Chương 268: Chiến Ma

C hiến Ma yên lặng đứng thẳng giữa trời đất, một lúc sau mới lên tiếng:

- Ta đã thành công, nhưng cũng đã thất bại…

- Ồ?

Chiến Ma chỉ vào vết sẹo khó coi trên trán xuyên qua toàn bộ khuôn mặt, lãnh đạm nói:

- Đây là minh chứng cho sự thất bại của ta. Mặc dù ta đã thành công, nhưng dấu vết này vĩnh viễn không thể nào xóa được.

Quân Thiên Thương lẳng lặng nhìn Chiến Ma, lên tiếng:

- Cho dù nói thế nào, nhìn vào thực lực của ngươi hôm nay, có thể dễ dàng giết chết cao thủ Thần cấp, xem ra ý tưởng năm đó hôm nay đã có thành tựu rồi. Xin chúc mừng!

- Ha ha ha…

Chiến Ma đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, nhưng cặp mắt của hắn thủy chung vẫn nhắm lại, chỉ dùng thần thức “quan sát” thế giới này.

- Quân Thiên Thương… Ha ha ha! Thì ra đây chính là cái tên mà ngươi vẫn không nói cho ta biết. Không nghĩ tới, người đứng đầu của Đao vực lại là ngươi!

Thần sắc của Quân Thiên Thương vẫn bình tĩnh, vẻ trí thức trên khuôn mặt không hề thay đổi, thản nhiên nói:

- Không sai! Năm đó ta vẫn chưa nói cho các hạ biết tên của mình. Dù sao khi đó hai ta đều chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, ngay cả Thần cấp cũng chưa bước vào, nhưng lời nói thì lại rất hùng hồn khiến cho nhiều người giật mình.

Quân Thiên Thương thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời:

- Đúng là thế sự vô thường! Ngay cả ta cũng không ngờ được, cách đây không lâu lại có thể ngộ ra được Luân Hồi quyết.

- Ha ha! Quân huynh! Mặc dù hai chúng ta cũng xem như là người quen cũ, cũng không có cừu oán, nhưng hôm nay chúng ta lại đứng trên hai trận doanh khác nhau, đành phải binh đao tương kiến mà thôi!

Chiến Ma cao giọng nói.

Quân Thiên Thương trầm ngâm không nói gì, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó lên tiếng:

- Tại Thái Cổ này mỗi người đều có mộng tưởng của mình. Vì mộng tưởng đó, tất cả đều phải để lại phía sau. Chiến huynh có khí phách như vậy, ta đương nhiên có thể hiểu được… Chỉ là không biết đế quân của Chiến tộc rốt cuộc muốn làm gì? Muốn thống nhất Thái Cổ sao? Thái Cổ không phải dễ dàng thống nhất như vậy… Thống nhất Thái Cổ, có vẻ như…

- Câm miệng!

Thần sắc của Chiến Ma bỗng nhiên biến đổi, nhướng mày nói:

- Quân Thiên Thương! Đế quân có lệnh giao cho ta chỉ huy chiến sự với Đao vực. Nói thật, mặc dù lực lượng tiềm tàng của Đao vực rất hùng hậu, nhưng điều này vốn đã nằm trong dự liệu của Đế quân. Dựa vào thực lực của các ngươi, căn bản không thể đối chọi với Chiến tộc ta. Là thần phục hay phản kháng, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ!

Quân Thiên Thương chỉ cười lãnh đạm, sau đó nói:

- Vậy thì chiến đi!

Không khí bỗng nhiên trở nên đông đặc lại. Ngay cả Phong Vân Vô Kỵ ở xa ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được sự kiên định và uy hiếp trong lời nói của Quân Thiên Thương, đó là một loại tôn nghiêm của người ở địa vị cao.

Yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối! Tiếng gió tuyết xa xa thổi vào lại có phần chói tai, thanh âm dường như so với bình thường lớn hơn rất nhiều.

Sau khi Quân Thiên Thương đáp lời, mọi người vốn cho rằng, lập tức sẽ có một phen đại chiến. Thế nhưng tất cả đều không xảy ra, chỉ có sự yên tĩnh như bình thường. Tay trái của Quân Thiên Thương vẫn cầm quyển sách, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười thản nhiên, tay phải buông xuống để phía sau người. Thần sắc của hắn ung dung bình tĩnh, nhưng lại có một lực lượng chấn nhiếp vô hình khiến cho người khác tín phục. Giống như đứng bên cạnh người này, không một thứ gì có thể lay chuyển được.

Tại trường có đến mấy vạn người, nhưng khí thế của một mình Quân Thiên Thương lại áp đảo tất cả, áp bức cả gió tuyết. Trong sự bình tĩnh ung dung, không có khí phách của cao thủ đao đạo, cũng không có chiến ý cường đại của Chiến tộc, chỉ có dáng vẻ của một thư sinh trói gà không chặt, nhưng nhất thời, toàn bộ đại địa dường như trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một mình hắn đứng ngạo nghễ trong trời đất.

Loại cảm giác này phi thường vi diệu. Thời gian giống như ngừng lại, không còn trôi về phía trước. Thời khắc này phảng phất như trôi qua thật lâu…

Loại cảm giác trống trải này cuối cùng bị một tiếng thở dài của Chiến Ma cắt đứt…

- Ta rất tán thưởng ngươi…

Chiến Ma chậm rãi ngẩng đầu lên:

- Nhưng điều này cũng không thể thay đổi được trận chiến giữa chúng ta. Ta thừa nhận, Chiến Ma quyết của ta không có sự huyền diệu như Luân Hồi quyết của ngươi, nhưng Luân Hồi quyết của ngươi cũng mơ tưởng lay động được ta!

Dứt lời, cặp mắt của Chiến Ma bỗng nhiên mở lớn, chiến ý toàn thân bừng lên. Một cỗ chiến ý cuồng bạo hùng hậu tụ thành một thanh đao vô hình, phá vỡ hư không lao về hướng Quân Thiên Thương…

- Công pháp của Chiến tộc quả nhiên huyền diệu! Chỉ cần chiến ý không bằng các ngươi sẽ không thể phát huy toàn bộ công lực. Nếu như kém quá nhiều, thậm chí sẽ bạo thể mà chết… Quả thật là tuyệt học nhất đẳng!

Giọng nói của Quân Thiên Thương rất chậm rãi. Theo đạo lý, trong khoảng thời gian này cũng đủ để Chiến Ma giết chết mấy trăm cao thủ Thần cấp, nhưng trên thực tế, Quân Thiên Thương vẫn không nhúc nhích, trên người cũng không có vết thương gì.

Mà chiến ý do Chiến Ma ngưng tụ thành vẫn như trước tại hư không lan tới, không ngừng phá vỡ tầng tầng hư không…

Bên ngoài ngàn dặm, trên một ngọn núi cao ngàn trượng bên dưới những tầng mây, Phong Vân Vô Kỵ toàn thân y bào vũ động, khẽ cau mày.

- Quân Thiên Thương đã nắm giữ không gian quy tắc. Chiến ý cuồng bá của Chiến Ma căn bản không thể đột phá được không gian tầng tầng lớp lớp mà hắn thiết lập trước người. Võ công của hai người hơn kém không lớn, nhưng Chiến Ma đối với lý giải quy tắc lại không bằng Quân Thiên Thương. Tốc độ xuyên phá không gian của chiến ý không bằng tốc độ thiết lập không gian trùng điệp của Quân Thiên Thương. Nếu cứ như vậy, sợ rằng qua vài chục ức năm nưa cũng đừng mơ tưởng công kích đến bản thể của Quân Thiên Thương.

- Quân Thiên Thương… không thể phòng ngự được chiến ý công kích …

Tây Môn Y Bắc đột nhiên nói.

Phong Vân Vô Kỵ vẫn đứng yên bất động nhìn về phía trước, nghe vậy liền gật đầu:

- Chỉ cần chiến ý không bằng Chiến Ma, nhất định sẽ bị áp chế. Theo như tình huống của Quân Thiên Thương, một khi chiến ý như thực chất kia công kích vào bên trong, sợ rằng kết quả cũng không khác gì những người kia… Chiến tộc quả nhiên cường hãn…

- Quả thật rất mạnh…

Tây Môn Y Bắc lạnh lùng nói, thanh âm rất nhanh theo gió tan vào hư không…

Chiến Ma tất nhiên đã nhận thấy không đúng, trong nháy mắt đã hiểu rõ dùng phương thức này vĩnh viễn cũng không thể công kích được Quân Thiên Thương. Đang lúc hắn chuẩn bị xuất thủ lấn nữa, xuyên thấu qua tầng tầng đao khí mông lung trước người, nụ cười thản nhiên trên khóe miệng của Quân Thiên Thương phản chiếu vào trong ánh mắt, càng lúc càng lớn. Thanh âm lãnh đạm vang lên bên tai:

- Có qua có lại! Nếu như ngươi đã xuất thủ, vậy thì cũng nên đến lượt ta…

Chiến Ma trong lòng rùng mình, lập tức chuẩn bị phòng ngự. Xa xa, cặp mắt như sao trời của Quân Thiên Thương đột nhiên sáng lên không ít. Bên ngoài ngàn dặm, Phong Vân Vô Kỵ cũng bất chấp bị người khác phát hiện, thần thức cường đại xẹt qua hư không quét ngang toàn bộ thiên địa…

Ngay khi cặp mắt của Quân Thiên Thương trở nên sáng rực, cặp mắt của Chiến Ma trái lại trở nên ảm đạm, khuôn mặt xấu xí hiện ra thần sắc cứng đờ, hai tròng mắt càng ngày càng mờ nhạt. Ngay lúc này, trên khoảng đất trống tại bên trái Chiến Ma, một bóng đen giống Chiến Ma đột nhiên tan ra, hóa thành từng sợi tơ nhỏ dọc theo mặt đất nhập vào thân thể hắn…

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hư không, nhưng môi của Chiến Ma thì căn bản chưa từng mở ra.

Trong tiếng kêu thê lương, một bóng đen nhỏ hình người vặn vẹo từ trong con mắt trên nửa mặt trái dữ tợn của Chiến Ma bay ra. Giống bị nhất lực lượng vô hình lôi kéo, bóng đen kia không ngừng vặn vẹo kéo dài. Vừa thoát ra khỏi mắt trái của Chiến Ma, lập tức khuếch đại lên…

Bóng đen hình người không ngừng kéo dài ra khỏi đồng tử, đồng thời tại phần đầu đang khuếch triển, màu sắc dần dần cũng trở nên mờ nhạt, giống như tiến vào một không gian khác. Màu sắc cuối cùng từ trắng nhạt tiếp cận đến hư vô…

“Xoẹt!”

Bóng đen kia hoàn toàn thoát ra khỏi mắt trái Chiến Ma. Sau khi bay ra không đầy mấy trượng, lập tức trở nên nửa trong suốt, đồng thời nhanh chóng biến mất. Tiếng hét thảm thiết chói tai trong hư không cũng ngừng lại.

Phía sau Quân Thiên Thương, trên hài cốt của cao thủ Thần cấp đã bị Chiến Ma dùng chiến ý phá thể mà chết, đột nhiên tỏa ra từng tia khí đen. Khí đen nhanh chóng kết thành một bóng đen hình người, đứng thẳng trên thi thể ban đầu. Bóng đen hình người này và bóng dáng của thi thể trên mặt đất giống nhau như đúc.

- Luân Hồi quyết của ngươi không thể giết được ta!

Chiến Ma vẫn không nhúc nhích đột nhiên lên tiếng, khóe miệng dần dần nở một nụ cười, càng lúc càng đậm, cuối cùng cười lớn:

- Ha ha ha…

Tay phải của Chiến Ma vung lên, bóng đen đứng thẳng trên thi thể kia nhanh chóng đi về phía hắn.

- Giữ nó lại…

Phía sau Quân Thiên Thương, chúng cao thủ Thần cấp vẻ mặt kinh hãi, trong lòng cảm thấy không ổn. Một người vừa hô lên, từng đôi tay lập tức chụp vào bóng đen kia, cố gắng giữ nó lại, nhưng chỉ có thể xuyên qua…

“Ti!”

Tất cả đều hít một hơi lạnh…

Mặc dù đều là Thần cấp, nhưng giữa Thần cấp cũng có sự chênh lệch, hơn nữa chênh lệch có khi còn hơn cả Thần cấp và Hoàng cấp.

Trong quá trình bóng đen kia đến gần Chiến Ma, hình dạng không ngừng biến hóa. Càng đến gần, thân hình của nó càng giống như bóng dáng của Chiến Ma .

Cuối cùng, bóng đen hoàn toàn trở nên giống Chiến Ma như đúc, sau đó đi đến bên trái của hắn, đứng vào vị trí lúc trước của bóng đen đã bị hút vào một không gian không biết.

“Xoẹt xoẹt!”

Lại vài thanh âm khẽ vang lên. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên vài cỗ thi thể chết dưới tay Chiến Ma cũng tỏa ra từng tia khí đen, nhanh chóng ngưng tụ thành hình…

Quân Thiên Thương nhíu mày:

- Ngươi rốt cuộc vẫn đã thành công!

Chiến Ma không trả lời ngay, chỉ nhắm mắt lại, thở ra một ngụm khí đen. Vết sẹo giữa trán như một con rết rung động khép lại. Lần thứ hai mở mắt ra, ánh mắt vốn ảm đạm của hắn lại trở nên sáng rực.

- Tất cả đều phải nhờ phúc của ngươi!

Chiến Ma cười gằn:

- Năm đó ngươi nói với ta muốn sáng tạo Luân Hồi quyết, người khác đều cười gạt đi, chỉ có ta là thật sự chăm chú lắng nghe. Ta không có được thiên tư như ngươi, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Mặc dù ta không sáng tạo ra được “Luân Hồi quyết”, nhưng lại thành công sáng tại ra “Chiến Ma quyết”. Ha ha ha…

Quân Thiên Thương trầm ngâm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Chiến Ma.

- Ngươi quả thật không nên nói cho ta biết một số ý tưởng về Luân Hồi quyết. Năm đó ta đã từng suy nghĩ, trời sinh vạn vật tương sinh tương khắc, nếu như ngươi thật sự có thể sáng tạo ra Luân Hồi quyết, khi ta gặp thì phải làm sao…

Chiến Ma bỗng dừng câu chuyện, nhìn thẳng vào Quân Thiên Thương.

Quân Thiên Thương ngẩng đầu thở dài một tiếng:

- Ngươi quả thật rất thông minh! Lúc đó nếu như không có ngươi lắng nghe, để cho ta biết vẫn còn một người có cùng quan điểm với mình, hôm nay ta cũng không thể sáng tạo ra Luân Hồi quyết. Từng lần thất bại, từng lần chán nản… Luân Hồi quyết đã làm tiêu hao vô số tâm trí của ta. Sau đó ta lại tự mình đến Thánh điện, xem qua tất cả võ học bên dưới Thánh điện, mới sáng tạo ra Luân Hồi quyết hiện nay. Gian khổ trong đó không phải người ngoài có thể hiểu được. Luân hồi, luân hồi! Vào luân hồi ta, có tử không sinh…

Dứt lời, cặp mắt của Quân Thiên Thương bỗng nhiên mở rộng, bên trong con ngươi, một vòng điểm sáng chói mắt hình thành dạng bánh xe, từ trong mắt bắn ra…

------*------

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện