Chương 259: Phong vân biến sắc
G ió tuyết tràn ngập khiến cho cất bước khó khăn. Trong gió tuyết, Chiến Đế thân mặc đế bào đứng thẳng người, bên cạnh ngoại trừ ba vị trưởng lão không hề có một đệ tử Chiến tộc nào khác.
Những người sinh sống lâu dài tại Tuyết vực đều biết có một địa phương kỳ lạ, nơi đó gió tuyết mạnh hơn những nơi khác rất nhiều, hơn nữa còn băng hàn không ngớt. Cho dù là người tu luyện nội công hàn tính cũng không thể đến gần trung tâm khu vực đó trong vòng trăm thước. Tất cả những kẻ mưu toan đến gần đều bị hóa thành băng vỡ vụn.
Chòm râu trắng như tuyết của ba vị trưởng lão cũng đã kết thành một tầng băng sương dày đặc. Nơi này là thế giới thuộc về Chiến Đế, một địa phương trong truyền thuyết của Chiến tộc. Ngay cả ba vị trưởng lão không thể đến gần, mặc dù bọn họ tu luyện chính là võ học băng hàn chí cao.
Chiến Đế toàn thân mặc áo bào trắng, chậm rãi bước vào bên trong cơn lốc tuyết cao mấy ngàn trượng, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của ba trưởng lão Chiến tộc.
- Đế quân cần phải thu hồi lực lượng của ngài!
Đại trưởng lão nói.
- Đúng vậy, lực lượng cường đại nhất!
Nhị trưởng lão lên tiếng.
- Còn có những người cường đại nhất của tộc ta!
Tam trưởng lão gật đầu lên tiếng:
- Chỉ khi nào thu hồi lực lượng, ngài mới chân chính là Chiến Đế. Không hề yếu đuối, không hề do dự, không hề có tình ái, chỉ còn lại sự lãnh khốc và đoạn tuyệt!
Sau khi Chiến Đế tiến vào trong bão tuyết gào thét không lâu, “ầm” một tiếng, cơn gió xoáy khổng lồ bỗng nhiên nổ tung, tuyết đọng bắn ra khắp nơi, thanh thế kinh người. Chiến Đế ngạo nghễ đứng trên tuyết đọng. Mái tóc màu đen của y đột nhiên dần dần biến thành trắng như tuyết, từ trên vai rũ xuống. Ngay cả chòm râu trên môi cũng trở nên tuyết bạch như sương. Giọng nói lãnh khốc, nghiêm nghị và hùng hậu vang vọng khắp cả thiên địa:
- Hỡi những chiến sĩ đang ngủ say, hãy tỉnh lại cùng trẫm chinh chiến thiên hạ!
Giọng nói vừa dứt, toàn bộ đại địa đều rung chuyển, tuyết đọng trên mặt đất giống như nước sôi bốc lên. Tầng tầng hoa tuyết vỡ tung tạo thành tuyết vụ. Cả mặt đất bắt đầu nứt ra…
“Ầm ầm!”
Bùn đất và tuyết đọng các nơi nứt ra. Từ bên dưới, những nam tử nằm rạp trong băng tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt một phiến mờ mịt. Những ánh mắt kia đảo qua Chiến Đế toàn thân trắng như tuyết, dần dần bắt đầu trở nên rõ ràng.
- Tham kiến đế quân!
Từng đạo khí tức cường đại xuất hiện trên người những kẻ này. Chiến ý hùng hậu bốc lên khuấy động tuyết đọng bên người, lượn quanh thân tạo thành hình vòng xoáy.
Sắc mặt Chiến Đế lãnh khốc, ánh mắt đảo qua những cao thủ khí tức cường đại đang quỳ trên mặt đất, lãnh đạm nói:
- Các ngươi đã ngủ quá lâu rồi, hiện tại là lúc chúng ta thực hiện lời hứa!
Một gã cao thủ Chiến tộc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trở nên kiên định. Trong số mấy ngàn cao thủ này, kẻ yếu nhất cũng là Hoàng cấp.
- Nơi này về sau sẽ là địa phương của Chiến Đế cung!
Giọng nói lạnh lùng của Chiến Đế vang vọng trong thiên địa, mặt đất truyền đến những tiếng vang ầm ầm…
Bên dưới lòng đất, một địa mạch khổng lồ trong tiếng ầm ầm càng ngày càng dâng cao. Chỉ trong phút chốc, bên dưới chân Chiến Đế, một ngọn núi khổng lồ từ trong lòng đất đã nhô lên, cao đến tận trời. Những cao thủ Chiến tộc vừa mới thức tỉnh vốn đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, lúc này lại trở thành đứng trên những mỏm đá cao. Những ngọn núi nhấp nhô như sóng lượn tụ lại cùng một chỗ, hình thành một tòa đại sơn đồ sộ.
Từng cỗ hàn khí từ dưới chân Chiến Đế tràn ra. Tại nơi cao nhất của ngọn núi, tầng tầng băng sương mang theo hàn khí cuồn cuộn từ đỉnh núi lan xuống. Hàn khí kia hợp làm một cùng với hàn khí phát ra từ dưới chân những cao thủ Chiến tộc vừa thức tỉnh đang đứng trên sườn núi, tiếp tục lan xuống bên dưới. Trong hàn khí, những tiếng răng rắc giòn giã không ngừng vang lên bên tai. Từng tầng hàn băng từ đỉnh núi lan ra, băng kết cả tòa sơn mạch khổng lồ, theo sự khuấy động của hàn khí càng lúc càng dày. Trong nháy mắt, cả tòa sơn mạch khổng lồ vừa từ lòng đất trồi lên đã bị khí tức cực hàn đông kết thành một tòa băng sơn đồ sộ, đối mặt cùng với băng phong của Băng điện Tuyết vực xa xa.
Ngay khi ngọn núi mang tên Chiến Đế thành hình, Chiến Đế đột nhiên vươn một tay ra. Trong hư không trước người, một khối băng sơn khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, phát ra một trận âm thanh răng rắc, bắt đầu thành hình.
Một cỗ đao khí từ chiến đao trắng như tuyết bên hông Chiến Đế phát ra. Đao khí mênh mang bao phủ cả tòa băng sơn, sau đó liền biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Thế nhưng trong hư không trước người lại xuất hiện một tòa băng cung trong suốt lấp lánh, rực rỡ chói mắt. Chiến Đế quát lên một tiếng, bàn tay đang giơ ra liền hạ xuống, tòa băng cung đồ sộ lập tức như sao băng từ không trung rơi xuống…
“Ầm ầm!”
Băng cung rơi xuống phía trên đỉnh núi. Rất nhanh, từ giữa băng cung và đỉnh núi, một tầng băng sương có thể nhìn thấy bằng mắt thường chậm rãi lan ra, dung hợp cả hai thành một thể.
Từng tầng băng lăng từ những đường nét bóng loáng của băng cung dần dần buông xuống. Nơi đại môn, một chùm băng vụn đột nhiên hạ xuống, tạo thành ba chữ “Chiến Đế Cung” như rồng bay phượng múa.
“Kéc!”
Trên bầu trời, từng con chim ưng lông trắng như tuyết từ bốn phương bay đến. Dưới bầu trời, những bóng trắng kết thành một vòng từ bốn phương tám hướng dần dần tiến về tòa băng phong đột nhiên xuất hiện trên mặt đất. Đệ tử Chiến tộc không ngừng cuồn cuộn đổ về, đạp tuyết mà đi, không hề lưu lại vết tích…
Chiến Đế đứng thẳng trên đỉnh băng, mái tóc bạc nhẹ nhàng theo đầu vai rũ xuống, ánh mắt sắc bén đảo qua chung quanh. Trong khoảnh khắc này, trên người y tản mát ra một cỗ bá khí hùng hậu, giống như một đại quân vương đang nhìn xuống quốc độ của mình…
Hàng vạn đệ tử Chiến tộc xếp thành một đường, từ phía xa kéo dài đến trước Chiến Đế phong. Bỗng nhiên tất cả đệ tử đều rút chiến đao trên người cắm vào mặt đất, sau đó quỳ một chân xuống, hô lên:
- Cung nghênh đế quân, cung nghênh chư vị chiến tướng!
Đại trưởng lão cũng quỳ rạp trên đất. Tại thời khắc khi Chiến Đế xuất hiện, bọn họ đã không còn là trưởng lão. Tất cả vinh quang quyền lực lại thuộc về Chiến Đế và những chiến tướng vừa thức tỉnh.
- Chiến Hoàng, ngươi biết nên làm thế nào chưa?
Đại trưởng lão quỳ sát mặt băng, vẫn không quay đầu lại, dùng truyền âm nhập mật đưa giọng nói vào trong tai Chiến Hoàng phía sau.
- Đệ tử hiểu rõ! Trước khi đế quân tỉnh lại, Chiến Hoàng có thể tồn tại. Nhưng sau khi đế quân thức tỉnh, Chiến Hoàng đã không còn nữa. Chiến tộc vĩnh viễn chỉ có một vị vua!
Chiến Hoàng cúi đầu xuống đất, thấp giọng nói, sắc mặt bình thản, không hề có chút khó chịu nào.
- Ngươi đi đi! Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, từ nay về sau ngươi chỉ là một đệ tử Chiến tộc bình thường. Hãy lấy y phục thuộc về ngươi!
- Rõ!
Dứt lời, Chiến Hoàng đang quỳ sát đất liền chậm rãi lùi về phía sau, cung kính lùi ra xa vài trăm trượng. Sau đó hắn đứng dậy, nhập vào trong đám đệ tử Chiến tộc đệ đông đúc, biến mất không còn thấy nữa. Từ lúc này, Chiến tộc đã thiếu một vị Chiến Hoàng và có thêm một đệ tử Chiến tộc bình thường…
Trên đỉnh núi, Chiến Đế thản nhiên nhìn đông đảo đệ tử Chiến tộc đang quỳ bái, ánh mắt hờ hững. Y giơ tay chỉ về hướng tây nam, lãnh đạm nói:
- Bước chân chinh phục của Chiến tộc ta sẽ bắt đầu từ đây…
Theo ngón tay của Chiến Đế vươn ra, một chiến kỳ màu trắng mang theo tiếng rít từ đỉnh núi xẹt qua, cắm vào nơi Đao vực xa xa…
Theo phương hướng chiến kỳ kia biến mất, đệ tử Chiến tộc hò hét vang dội, như thủy triều tràn về Đao vực…
oOo
Kinh ngạc! Kinh ngạc tuyệt đối! Sau khi chinh phục Tuyết vực, Chiến tộc lại một lần nữa triển hiện cho toàn bộ Thái Cổ thấy lực lượng cường đại của mình. Nếu như nói bởi vì Tuyết vực chỉ toàn là nữ tử, khi Chiến tộc tuyên bố chinh phục Tuyết vực chỉ dẫn đến sự xem thường và khinh bỉ của đông đảo cao thủ Thái Cổ, vậy thì lúc này, Chiến tộc đã biểu hiện ra thực lực tương xứng với tuyên bố bá đạo của bọn họ.
Tất cả Chiến tộc toàn diện đàn áp Đao vực. Đối với tà đạo thánh địa U Minh phong, gần như sau khi chiến kỳ của Chiến tộc cắm vào nơi cao nhất của một tòa băng phong, toàn bộ người trong tà đạo đều tuyên bố thần phục Chiến tộc. Kỳ quái là chủ nhân của Hư Không phá diệt điện đối với chuyện này lại không hề có bất cự động thái nào. Mà Chiến tộc cũng chẳng hề quan tâm, giống như vị chủ nhân này không hề tồn tại.
Những nơi mà đệ tử Chiến tộc đi qua, nhiệt độ không khí đều giảm xuống không ít. Đao vực dùng đao để xưng danh thiên hạ, nhưng đệ tử Chiến tộc lại dùng đao để đánh bại sự tự tin của đệ tử Đao vực.
Mỗi một đệ tử Đao vực đều cảm giác được, cũng không phải là do đao pháp khác biệt, mà là tại một phương diện khác đệ tử Đao vực kém rất xa so với Chiến tộc, đó chính là chiến ý.
Mỗi một đệ tử Chiến tộc đều có chiến ý cường đại khiến cho kẻ khác phải kinh sợ, loại khí thế và ý chí gặp mạnh càng mạnh, càng đánh càng hăng.
Bình thường còn chưa giao thủ, đệ tử Đao vực đã mất hết lòng tin.
Đao vực cường thế, nhưng Chiến tộc càng cường thế hơn. Đao của Đao vực bá đạo, nhưng chiến đạo của Chiến tộc càng bá đạo hơn. Trong một thời gian ngắn, phạm vi thế lực của Đao vực không ngừng thu hẹp lại, chiến kỳ của Chiến tộc lại không ngừng tiến dần về phía trước.
Phạm vi thế lực của Đao vực trong vòng một tháng đã thu hẹp lại hơn phân nửa. Đao Hoàng bế quan đã lâu sau khi nghe được chuyện này, liền tự mình dẫn theo đông đảo tinh anh của Đao vực ngăn chặn sự tấn công của Chiến tộc. Lần này, Đao Hoàng phối hợp cùng với một vị cao thủ Đao vực khác cũng vừa mới xuất quan là Đao Quân Độc Cô Phiêu, một Hoàng một Quân đại triển thần uy, đánh bại một gã tinh anh của Chiến tộc là Chiến Tâm. Mà Đao Quân Độc Cô Phiêu lại dùng “Tả Đạo” đại thành, triển hiện cho chúng nhân thấy một loại đao đạo đã đạt đến cực chí.
Dưới một đao, phạm vi mấy ngàn dặm toàn bộ đều bị bao trùm dưới đao thế. Chỉ một đao, hơn một trăm Chiến tộc đã tử vong, mấy trăm Chiến tộc trọng thương. Trong khoảng thời gian ngắn, một nhóm hơn ngàn Chiến tộc tấn công Đao vực bị một đao “Tả Đạo” của Đao Quân khiến cho thiệt hại nặng nề. Tại thời khắc tối hậu, mấy ngàn Chiến tộc khí tức cường đại bỗng nhiên từ phía xa bay đến, trong đó có vài kẻ vô cùng lợi hại. Đao Quân và Đao Hoàng biến sắc, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó không chiến mà lui…
------*------