Chương 245: Được một kẻ mạnh trợ giúp

“T hật sự là trời cũng giúp ta! Dù sao ngươi cũng là đoạt xá mà đến, vậy bộ thân thể này, để cho bổn tọa mượn dùng đi!” Cổ Liệt Nhĩ hưng phấn gầm thét, ma thức khổng lồ như sông như biển xông về phía thân thể Phong Vân Vô Kỵ, mạnh mẽ tập trung tiến vào.

Não hải giống như muốn nổ tung ra, như bị vô số mũi kim đâm, cho dù có chuẩn bị nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn đánh giá thấp năng lượng của đệ thất thiên Ma hoàng Cổ Liệt Nhĩ, mặc dù ở trong hắc ám kim tự tháp này không biết bao nhiêu lâu nhưng ma thức của Cổ Liệt Nhĩ lại không hề như ma nguyên của hắn, suy yếu mà lợi hại.

“Dừng tay!” Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng thét lên, ma thức điên cuồng phản kích lại, Cổ Liệt Nhĩ điên cuồng, Phong Vân Vô Kỵ nhưng cũng không phải trái hồng nhũn, hai ma thức ba động lôi kéo ở giữa không trung.

Một bên thống khổ đối phó với công kích của Cổ Liệt Nhĩ, một bên Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng hét : “Kẻ điên, ngươi là một kẻ điên!”

“Hừ, thân thể này của ngươi ta chắc chắn phải có, đây quả thực là cơ hội trời ban… Dù rằng ta không rõ ngươi sao có thể xuất hiện trong khối hắc ám tín ngưỡng kim tự tháp này, lại không chịu ảnh hưởng của sợi xích tín ngưỡng.”Cổ Liệt Nhĩ cười dữ tợn, thân thể đột nhiên ưỡn ra, tốc độ tiến công của ma thức tăng lên không ít.

Từng vệt máu từ trong thất khiếu chảy ra, cho dù ý thức của Phong Vân Vô Kỵ cũng là thần cấp, vả lại còn luyện Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp phân thần mà ra, cường độ tinh thần của nó còn phải mạnh vượt xa thần cấp cao thủ bình thường, nhưng đối phó với cao thủ Ma thần cấp của Ma giới mà nói, vẫn còn kém chút ít.

Phốc! Phốc!

Ma thức cường đại như thực chất xông vào như nước vỡ bờ vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Từng đường kinh mạch rách toạc, máu đen bay tứ tung, huyết dịch như mồ hôi đen từ tròng mắt toàn là màu đen tuôn ra, Phong Vân Vô Kỵ liều mạng mình bị thương đẩy ra toàn bộ tinh thần lực như cuồng phong của mình, một đạo tinh thần phong bạo từ trong cơ thể cuốn ra ngoài, Cổ Liệt Nhĩ bất ngờ không kịp phòng ngự nhất thời tâm thần bị chấn động, tác động đến thân thể cũng đột nhiên chấn động một hồi.

“Ta không thể vứt bỏ bộ thân thể này, cho ngươi rồi, bổn tọa phải làm sao? Hừ, ngươi nếu đã muốn làm như vậy thì cùng lắm ta sẽ bạo thể mà chết, ngươi cái gì cũng đừng muốn lấy được. Chúng ta cùng chết ở đây.”Phong Vân Vô Kỵ phẫn nộ quát, huyết dịch đặc quánh từ kẽ hở trên Sát lục chiến giáp tuôn ra, hiện lên khá khủng bố.

Cổ Liệt Nhĩ vẻ mặt vốn hưng phấn lẫn cuồng nhiệt khi nghe thấy tiếng thét của Phong Vân Vô Kỵ, vẻ tươi cười trên mặt liền thu lại, một đợt sóng ma thức mang theo chuẩn bị phản kích cũng thu hồi lại.

Ma tộc từ trước đến nay luôn tự tư tự lợi, Phong Vân Vô Kỵ nói chưa chắc đã là nói dối, mình không chiếm được, người khác cũng đừng mơ chiếm được, đây chính là phong cách hành sự của người Ma giới.

“Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng đáp ứng?” Trong ngực Cổ Liệt Nhĩ đầy lửa giận nhưng lại không thể không cưỡng ép. Mò mẫm khắp trong ký ức, Ma tộc cường giả có thể dưới công kích ma thức của mình kiên trì với thời gian dài như vậy, Cổ Liệt Nhĩ lại tìm không ra bất cứ tên Ma tộc cổ quái nào tương tự với tên Ma tộc trước mắt này.

Trong lòng Cổ Liệt Nhĩ đầy lửa giận, Phong Vân Vô Kỵ cũng tràn ngập nộ diễm, hai người trợn mắt nhìn lẫn nhau, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

“Ngươi phải phục tùng ta! Hạ vị Ma thần phục tùng thượng vị Ma thần!” Ánh mắt Cổ Liệt Nhĩ lóe ra một tia dị mang, sau đó thanh âm đột nhiên biến đổi, tiếng quát phảng phất như chuông nhạc vậy.

Một cảm giác kỳ dị từ trong lòng dâng lên, giống như muốn cho người khác thuần phục. Phong Vân Vô Kỵ lúc này ý chiến chiến đấu đang dâng trào, đâu biết bị loại cảm giác này thao túng. Hai mắt trợn trừng, mạnh mẽ kháng trụ cỗ uy áp này.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Một chiêu không thành, Cổ Liệt Nhĩ hiên ngang đứng, gắt gao nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ, lạnh lùng nói, một tia hồ nghi nhanh chóng xẹt qua từ trong mắt.

Cổ Liệt Nhĩ thực sự không rõ, vì sao dưới sự khống chế uy nghiêm của Ma thần đẳng cấp mà đối với tên Ma thần đoạt xá này lại không chút tác dụng, với sự thông minh của Cổ Liệt Nhĩ, tự nhiên cũng tuyệt đối không liên tưởng được, Ma tộc trước mắt mặc dù có Ma thân thuần chính nhưng linh hồn vốn chính là nhân tộc, với bản lĩnh của Cổ Liệt Nhĩ nhưng vẫn chưa có năng lực có thể nhìn thấu linh hồn, nhìn thẳng vào bản chất linh hồn.

Cỗ khí thể uy nghiêm kia trút ra, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc được thả lỏng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Liệt Nhĩ, Phong Vân Vô Kỵ uy nghiêm nói : “Đừng nên vọng tưởng dùng thủ đoạn gì để chiếm nhục thân của ta, điều này vốn không có khả năng. Thời gian ngươi ở trong này đã quá lâu rồi, vào thời kỳ đỉnh cao của ngươi, ta có lẽ phải lui bước trốn tránh, nhưng hiện tại…!”

Hừ!

Một tiếng hừ lạnh, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xuất thủ Hấp Tinh Đại Pháp, một cỗ hấp lực cực lớn phá lòng bàn tay bay ra, Cổ Liệt Nhĩ không kịp phòng bị, chờ khi phục hồi ý thức thì đã bị một chưởng của Phong Vân Vô Kỵ ấn vào lồng ngực, ma nguyên cuồn cuồn trong cơ thể điên cuồng trút ra nên nhất thời kinh hãi không thôi.

Cổ Liệt Nhĩ thành danh vốn chẳng phải nhờ may mắn, ma nguyên trong có thể nương theo một quỹ tích vận hành kì dị, từ dưới mu bàn tay Phong Vân Vô Kỵ, một làn hắc vụ phóng ra, kình khí mạnh mẽ trong nháy mắt đẩy bàn tay Phong Vân Vô Kỵ ra vài tấc, nhờ đoạn khoảng cách này, sau lưng Cổ Liệt Nhĩ ‘xuy’ vang một tiếng, đôi Ác Ma chi dực từ sau lưng giương ra, dùng lực vỗ một nhát, cuộn lên một cơn lốc ma khí cuồn cuộn, đã lùi về phía sau vài trượng.

Phong Vân Vô Kỵ song lại cười, vỗ vỗ tay rồi thu lại, cũng không truy kích, dù rằng nếu toàn lực xuất thủ , Cổ Liệt Nhĩ có chạy xa hơn nữa cũng vô dụng.

“Ngươi là đệ thất thiên Ma hoàng dưới trướng Ni Cổ Lạp Tư đại đế, vậy mà ngươi lại không biết ta là ai?” Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

Cổ Liệt Nhĩ ẩn thân vào trong hư không đen ngòm, dè dặt nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ. Hai người rơi vào một loại trạng thái rất kỳ lạ : Cổ Liệt Nhĩ mặc dù thời kỳ toàn thịnh công lực vượt xa Phong Vân Vô Kỵ nhưng trong hắc ám kim tự tháp, chỗ quá nhiều cổ quái, ở đây cường độ ma thức mặc dù yếu đi không nhiều nhưng thân thể lại suy yếu không ít, năng lượng trôi đi lại càng khổng lồ hơn. Giữa hai Ma thần, nơi tín ngưỡng chi liêu xuyên qua đều sẽ không tiếp xúc lẫn nhau, Cổ Liệt Nhĩ ngay cả muốn hấp thu một hai Ma thần nào đó để bồi bổ cũng là tâm có thừa mà lực không đủ.

Với cường độ ma thức mà nói, Phong Vân Vô Kỵ không phải là đối thủ của Cổ Liệt Nhĩ, nếu cố tình, Cổ Liệt Nhĩ muốn kích sát Phong Vân Vô Kỵ, xóa sổ hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian, vả lại sẽ không quá lâu.

Nhưng tại phương diện thân thể, lại hoàn toàn ngược lại. Với cường độ của Hấp Tinh Đại Pháp đệ bát trọng thiên của Phong Vân Vô Kỵ thân hoài, cộng thêm cường độ năng lượng Ma thần hấp nạp vào trong cơ thể, muốn tiêu diệt nhục thân Cổ Liệt Nhĩ, mặc dù có chút khó khăn nhưng tuyệt không phải chuyện không có khả năng.

Chí ít, Hấp Tinh Đại Pháp khiến Cổ Liệt Nhĩ hiểu rõ một việc, tên Ma tộc nhục thân Đế cấp, ma thức Thần cấp trước mắt này cũng chẳng hề dễ dàng đối phó như trong tưởng tượng của hắn. Nếu muốn chiếm được thứ mình muốn có lẽ cần phải trả một cái giá không nhỏ. Mà tình huống khả thi nhất chính là lưỡng bại câu thương.

Cổ Liệt Nhĩ đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm, ngẩng đầu, nhìn về nơi xa xa, Cổ Liệt Nhĩ trầm giọng nói : “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Não hãi Phong Vân Vô Kỵ mau chóng hoạt động, các loại tin tức cực nhanh nhập vào trong não hải, kết hợp cùng với tình huống trước mắt, trong nháy mắt Phong Vân Vô Kỵ liền bật ra một lời nói dối hoàn chỉnh : “Hừm, một đệ thất thiên Ma hoàng hèn mọn, ngươi không ngờ lại dám ở trước mặt phân thân của bổn tôn làm càn, bổn tôn chính là phân thần ý thức của Kha La Long Tư đại Ma thần, vài chục ức năm trước, trên Thần Ma chiến trường, bổn tôn chịu tác động quang huy của Quang Minh chủ thần, ma thức đã bị tiêu diệt quá nửa, ma thức còn lại liền hóa thành ức vạn phần, giáng lâm trên Ma giới đại địa này, chỉ cần trải qua một đoạn thời gian nữa, chờ khi bổn tôn tu luyện lại tuyệt thế ma công ngày trước, thì cũng là lúc bổn tôn lại một lần tung hoành ức vạn vị diện không gian.”

Một hồi giải thích của Phong Vân Vô Kỵ có đầu có cuối, nhưng rất hiển nhiên Cổ Liệt Nhĩ chưa từng nghe qua cái tên Kha La Tư Long đại Ma thần này, thấy vậy liền nghi hoặc nói : “Kha La Tư Long đại Ma thần, có vị Ma thần này sao?”

“Ngươi lại dám xúc phạm đến sự uy nghiêm của bổn tôn?” Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng quát, sát khí của sát lục ma công hiệu quả vô cùng giống như thật, dùng để tạo khí thế lại là hơn hết, toàn thân sát khí tăng vọt, hoàn toàn giống như Sát Lục chi thần hàng thế, ma uy như địa ngục, Cổ Liệt Nhĩ nhất thời trông thấy cũng kinh hãi không thôi, đáy lòng nhưng chỉ nửa tin nửa ngờ.

Thần Ma chi chiến duy trì liên tục từng cơn từng hồi hơn mười ức năm, vào lúc đó cường giả Ma tộc vô số, có một Kha La Long Tư đại Ma thần với một công pháp bá đạo quỷ dị cũng chẳng kỳ quái chút nào.

Ma thần như vậy trong mắt Cổ Liệt Nhĩ, kể cả rất nhiều thâm uyên Ma thần, đối với những Ma thần mạnh mẽ gần như sắp tới gần cảnh giới Chủ thần, có một danh xưng thống nhất : Cổ Ma thần!

Trong mắt đám Ma thần mới sinh ra, Thần Ma chi chiến chính là thời đại hắc ám, là một ‘an hồn khúc’ vì Thần Ma mà xướng.

Phong Vân Vô Kỵ ngoài mặt không có phản ứng nhưng trong tâm lại một mực chăm chăm vào phản ứng của Cổ Liệt Nhĩ, vẻ nghi hoặc lướt qua rất nhanh trên mặt Cổ Liệt Nhĩ mau chóng bị Phong Vân Vô Kỵ thu vào trong mắt.

“Bổn tôn uy năng vô tận, chỉ vướng phải bộ Ma thân thực sự quá yếu ớt nên không cách nào phát huy được bao nhiêu uy lực, chờ khi bổn tọa ra ngoài, vạn thức quy thể, chắc chắn sẽ là lúc bổn tọa một lần nữa uy lâm thiên hạ, chỉ cần bổn tọa có thể ra ngoài, tên đầu tiên bổn tọa cần thu thập chính là con kiến hôi Ni Cổ Lạp Tư kia!”

Khi nói đến Ni Cổ Lạp Tư, Phong Vân Vô Kỵ đặc biệt lưu ý qua thần sắc trên mặt của Cổ Liệt Nhĩ. Quả nhiên, lúc nghe đến bốn chữ ‘Ni Cổ Lạp Tư’ thì trên mặt Cổ Liệt Nhĩ xuất hiện một cỗ hận ý cực kỳ sâu đậm, nét mặt co quắp, hung ác đáng sợ, cỗ hận ý thấu xương tủy đó dù Cổ Liệt Nhĩ muốn che giấu cũng che không nổi.

“Ni Cổ Lạp Tư…” Cổ Liệt Nhĩ cắn răng, căm hận nói, hàm răng cắn quá chặt liền phát ra thanh âm kèn kẹt, hai tay xòe ra, trận trận thanh âm giống như rang đậu từ trong đó phát ra : “Ta rất hận! Ta rất hận!”

Cổ Liệt Nhĩ đột nhiên ngửa mặt lên trời rống giận, mái tóc như đàn rắn múa lượn. Một đạo ma khí thô lớn từ trong miệng kèm theo thiểm điện xông thẳng lên trời. Phong Vân Vô Kỵ chỉ dùng bốn chữ ‘Ni Cổ Lạp Tư’ lập tức đã dẫn động được hận ý tích tụ rất lâu trong lòng Cổ Liệt Nhĩ.

“Thuần phục ta, ta sẽ dẫn ngươi ra khỏi nơi này, Ni Cổ Lạp Tư là địch nhân chung của chúng ta, chỉ cần người thuần phục ta, ta lập tức sẽ giúp ngươi báo thù!” Phong Vân Vô Kỵ cám dỗ nói.

“Ngươi thật sự có thể từ đây ra ngoài?” Cổ Liệt Nhĩ đột nhiên khôi phục bình tĩnh, cỗ hận ý ngút trời kia liền thu liễm vô ảnh vô tung, phảng phất như ảo giác vậy.

“Đương nhiên, ngươi cho rằng bổn tọa lừa ngươi sao. Với uy năng của bổn tọa, chẳng có nơi nào đi không được. Chỉ là, cần chút thời gian thôi. Bất quá, tín ngưỡng chi liêu này lại không phải mình ta có thể chặt đứt, bổn tọa ngày trước vẫn chưa từng nhìn thấy qua thứ này.” Nhìn thần sắc nghiêm túc của Cổ Liệt Nhĩ, Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói.

Vực Ngoại Thiên Ma ấy, Phong Vân Vô Kỵ lại chiếm được phương pháp tự do xuyên qua vị diện mà không tốn năng lượng, chỉ từ vị diện xuyên qua mà nói, Phong Vân Vô Kỵ phần ma tính so với bổn tôn đều phải mạnh hơn chút ít. Chỉ là vẫn phải chịu giới hạn thực lực nên Phong Vân Vô Kỵ vẫn một mực chưa có thời gian rỗi đi xem phần ký ức Thiên Ma xuyên qua kia – phương diện Bổn tôn vẫn chưa khai phá cho Phong Vân Vô Kỵ.

“Điều này không thành vấn đề. Chỉ cần nhục thân có thể ra được ngoài hắc ám kim tự tháp, tác dụng của tín ngưỡng chi liêu gần như có thể bỏ qua, tín ngưỡng chi liêu chỉ có ở trong mảnh không gian này mới có thể khơi lên tác dụng, rời khỏi đây, tín ngưỡng chi liêu lập tức sẽ mau chóng héo rụi – Ngươi thực sự có thể từ đây xuyên qua? Có thể dẫn ta theo sao?” Cổ Liệt Nhĩ gấp giọng nói, bị vây khốn ở đây quá lâu, dù sao với thực lực của hắn, tuy chưa bị tín ngưỡng chi liêu hút khô nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.

“Thuần phục ta, ta lập tức dẫn ngươi rời khỏi đây!” Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

Cổ Liệt Nhĩ vẻ mặt vốn sốt sắng đột nhiên tỉnh táo lại, Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm chờ hắn trả lời.

“Không thể, ta chỉ phục tùng kẻ cường đại hơn ta!” Cổ Liệt Nhĩ quả quyết nói, phục tùng cường giả, quan niệm này đã bén rễ sâu trong tư tưởng hắn, tuyệt nhiên không thể cải biến.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

“Chẳng nhẽ ngươi tưởng rằng ngươi mạnh hơn ta?”

“Chí ít, ngươi hiện tại chẳng thể mạnh hơn ta, đến lúc nào ngươi mạnh hơn ta, ta mới có thể phục tùng ngươi, dù rằng ta và ngươi có chung địch nhân nhưng ta cũng tuyệt nhiên không thể thuần phục một kẻ yếu hơn ta!”

Một đạo linh quang xẹt qua não hải, Phong Vân Vô Kỵ không chút thay đổi nói : “Cũng được, bổn tọa thu thập phân thức cần một khoảng thời gian rất dài, chỉ là trong khoảng thời ngắn lại vô phương khôi phục thực lực bản thân…Ta có thể dẫn ngươi ra ngoài, ta cũng không yêu cầu ngươi thuần phục ta, nhưng lại có một yêu cầu khác.”

“Cái gì?” Cổ Liệt Nhĩ động tâm nói.

“Ngươi trong vòng một trăm vạn năm phải phục tùng hết thảy yêu cầu, điều kiện của bổn tọa, chỉ cần ngươi trong vòng một trăm vạn năm phục vụ ta, vậy thì một trăm vạn năm sau ngươi lập tức có thể một lần nữa được tự do, cái giá này ngươi có nguyện ý không?” Phong Vân Vô Kỵ nói.

Cổ Liệt Nhĩ do dự trong chốc lát, cân nhắc một hồi, gật đầu : “Có thể!”

Thời gian một trăm vạn năm đối với cường giả Ma thần cấp mà nói, thật sự không coi là dài cho lắm. Trong hắc ám kim tự tháp này, Cổ Liệt Nhĩ đã chờ đợi thời gian hàng ức năm, chỉ một trăm vạn năm thực sự là một cái chớp mắt thôi.

Phong Vân Vô Kỵ mặc Sát Lục khải giáp, dưới diện giáp thần sắc cũng bình tĩnh vô cùng, nhưng trong nội tâm lại sớm đã cười như điên dại : “Ha ha ha…Một trăm vạn năm, Ma thần đối với thời gian đều không có khái niệm, không sai, không sai, ha ha ha….Một trăm vạn năm, tuy nói chỉ là một đệ thất thiên Ma hoàng hèn mọn, cho dù là Ni Cổ Lạp Tư gì đó, bổn tọa cũng không chút e sợ, nào còn sợ một Cổ Liệt Nhĩ ngươi, đến lúc ấy, ngươi muốn đi cũng phải xem sắc mặt của bổn tọa đã! Ha ha ha…”

Bổn tôn đạp nhập Thái Cổ đến nay cũng chưa đến trăm vạn năm, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có lòng tin, dựa vào Hấp Tinh Đại Pháp bá đạo này, lại có thêm lực lượng tam vị nhất thể thì đã đủ để tung hoành cả Thái Cổ.

“Ngươi thề đi! Lấy danh nghĩa Hắc Ám chủ thần!”

Cả người Cổ Liệt Nhĩ khẽ run, nhưng vẫn dựa theo ý nguyện của Phong Vân Vô Kỵ, nói : “Lấy danh nghĩa của mười ba vị Hắc Ám chủ thần dưới thâm uyên, Cổ Liệt Nhĩ – Nặc Hán Đức….”

O0o

Đợi Cổ Liệt Nhĩ thề xong Hắc Ám huyết thệ, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng rốt cuộc đã được thở phào một hơi, bất cứ khế ước gì của Ma giới, một khi liên can đến mười ba vị Hắc Ám chủ thần, cho dù là nhân vật cường đại như Ni Cổ Lạp Tư đại đế cũng không dám khinh nhờn mà hủy bỏ.

Khế ước pháp tắc mặc dù không phải do Chủ Thần nắm giữ, nhưng cùng pháp tắc do chủ thần khống chế có liên quan muôn hình vạn trạng, tất cả các từ thề thốt dính dáng đến tục danh Hắc Ám chủ thần, đều sẽ kinh động đến Hắc Ám chủ thần dưới thâm uyên, đồng thời cũng bị để ý đến…

------*------

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện