rộng lớn như tinh không. Ý thức bị phân hóa thành hàng trăm ngàn, mỗi một phần ý thức đều tiến hành nghiên cứu quy tắc. Cách mỗi một đoạn thời gian, ý thức phân hóa của bổn tôn lại gia tăng không ít. Tại nơi của phân thần thứ ba, bổn tôn cảm nhận được có những tia năng lượng linh hồn cực kì yếu ớt tràn tới. Nguồn năng lượng này mặc dù có thể tu bổ linh hồn, nhưng lại không cách nào đề thăng cường độ linh hồn. Điều này mặc dù đáng tiếc, nhưng bổn tôn lại phát hiện ra, khi đem những tia năng lượng này truyền vào những tia ý thức phân hóa nhỏ bé, lại có thể làm cho ý thức trở nên ngưng thật, đối với việc phân tích và thôi diễn quy tắc cũng trở nên rõ ràng và nhanh hơn không ít.

Sau khi phân thần, sự liên hệ với linh hồn mặc dù không sánh được so với trước khi phân thần, nhưng bổn tôn trong vô ý thức, dựa vào những hình ảnh linh hồn năng lượng của trưởng lão Vu tộc lưu lại trong não hải, đã tiến hành suy diễn và phân tích nhất định, có thể sản sinh ra ý thức, khiến cho loại liên hệ này được tăng cường.

Bằng vào loại năng lực này, bổn tôn không ngừng rút lấy loại năng lượng bên ngoài từ chỗ phân thần thứ ba, truyền vào trong ý thức phân hóa. Mặc dù không thể trực tiếp đề thăng cường độ linh hồn, nhưng bổn tôn lại thông qua phương thức này gián tiếp gia tăng tốc độ phân hóa ý thức và độ thực chất của ý thức sau khi phân hóa.

Năm tháng đằng đẵng cô tịch không ai biết, từng dòng thời gian lướt qua bên người. Không giống với bế quan, bổn tôn cảm giác được rất rõ sự trôi qua, loại lý trí cực điểm này khiến cho hắn căn bản không thể nào quên đi sự lưu chuyển của thời gian. Lý trí khiến cho thời gian trở nên kéo dài vô tận, loại cô độc và tịch mịnh này có thể làm cho người khác phát điên, nhưng đối với bổn tôn chỉ còn lại lý trí thì chẳng có ý nghĩa gì.

Trong ý thức hải của bổn tôn, một phần ý thức đang tiến hành phân tích và thôi diễn đối với một kén tơ quy tắc. Đột nhiên trong lúc này, kén tơ quy tắc này bỗng rung lên một cái. Cùng lúc đó, một nơi nào đó trong linh hồn cũng rung lên, loại ý thức này nhanh chóng dẫn động bổn tôn.

Một phần mười ý thức tạm thời đình chỉ công việc đang tiến hành trước mắt, chuyển sang phân tích và thôi diễn loại hiện tượng dị thường này với tốc độ cực nhanh. Hai con ngươi màu trắng bạc đột nhiên mở ra, hai kén tơ chỉ có cặp mắt màu trắng bạc mới có thể nhìn thấy từ trong não hải Phong Vân Vô Kỵ lộ ra, một đầu khác lặn vào giữa hư không. Ý thức cường đại của bổn tôn nhanh chóng lần theo hai kén tơ này này truy về phía đầu nguồn. Những nơi mà cặp mắt mày trắng bạc nhìn vào, không nước không non, không trời không đất, chỉ có một mảnh trắng đen và những kén tơ quy tắc phức tạp cấu thành cả thế giới Thái Cổ này.

Từ trong đám kén tơ quy tắc dày đặc không cách nào đếm hết được đó, bổn tôn đã tìm thấy hai kén tơ kia. Ngay khi ý thức tìm đến nơi mà một kén tơ biến mất, khuôn mặt lạnh lùng của bổn tôn đột nhiên khựng lại, sau đó hai con người màu trắng bạc lại khép vào.

oOo

Ma Giới, chiến trường Tư Đề Lạp.

Hắc vụ từ bên dưới áo bào của các thầy tế chiến tranh tràn ra gắn kết thành một thể, vô số phù văn màu đen chuyển động như con thoi bên trong, tiếng ngâm xướng vang vọng khắp đất trời.

"Ầm ầm!"

Giữa tiếng nổ rung trời, mấy ngàn hung thú giáp dày song song lao về hướng Ni Cổ Lạp Tư vương triều. Những chiếc sừng trắng to lớn cắm trên mặt đất kéo dài thành những đường cày tung hoành hơn nửa chiến trường cổ Đề Tư Lạp, hướng về trận doanh của đám thầy tế chiến tranh.

“Ầm!”

Trong nháy mắt khi va chạm, trong đám hắc vụ có đến hàng ngàn thầy tế bị những chiếc sừng có khắc phù văn kim sắc nghiền nát, ngay cả kêu thảm cũng không kịp, chỉ có mảnh vụn hắc bào ngập trời bị cương phong thổi bay tứ tán, sau đó chầm chậm rơi xuống…

Đột nhiên trong lúc này, mấy ngàn hung thú kia đang lao về hướng trận phương của các thầy tế chiến tranh đột nhiên khựng lại, giống như bị rơi vào vũng bùn lầy lội. Tốc độ cực nhanh thế như chẻ tre đột nhiên giảm xuống. Trong đám hắc vụ kết thành một phiến đó, những phù văn màu đen vốn như ẩn như hiện, không ngừng chui ra chui vào lớp vỏ hắc vụ, đột nhiên toàn bộ đều nổi ra mặt ngoài. Vô số phù văn phức tạp hoàn toàn bất đồng lơ lửng tạo thành một mặt phẳng đồng nhất, khẽ ba động lên xuống. Từng sợi tơ tằm màu đen từ trong phù văn vươn ra khắp nơi, liên kết với những phù văn khác. Trong nháy mắt, đám phù văn dày đặc được càng nhiều sợi tơ màu đen liên kết thành một mảnh, trong những sợi tơ màu đen đó còn ẩn ước có chút kim sắc.

Sau khi đám hung thú xông vào trận phương của đám thầy tế, những sợi tơ màu vàng đen dày đặc lập tức xuyên vào huyết nhục của bọn chúng, ngay cả trọng giáp dày cũng không thể ngăn cản được. Trong thanh âm chói tai, giáp dày bao trùm trên người hung thú từng nơi bị những sợi tơ màu vàng đen trong đám phù văn đâm vỡ nát…

"Hống!"

Mấy ngàn hung thú giơ chân trước lên, ngẩng đầu lên trời phát ra những tiếng gầm đau đớn, huyết thủy quanh người phun ra như suối.

- Chính là lúc này!

Trong trận phương của đám thầy tế có một cương tháp được người khiêng đi. Bên trong cương tháp, một gã mặc thầy thầy tế mặc hắc bào dường như rất có địa vị đột nhiên hô lớn.

Tiếp đó, từ khắp nơi trong trận phương của đám thầy tế, từng tiếng rít gió chói tai vang vọng giữa hư không. Trong tiếng rít gió, vô số thiết chùy nối với những sợi xích cực dài có khắc phù văn từ trong hắc vụ bắn ra, giữa không trung lưu lại từng tia lửa, đâm vào thân thể của những hung thú, cắm thật sâu vào bên trong da thịt.

Trong nháy mắt, đám hung thú cao đến mấy trăm trượng đã bị hàng trăm ngàn thiết chùy đâm vào thân thể, đầu kia của xích sắt lại nằm trong tay của đám thầy tế.

Tiếng ngâm xướng vang dội kết thành một đoàn vang lên tận trời, những nơi mà thiết chùy đâm vào, huyết thủy vô tận từ trong cơ thể hung thú tuôn ra, đồng thời nơi miệng vết thương toát ra những luồng sương trắng. Dưới sự duy trì của một loại lực lượng cổ quái, xích sắt trong tay đám thầy tế phảng phất như biến thành những vật sống, dùng sức len lỏi chui vào trong thân thể của hung thú, lần theo huyết mạch và kinh lạc của bọn chúng mà chui vào càng sâu. Từng trận thanh âm chuyển động của xích sắt theo gió truyền đi rất xa…

"Hống!"

Những hung thú này bị đau, nhất thời hung tính đại phát, gầm rống ra sức giãy dụa. Mỗi lần nhấc chân rồi dậm xuống, năng lượng hủy diệt trong thiên tính liền lan theo chân trước truyền xuống đất, khiến cho thân thể đám thầy tế gần đó nát bấy. Chỉ vài lần hô hấp, trong phạm vi mấy trăm trượng chung quanh hung thú, không có một thầy tế nào còn sống sót, chỉ có những mảnh thịt vụn và hắc bào ngập tràn trên mặt đất. Bên ngoài phạm vi trăm trượng, đám thầy tế đông đảo nắm xích sắt trong tay, từ rất xa thao túng khiến cho chúng chui vào trong huyết nhục của đám hung thú, phá hoại cơ thể của bọn chúng.

Lực lượng của đám hung thú này phi thường cường đại, mặc dù không được xếp vào hệ thống lực lượng hung thú của Ma giới, cũng không phải là cường giả Ma giới, nhưng chỉ dựa vào sự mạnh mẽ của nhục thể và năng lực mà Chủ Thần ban cho, lực sát thương của chúng lớn đến mức dọa người. Chiếc sừng cực dài kia cho dù là Ma Thần của Ma giới cũng không dám để cho nó đâm vào một chút.

"Hống!"

Lại là một tiếng gầm rống, một con hung thú đột nhiên dựng người lên. Dưới ảnh hưởng của nó, mấy ngàn thầy tế chiến tranh bị kéo bay lên, theo xích sắt bay về phía đám hung thú…

"Ầm ầm!"

Sau khi tranh đấu dai dẳng qua đi, một con hung thú cuối cùng cũng ngã xuống mặt đất, một đám bụi mù bốc lên tận trời, huyết dịch màu vàng kim ứa ra thấm ướt cả đại địa. Trước đó con hung thú này cũng đã lấy đi ít nhất hơn vạn tính mạng của các thầy tế…

Phong Vân Vô Kỵ chân đạp hư không, đưa mắt nhìn chiến tranh trên không và dưới mặt đất, tận lực tránh khỏi đám long kị sĩ trên trời. Không có cường giả đặc biệt nào chú ý đến một Ma Đế như vậy.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khiếp sợ không thôi. Trận chiến này xuất hiện rất nhiều cỗ máy chiến tranh căn bản không thuộc hệ thống lực lượng “Quân, Vương, Hoàng, Đế, Thần”. Bất luận là long kị sĩ, loại hung thú kia hoặc là thầy tế chiến tranh, hắn đều không biết nên xếp bọn chúng vào trong hệ thống lực lượng nào của Ma giới.

Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ đang khiếp sợ tràng diện chiến tranh khổng lồ này, đột nhiên trong linh hồn truyền tới một đạo ba động quen thuộc, đó là một loại triệu hoán, triệu hoán trong linh hồn, đến từ bổn tôn.

Phong Vân Vô Kỵ giật mình, đây là lần đầu tiên bổn tôn chủ động triệu hoán liên lạc với hắn. Thực sự không thể tưởng tưởng được, bổn tôn chỉ còn lại lý trí lại đột ngột lại có loại hành động này.

Thân hình lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ giống như sao băng xuyên qua đám ma tộc dày đặc trên không, mở một con đường bay ra phía ngoài của tràng chiến tranh, một kiếm chém nát mười gã ma tộc chung quanh thành tro bụi, liên tục trả lời: “Bổn tôn! Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại chủ động liên lạc với ta?”

“Ta cần sự trợ giúp của ngươi!” Giọng nói lạnh lùng của bổn tôn vang lên từ một nơi khác trong linh hồn: “Ta cảm giác được, nơi này có một số thứ mà hiện tại ta không thể lý giải, chưa thể chạm đến được, nhưng lại cực kỳ quan trọng!”

Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình. Bổn tôn chỉ cảm thấy hứng thú đối với quy tắc, không ngờ lại có thể chủ động liên lạc với mình. Trận chiến này nhất định là có thứ gì đó khiến cho y cảm thấy hứng thú.

“Ta cần phải làm gì?” Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng hỏi.

“Mở ra bộ phận linh hồn của ngươi, ta cần một con mắt của ngươi!” Thanh âm của bổn tôn hờ hững mà lãnh đạm…

------*------

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện